Editor: Chi Misaki
“Ngọc bích màu hồng quất.... Ngọc bích không phải màu xanh sao? Màu hồng quất? Có phải hơi tục khí hay không?” Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trên giường, một bên lầm bầm lầu bầu một bên lên mạng tìm kiếm. Lúc cô nhìn thấy chiếc khăn Para pha trộn kết hợp hai màu hồng cam, cô lập tức vất bỏ mọi băn khoăn trong đầu, vui vẻ nói: “Thật đẹp nha!”
Tiếu Nhiễm lập tức mở hộp tin nhắn, gửi cho Cố Mạc một tin: Chú, khăn Para quá đẹp! Thật giống như mây ngũ sắc trên bầu trời sau cơn mưa vậy.
Khuôn mặt Cố Mạc lập tức nở nụ cười: OK!
Tiếu Nhiễm: Chú, em sửa lại sai lầm cho anh.
Cố Mạc:?
Tiếu Nhiễm: Khăn Para không phải là màu hồng quất tục khí, mà là một loại ngọc bích hòa quyện giữa hai màu hồng cam.
Cố Mạc lập tức gửi qua một khuôn mặt tươi cười: Là màu hoa sen. Khăn Para tại Sri Lanka có nghĩa là hoa sen. Nó đại biểu cho sinh mệnh cùng sự thanh khiết. Giống như cảm giác mà em mang đến cho anh vậy, một loại sinh động thuần khiết.
Ánh mắt Tiếu Nhiễm lập tức mang theo hưng phấn: Chú, em thật tốt như vậy sao?
Cố Mạc: Ừ!
Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi: Vậy có phải anh có chút thích em không?
Cố Mạc liên tục gửi tới những icon cười to, khoa trương nói: Làm sao lại chỉ có một chút thích??!
Tiếu Nhiễm:?
Cố Mạc: Là cực kỳ thích! Vô cùng thích!
Tiếu Nhiễm cũng không có hy vọng nhiều vào việc anh sẽ nói ra chữ” Yêu” kia, trong lòng tuy có ít nhiều mất mác, nhưng vẫn vô cùng vui mừng: Vô cùng là ít hay nhiều? Một hộp trang sức lớn nhỏ sao?
Cố Mạc tựa hồ như bị Tiếu Nhiễm đùa đến hư hỏng, đùa lại cô: Hai hộp trang sức lớn nhỏ!
Trên trán Tiếu Nhiễm xuất hiện vài đường hắc tuyến: Chú, anh sẽ không so với núi cao, biển sâu sao?
Cố Mạc: Cố Mạc anh từ trước đên nay chưa từng nói dối. (icon cười to)
Tiếu Nhiễm lập tức gửi lại icon phẫn nộ: Ngày mai anh không cần về nữa!
Tiếu Nhiễm giả bộ tức giận rời khỏi hộp thư, không hồi đáp tin nhắn của Cố Mạc. Chỉ trong chốc lát, điện thoại của anh liền gọi tới.
“Bé con, thực tức giận?” Cố Mạc cười hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm phồng lên, cố ý hừ một tiếng: “Anh nói xem?”
“Vậy ngày mai anh không thể về thành phố A rồi.” Cố Mạc thương tâm nói.
“Anh dám!” Tiếu Nhiễm lập tức nóng nảy. Anh đã đi được 5 ngày rồi! Cô rất nhớ anh, anh còn không biết sao? Chính anh đã hứa sẽ trở về, làm sao có thể nuốt lời?
“Ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai anh liền trở về.” Cố Mạc cười dặn dò.
Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu một cái: “Goodlucky!”
“Ngủ đi! Anh hát ru em ngủ.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
“Thôi khỏi! Anh hát ru?? Đó không phải là ma âm xuyên não sao?? Em ngủ!” Tiếu Nhiễm nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Hai người bọn họ đều không phải là người am hiểu ca hát, chất giọng đều quá “đặc biệt”, phỏng chừng có thể khiến cho tất cả muỗi trong vòng 100m chết hết.
Ở đầu bên kia Cố Mạc nắm chặt điện thoại trong tay, môi mỏng hôn nhẹ lên điện thoại, tuy biết Tiếu Nhiễm không thể nghe thấy được, nhưng anh vẫn nói: “Goodnight!”
“Cố tổng, dự án hợp tác với bệnh viện TD còn có thể không?” Ngồi ở bên cạnh Cố Mạc, Lynda quan tâm hỏi han.
Cố Mạc cách tấm cửa kính trong suốt nhìn về phía máy bay lên lên, xuống xuống, trầm tư một chút nói: “Có lẽ sản phẩm của chúng ta còn chưa đủ hoàn mỹ. Lynda, việc chúng ta phải làm bây giờ không phải là nén giận đối phương đã không hợp tác, mà nên nghĩ xem chúng ta còn cần cải tiến chỗ nào. Chỉ cần sản phẩm của chúng ta tốt hơn, đối phương sẽ không còn lý do cự tuyệt nữa.”
“Anh nói rất đúng!” Lynda gật đầu một cái, vô cùng đồng ý nhìn Cố Mạc.
Rõ ràng là bệnh viện TD chủ động liên hệ với bọn họ, lộ ý muốn hợp tác, nhưng khi bọn họ chạy đến thành phố T, đối phương thế nhưng lại thay đổi chủ ý.