Editor: Nhã Y Đình
“Em đến thật sao?” Cố Mạc khó tin nhìn Cố Nhiên, cười hỏi.
“Em không thể đến ăn trực sao?” Cố Nhiên ngồi lên bàn, vừa đung đưa chân, vừa trêu tức hỏi lại.
“Có thể!” Cố Mạc đẩy chân Cố Nhiên, “Ngồi tử tế, bàn của anh là để sách vở không phải chỗ em để mông lên!”
“Anh, sao hôm nay lại về nhà ngủ thế? Không tiếp tục thu phục chị dâu nhỏ sao?” Cố Nhiên cũng không đứng dậy mà đùa giỡn hỏi.
“Em nên quan tâm làm cách nào mới thu phục được Vương Giai Tuệ đi!” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Em nghĩ rằng cô ấy cứng đầu cứng cổ nhất đó!” Cố Nhiên nói.
“Hình tượng play boy của em đã ăn sâu vào người ta rồi.” Giọng điệu của Cố Mạc có chút nguy hiểm, “Em muốn muốn gặm xương này, có vẻ hơi khó!”
Nghe Cố Mạc nói vậy, Cố Nhiên có chút nản lòng: “Hình tượng của em trước kia không tốt sao?”
Anh ấy vẫn nghĩ rằng vẻ ngoài của mình cực kỳ phong lưu, phóng khoáng, là thể hiện rõ sức hấp dẫn của người đàn ông độc thân hoàng kim. Nhưng Vương Giai Tuệ lại chẳng thèm để ý, trong mắt cô, anh ấy chỉ là một bác sĩ Mông Cổ mà thôi!.
“Em mà cũng có lúc không tự tin khi đối mặt với phụ nữ à?” Cố Mạc đột nhiên bật cười.
Trong ấn tượng của anh, trước mặt phụ nữ Cố Nhiên có thể nói là đánh đâu thắng đó, không ai không thắng, chưa bao giờ có bài học là bị người khác từ chối. Không ngờ, Cố Nhiên lại có thể không tự tin.
“Gặp được cô gái định mệnh của mình thì sẽ không tự tin nữa!” Cố Nhiên thở dài.
Khi đối diện với Vương Giai Tuệ, anh ấy không thể nào tự tin cho nổi.
Cô có thể ăn nói nhỏ nhẹ với Ninh Hạo nhưng lại trừng mắt, lạnh giọng với anh ấy.
Nhất định là kiếp trước Cố Nhiên đã thiếu nợ cô nên kiếp này phải trả.
“Xem ra bà nội muốn có tứ đại đồng đường không phải dễ dàng!” Cố Mạc nghĩ Cố Nhiên lại yêu bạn thân của Tiếu Nhiễm, lại cười thở dài.
“Đứng đánh chủ ý lên em! Anh sinh một đứa không phải được rồi sao?” Cố Nhiên lập tức đề phòng nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Nhiên một cái: “Cô gái của em còn nhỏ, bà xã anh không phải cũng thế sao?”
Anh sẽ không để Tiếu Nhiễm còn nhỏ như vậy mà mang thai. Ít nhất cũng phải chờ cô tốt nghiệp đại học. Chờ cô trưởng thành, có thể gánh vác tránh nhiệm làm mẹ thì anh mới không tránh thai nữa.
“Tụi em còn chưa xem bát tự của nhau, còn anh đã lấy giấy đăng ký kết hôn rồi!” Cố Nhiên nhảy xuống bàn, nói to.
“Có thể xem bát tự hay không đều phải do em cố gắng!” Cố Mạc cười nói.
“Em đi ngủ! Sáng mai ngủ dậy lại tiếp tục cố gắng!” Cố Nhiên ngáp một cái rồi rời khỏi phòng của Cố Mạc.
Cố Mạc ngồi trước bàn làm việc, nhìn ngọn đèn phía xa, suy nghĩ lung tung.
Cuộc đời của con người như như một quyển sách, mỗi một nét chữ đều phải cố gắng.
Tương lại của anh và Tiếu Nhiễm, anh phải cực kỳ cố gắng mới có thể đạt được hạnh phúc.
Đứng dậy, đứng trước giá sách, tất cả mọi thứ vẫn như xưa, anh trầm mặc hồi lâu.
Đối với Tưởng Y Nhiên, không phải là anh không thích, giống như những gì anh đã nói với bác gái Tưởng, phần tình cảm kia giống như là tình thân.
Anh đặt cô ở vị trí đặc biệt, cẩn thận giữ gìn nhưng không phải là tình yêu mà là tình thân.
Anh muốn cho Tiếu Nhiễm một tương lại vui vẻ.
Tay anh lấy từng đồ kỷ niệm, cẩn thận, không nỡ nhưng vẫn hạ quyết tâm, tìm một hộp giấy,cất tất cả những thứ liên quan đến quá khứ của anh và Tưởng Y Nhiên vào trong đó. Anh dán băng dính cẩn thận, cất vào nhà kho.
Một lần nữa đứng ở trước giá sách đã trống một nữa, trái tim anh cảm thấy thật thoải mái.
Chuyện gì đã qua thì cho qua đi, anh không thể cứ giữ nó cả đời.
Tương lai, còn cần cố gắng.