Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 501: Mị lực của giáo sư Cố

Editor: Nhã Y Đình

Tiếu Bằng Trình đến nửa đêm thì tỉnh lại, nhớ tới Tiếu Nhiễm ngủ ở nhà. Ông vội vàng rời giường, khoác áo choàng rồi đi ra ngoài, lặng lẽ mở phòng Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng đi vào.

Đúng như ông dự đoán, Tiếu Nhiễm ngủ không ngoan, nằm nghiêng trên giường, chăn chỉ đắp kín chân còn lại rơi xuống đất hết.

Ông đau lòng, vội vàng chạy tới, nhặt chăn, đắp kín cho cô.

Ông ngồi bên giường, nhớ lại lúc con gái ba tuổi đi nhà trẻ khóc quấy, ông không nỡ để con gái ở trường nên bỏ bê công việc đến nhà trẻ với cô mấy ngày liền. Sau đó, cô giáo tại nhà trẻ tức giận phải đuổi ông đi, ông mới cố gắng ác độc một lần để con bé lại.

Khi đó, con gái ỷ lại ông biết bao nhiêu chứ?

Hiện tại, người Tiếu Nhiễm ỷ lại lại là Cố Mạc, ông thậm chí có chút không thoải mái. Ông nhớ cô con gái ngoan trước kia vẫn ỷ lại, sùng bái ông.

Ai cũng phải lớn lên cho nên ông phải tiếp nhận sự thật này. Con gái lớn lên tựa như con chim non rốt cuộc cũng phải tung cánh bay lượn.

Ông phải vui vẻ mới đúng.

Nhã Lam, con gái chúng ta rất giống em.

Tiếu Bằng Trình nói thầm trong lòng với vợ trước.

Ông cẩn thận đắp lại chăn cho Tiếu Nhiễm rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hiện tại, cho dù xét về phương diện năng lực hay tài phú thì đều mạnh hơn ông vài lần. Giao Tiếu Nhiễm cho Cố Mạc, ông cũng không lo lắng gì.

——

Vì mất ngủ cho nên sáng hôm sau Cố Mạc dậy trễ hơn mọi ngày. Vừa tỉnh lại đã là bảy giờ, không kịp ăn sáng, cầm một đống tài liệu rời khỏi phòng.

"Cố tổng, ở thành phố T có bệnh viên rất quan tâm đến con chip trợ tim của chúng ta. Tôi đã chỉnh sửa lại tài liệu, hết giờ anh có thể bớt chút thời gian thảo luận với viện trưởng bệnh viện đó được không?"

"Được! Cô đưa tư liệu cho tôi. Đến giờ nghỉ, tôi sẽ tranh thủ xem!" Cố Mạc khách sáo nói.

Lynda đưa tư liệu cho Cố Mạc, cười khuyến khích anh: "Anh mau đi đi, bị muộn rồi đó!"

"Gặp lại sau!" Cố Mạc vội vàng tạm biệt chị ấy.

Khi đến khoa Y, trước cổng anh gặp được vài sinh viên nữ. Nghe thấy đối phương chào hỏi anh, anh chỉ cười nhạt một cái. Anh cho rằng đó là cách xã giao bình thường nhưng không nghĩ rằng lại nghe thấy vài tiếng thét chói tai. Anh xấu hổ gật đầu một cái rồi vội vàng đi qua.

Anh biết khuôn mặt anh rất đẹp trai nhưng cũng không nghĩ đến tình cảnh trớ trêu như vậy. Tại sao phụ nữ cứ như thiêu thân đâm đầu vào lửa nhào vô anh vậy?

Chẳng lẽ quan tâm đến tiền bạc và địa vị của anh sao?

Cho dù anh cố gắng khiêm tốn như thế nào, học sinh đều biết anh là tổng giám đốc công ty Mạc Y.

Thật sự có chút phiền toái.

Đứng trên bục giảng, anh ho khan một tiếng: "Xin lỗi các bạn, hôm nay tôi tới hơi trễ!"

Khi anh đang giảng bài, nhìn thấy mấy cô sinh viên mà anh đã gặp ở cổng lặng lẽ đi từ cửa sau, ngồi vào chỗ trống, bắt đầu say mê nghe anh giảng bài.

Khi anh ra câu hỏi, phát hiện mấy cô học sinh kia giơ tay rất cao, nên mới gọi cô bé đó trả lời.

"Thầy Cố, em yêu anh!" Nữ sinh kia đỏ mặt nói, mắtlong lanh, thẹn thùng lớn tiếng nói.

Trán Cố Mạc đổ mồ hôi lạnh, vẫy tay bảo nữ sinh đó ngồi xuống. Anh không trả lời gì nhưng thái độ trở nên lạnh lẽo khiến cho người ta cảm thấy khó tiếp cận hơn.

Sau khi tan học, nữ sinh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, len lên bục giảng, lớn tiếng hỏi: "Thầy Cố, tại sao thầy không trả lời em?"

"Lần trước, tôi cũng đã nói rõ với em là tôi kết hôn rồi!" Cố Mạc lạnh lùng nói.