Editor: Chi Misaki
“ Điện thoại của Tiếu Nhiễm?” Tưởng phu nhân kích động nhìn Cố Mạc.
“Vâng!” Cố Mạc nắm chặt di động, nặng nề gật đầu một cái.
“Cắt đứt!” Tưởng phu nhân dùng sức rống to.
Cố Mạc khó xử nhìn Tưởng phu nhân: “Bác gái, bác có thể nói lý không?!”
“Nơi này của tôi không nói đạo lý!”
“Cháu ra ngoài nhận điện thoại rồi trở về bồi bác.” Cố Mạc nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Nếu cậu nhận điện thoại thì trở về liền chờ nhận xác tôi đi!” Tưởng phu nhân đầy uy hiếp nói.
Cố Mạc dừng bước, tâm tình trầm trọng nhìn Tưởng phu nhân: “Bác gái!”
“Đừng tưởng rằng nhiều người nhìn tôi như vậy, tôi liền không thể làm gì được! Cố Mạc, tôi đã từng là một y sĩ, đương nhiên có thể biết được phương thức dẫn đến cái chết nhanh nhất.” Tưởng phu nhân nhếch mép cười lạnh.
Tâm tình Cố Mạc hết sức chán nản nhìn Tưởng phu nhân. Anh biết uy hiếp của bà không hề khoa trương. Tuy kim truyền dịch đã đổi thành cái khác nhưng đối với một y sĩ người đầy kinh nghiệm như bà, việc tự sát là một chuyện vô cùng đơn giản. Trên cổ tay cổ tay bà là miệng vết thương vừa mới được khâu lại, bà chỉ cần xé miệng vết thương...
“Đưa di động cho tôi!” Tưởng phu nhân vươn tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm di động trong tay Cố Mạc.
Cố Mạc nắm chặt điện thoại trong tay, cẩn thận nhìn Tưởng phu nhân: “Bác gái, cháu có thể không nghe điện thoại, nhưng cháu không thể đưa điện thoại cho bác được. Một vài đối tác của cháu nếu không liên lạc được với cháu, khả năng có thể tổn thất đến vài triệu.”
“Y Nhiên cũng đã chết, cậu có kiếm được bao nhiêu tiền bạc cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả! Đưa di động cho tôi!” Tưởng phu nhân không phân rõ phải trái bức bách Cố Mạc.
Cố Mạc bất đắc dĩ nhìn Tưởng phu nhân. Bậc trưởng bối trong trí nhớ vốn hiền lành phúc hậu kia đã thay đổi. Có lẽ cuộc đời bị biến cố phải sinh ly từ biệt kia đã khiến bà thay đổi. Bà không còn là người phụ nữ hiền hậu, tâm tư đơn thuần kia nữa trở mà đã trở lên ngoan độc, vô tình, trở không thể nói lý.
Nhưng anh lại không có cách nào có thể trách bà.
Bởi vì bà là người bị hại, là người còn sống sót duy nhất của Tưởng gia.
Anh vì Tưởng Y Nhiên bảo hộ, chăm sóc Tưởng phu nhân, chữa khỏi bệnh cho bà, để bà có thể khỏe mạnh an khang lúc tuổi già.
Tưởng phu nhân thấy Cố Mạc không hề có ý tứ giao điện thoại ra, phút chốc liền giơ tay nắm chắc cổ tay Cố Mạc, hé miệng dùng răng nhọn cắn cổ tay anh.
Cố Mạc đột nhiên bị công kích, không hề phòng bị liền buông điện thoại xuống.
Tưởng phu nhân cướp lấy điện thoại, sau đó ném mạnh lên mặt đất, sau đó điên cuồng cười to: “Cố Mạc, đây là trừng phạt đối với việc cậu không ngoan!”
Cố Mạc nắm chặt quả đấm, cố gắng nhắc nhở bản thân mình không được tức giận. Bác gái vì quá đau thương mới trở nên như vậy.
Đúng lúc này, Ứng Mẫn xuất hiện sau lưng Cố Mạc. Sau khi cô nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném vỡ vụn nằm trên mặt đất, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, coi như không có việc gì nói một tiếng: “Tưởng phu nhân thức dậy? Cháu là Ứng mẫn, là đồng nghiệp cũ của Cố Mạc. Bác hiện tại là do cháu phụ trách.”
Tưởng phu nhân nghi ngờ nhìn Ứng Mẫn: “Sao lại biến thành cô rồi?”
Ứng Mẫn ngồi ở mép giường, ôn nhu cười nói: “Thời điểm cháu làm phẫu thuật kiểm tra cho bác, phát hiện trong đầu bác có một khối u mạch máu, cần uống thuốc điều trị mới khỏi. Cháu là chủ nhiệm khoa não, mà bác từ khoa tim chuyển đến khoa não cho nên hiện tại bác là bệnh nhân của cháu rồi.”
“Không tốt?Cô nói là bị ung thư sao?” Tưởng phu nhân khẩn trương dùng cái tay bị băng bó đi sờ đầu, khủng hoảng nhìn Ứng Mẫn.
“Chưa làm xét nghiệm nên chưa thể xác định được. Cho nên bác ngàn vạn lần không thể lại tức giận, phải phối hợp thật tốt với cháu để điều trị.” Ứng Mẫn hòa ái cười khuyên nhủ.
“Được! Tôi không giận, tôi không giận!!” Thanh âm Tưởng phu nhân càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng bình tĩnh.
Ứng Mẫn làm một động tác”OK” đối với Cố Mạc sau lưng.