Mắt Cố Mạc nhìn đồng hồ, đã qua 10 phút, Cố Tương còn không có thả người. Anh nhíu mày, xoay người đi ra phòng ngủ, gõ cửa phòng em gái, sau đó không đợi đáp lại liền mở cửa ra.
“Anh, đây là phòng của con gái.” Cố Tương chống nạnh, bất mãn trừng mắt anh trai.
“Vượt quá 5 phút.” Cố Mạc chỉ chỉ vào đồng hồ, lãnh khốc nêu lên.
“Cắt!” Cố Tương xem thường anh trai một cái, “Anh thật đứng là keo kiệt!”
“Tiết thể dục Tiếu Nhiễm té xỉu, anh đón cô ấy trở về trước tiên không phải để cho các người chất vấn. Tiếu Nhiễm, đi ra!” Cố Mạc hướng Tiếu Nhiễm vẫy vẫy tay.
“Tiết thể dục té xỉu?” Vẻ mặt Cố Tương nghịch ngợm cười xấu xa, “Anh, anh cũng không biết thương hương tiếc ngọc một chút, đừng quá mãnh liệt!”
Nghe được lời nói của Cố Tương, mặt Tiếu Nhiễm hồng lên một chút: “Không phải! Anh trai chị không có……Uh……Là do tôi vừa hạ sốt, tiết thể dục lại phải chạy ba ngàn thước……..”
Cô vừa giải thích, vừa vụng trộm nhìn Cố Mạc. Vì sao mặt của anh càng ngày càng đen? Cô có nói gì sai sao?
“Đại ca không có sao?” Cố Tương nhìn nhìn đại ca, đảo mắt lại nhìn Tiếu Nhiễm, đột nhiên ôm bụng cười to: “Chị dâu nhỏ, cô tự cầu nhiều phúc.”
Cố Mạc hung hăng trừng mắt liếc em gái một cái, liền tiến lên dắt tay Tiếu Nhiễm, mạnh mẽ mang cô ra khỏi phòng em gái.
“Chú à, bây giờ chúng ta trở về nhà sao?” Tiếu Nhiễm lo lắng liếc nhìn Cố Mạc một cái, tại sao khuôn mặt của anh lại biến thành băng sơn ngàn năm?
Cố Mạc không nói với Tiếu Nhiễm, đẩy mạnh cửa phòng ngủ của mình, liền đập cửa “Phanh” một tiếng đóng lại.
Nhìn thấy Cố Mạc ngày càng gần, Tiếu Nhiễm bất an lui về phía sau: “Chú, chú làm sao vậy?”
Cố Mạc nắm cằm Tiếu Nhiễm, khiến cho cô ngẩng đầu đối mặt với khuôn mặt lãnh khốc tuấn tú của anh: “Em không hài lòng?”
“Vừa lòng? Cái gì?” Tiếu Nhiễm không rõ cho nên nháy mắt. Tính tình chú giống như thời tiết mùa mưa, thay đổi thất thường?
“Em cảm thấy tôi không đủ mãnh liệt?” Cố Mạc nhíu mi một chút.
Tiếu Nhiễm xấu hổ giẫm lên chân Cố Mạc: “Chú xấu! Người ta là sợ em gái của chú hiểu nhầm chú………”
“Nó đã hiểu nhầm!” Cố Mạc nhắc tới thân mình của Tiếu Nhiễm, lạnh lùng nói, “Hiểu nhầm tôi không được.”
“Chuyện xấu hổ muốn chết như vậy tôi cũng không giúp chú giải thích.” Tiếu Nhiễm cắn cắn đôi môi anh đào càng thêm mê người, xinh đẹp nhìn Cố Mạc. Hiện tại cô đi giải thích, không phải càng tô càng đen? Giống như cô có bao nhiêu thỏa mãn Cố Mạc.
“Không cần giải thích, chỉ cần em giúp tôi chứng minh.” Cố Mạc nói xong, đặt Tiếu Nhiễm lên trên tường, lập tức hôn nồng cháy, hôn lên hai má Tiếu Nhiễm, vành tai, gáy như tuyết………..Cuối cùng điên cuồng mà cắn nuốt cánh môi của Tiếu Nhiễm.
“Chú……...Tôi muốn làm bài tập!” Tiếu Nhiễm cố gắng kháng cự sự xâm lược của Cố Mạc, muốn cho bản thân bảo trì thanh tỉnh, lại phát hiện nụ hôn của anh dễ dàng làm cho cô mê loạn.
“Làm xong lại viết.” Cố Mạc nói xong, dùng sức kéo đồng phục của Tiếu Nhiễm, chỉ thấy cái cúc thứ nhất bung ra, sau đó vừa hôn cô vừa cởi cúc áo sơ mi của bản thân.
“Không được……..” Tiếu Nhiễm đột nhiên cúi người xuống, từ dưới cánh tay Cố Mạc chui ra, nhặt lên đồng phục liền chạy về phía phòng tắm. Cô mới không cần giúp anh chứng minh. Mỗi lần anh muốn cô đều mất hai tiếng, nếu bọn họ thực nhốt ở trong phòng hai giờ, cha mẹ chồng bọn họ sẽ chê cười cô như thế nào? Còn có em gái của chồng thấy rõ hết thảy Cố Tương, sợ là sẽ cười bể bụng. Cô mới sẽ không làm ra vẻ ta đây để người ta chê cười.
“Mở cửa!” Cố Mạc dùng sức gõ cửa phòng tắm, bực mình mệnh lệnh, trong âm thanh có một loại hương vị gây ra áp lực.
“Chú đi ra ngoài tôi liền mở cửa.” Tiếu Nhiễm vừa mặc đồng phục vừa trả lời.