"Cũng sắp đến 11 giờ rồi, chị như thế nào vẫn còn chưa về? Chị ấy đây là đi chơi cùng với anh Ninh Hạo thật vui sao?" Tiếu Lạc nhìn đồng hồ treo tường, giống như tự nhủ nói.
Vẫn đứng ở trước cửa sổ Tiếu Bằng Trình nghe thấy lời Tiếu Lạc nói, có chút nhíu mày.
Có Ninh Hạo đi cùng, ông nên yên tâm mới đúng.
Vì sao càng ngày ông lại càng cảm thấy bất an thế này?
"Này còn chưa có ly hôn mà đã chạy đi chơi cùng người mới. Thật không biết xấu hổ!" Tiếu Lạc đầy châm chọc nói. Tuy giọng của cô ta rất nhỏ, nhưng lại vẫn bị Tiếu Bằng Trình nghe được.
Ông xoay người, ánh mắt lạnh lùng trừng Tiếu Lạc: "Con nói cái gì?"
Tiếu Lạc thấy ba thực sự nổi giận, liền có chút bối rối: "Con...Con là nói chị...Chị còn chưa có ly hôn với Cố Mạc...Thế mà...Nên xấu hổ..."
Cô ta còn chưa nói xong, bàn tay của Tiếu Bằng Trình đã vung qua.
Tiếu Lạc không thể tin được ôm lấy mặt mình.
Ba hành động khi nào thì nhanh như vậy rồi?
Nháy mắt liền di chuyển?
Đau quá!
"Ba, con biết người thiên vị cho chị. Nhưng con cũng không có nói sai a, chị ấy đi chơi cùng Ninh Hạo không phải là con cố ý vu oan. Là chính chị ấy đi chơi cùng anh Ninh Hạo vui đến quên cả trời đất! Ba vì sao lại đánh con? Con cũng là con gái ba! Là con gái thân sinh của ba a!" Tiếu Lạc tựa hồ như bị chọc tức, cảm xúc không khống chế được quay ra chất vấn ông.
"Bởi vì con đáng bị đánh! Hiện tại là lúc chị con thương tâm nhất, là lúc cần được người nhà động viên an ủi nhất, con thân là em gái thế nhưng đã không an ủi thì thôi, lại còn ở đây châm chọc nói móc chị con. Con nói ba không coi con là con gái, vậy con có thực sự coi Tiếu Nhiễm là chị ruột con sao?" Tiếu Bằng Trình nắm chặt quả đấm hỏi.
"Con vẫn luôn muốn tạo quan hệ tốt với chị, nhưng là chị luôn không để ý đến con!" Tiếu Lạc cắn môi, ủy khuất rơi nước mắt.
"Nếu ba là Tiếu Nhiễm, ba cũng sẽ không để ý đến con!" Vẻ mặt Tiếu Bằng Trình lạnh dần.
Một người nhìn không ra ưu điểm của người khác không đáng thương, nhưng không thấy khuyết điểm của chính mình mới thật đáng thương.
Tiếu Lạc đến cùng là oán hận không chiếm được tình cảm của ba cùng tình yêu thương của chị, nhưng cô lại không hề trách chính mình, cô thực sự đã làm một người em gái tốt sao?
"Nếu ba đã không muốn gặp con như vậy, ba liền giết con đi, trả lại con cho Thượng Đế!" Tiếu Lạc bước lên phía trước một bước, đáy mắt tràn ngập hàn khí cùng ghen tỵ.
Tiếu Bằng Trình đẩy bả vai Tiếu Lạc, bước nhanh ra ngoài.
Tiếu Lạc đứng ở sau, nhìn thấy ngoài cửa lớn có một chiếc xe. Nhìn màu sắc cùng hình dáng thì có vẻ giống Maybach của Cố Mạc.
Cố Mạc đến đây?
Tiếu Lạc đã quên mất đau đớn trên mặt, lặng lẽ đi ra ngoài, trốn ở phía sau cây cột.
Tiếu Bằng Trình đứng ở trước xe, đối với Cố Mạc vừa xuống xe chất vấn: "Cậu lại tới đây làm gì?"
"Ba, con tới là thật lòng muốn giải thích. Xin ba hãy cho Tiếu Nhiễm xuống đây. Con giải thích rõ với cô ấy liền đi." Cố Mạc nghiêm mặt nói.
"Con bé ngủ rồi!" Tiếu Bằng Trình vô tình nói, "Cậu đi đi! Không cần quấy rầy Tiểu Nhiễm nghỉ ngơi!"
Tiếu Nhiễm ngủ?
Tiếu Lạc trốn sau cây cột phẫn nộ hừ lạnh.
Ba thật sự là quá bảo hộ Tiếu Nhiễm- con nha đầu chết tiệt kia!
Ông đây là sợ nói ra Tiếu Nhiễm cùng người khác phái đi chơi đến nửa đêm còn không về, sẽ trọc cho Cố Mạc tức giận?
Tiếu Lạc chính là đang muốn đi ra nói tình hình thực tế, liền nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại ở đằng sau Maybach, từ trên xe đi xuống là hai bóng người.
Tiếu Nhiễm cùng Ninh Hạo?
Ánh đèn có chút tối, cho nên Tiếu Lạc chỉ có thể nhìn thấy bóng hình thon dài xa xa là Ninh Hạo, người còn lại hẳn là Tiếu Nhiễm rồi.
Tiếu Lạc nhìn thấy Tiếu Nhiễm đi đường có chút lung lay lập tức được Ninh Hạo đỡ lấy, anh mắt liền tràn đầy mỉa mai cùng ý lạnh thấu sương....
Xem ra lại có trò hay để xem rồi!
Cô lùi lại phía sau thân cột, một đôi mắt mở to đầy tính kế, nhìn về phía vài người đang đứng ngoài cửa lớn.