Editor: Nhã Y Đình Có người thấy rõ mặt Cố Mạc, bắt đầu xì xào bàn tán: “Kia không phải Cố Mạc - tổng giám đốc tập đoàn Mạc Y hay sao?”
”Hình như hơi giống! Trang nhất nhiều tờ báo hôm nay đều nói về anh ấy!”
”Cái gì mà giống chứ? Rõ ràng là đúng mà!”
”Ai nha! Má ơi, dáng vẻ anh ấy mặc áo khoác thật đẹp trai mà!”
——
Tiếu Nhiễm nghe thấy có người khen Cố Mạc đẹp trai, lập tức thò tay vào túi áo anh, lấy chiếc kính đen, giúp anh đeo lên. Sau đó dắt tay anh nhanh chóng cách xa mọi người.
”Còn muốn chơi cái gì nữa không?” Cố Mạc yêu chiều nhìn Tiếu Nhiễm qua chiếc kính đen.
”Rơi tự do? Xe đụng? Liệu có nhiều người nhận ra anh không?” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc một cái, bắt đầu lo lắng vì anh quá nổi tiếng.
”Nếu không thì chơi nhà ma đi!” Cố Mạc cười đề nghị.
”Được! Trong đó tối đen như mực, không có ai thấy rõ mặt anh. Cùng người nổi tiếng đến khu vui chơi thật bất tiện!” Tiếu Nhiễm có chút oán giận nói, “Nếu anh chỉ là người bán kem thì chúng ta có thể đi đâu tùy thích rồi!”
”Bán kem sao? Thế thì sao có thể nuôi được sâu gạo như em chứ? Em đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ!” Cố Mạc dùng lực nhéo mặt Tiếu Nhiễm, bất mãn kháng nghị.
”Đều vì anh rất nổi tiếng mà!” Tiếu Nhiễm đầy áp lực nói.
”Anh là một thương nhân, chỉ là ông chủ của công ty gia đình thôi, không quyền không thế không có sức ảnh hưởng. Nếu nói như vậy, chừng mười năm sau Ninh Hạo còn nổi tiếng hơn!” Cố Mạc nhớ lại rồi cảm khái nói: “Cho nên em đi theo anh ra ngoài mới không cảm thấy áp lực!”
”Nhưng mà cũng phải mười năm nữa, ít nhất mười năm nay em có thể yên tĩnh. Chú à, sao anh lại không vui thế? Vì ghen tị sao?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm đứng ở trước mặt Cố Mạc, quơ quơ tay trước mặt anh!
”Anh đang nghĩ xem dẫn em chơi trò gì thật kích thích!” Cố Mạc lạnh lùng, kéo Tiếu Nhiễm đến chỗ bán vé căn nhà ma.
Thoáng chốc đã đến buổi trưa, hai người chơi thật sự vui vẻ, anh dẫn cô chơi tất cả những trò chơi anh cảm thấy an toàn, mãi đến lúc cô cảm thấy mệt mỏi.
”Không thể tưởng tượng được anh vẫn còn chơi được!” Tiếu Nhiễm ôm chặt cánh tay Cố Mạc, vui vẻ khen, “Không giống ông chú sắp đến 40 tuổi chút nào!”
”Anh mới qua tuổi 30 mà thôi!” Cố Mạc cực kỳ để ý quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nâng mặt Cố Mạc, nghịch ngợm nói: “Chú vẫn rất trẻ mà!”
”Về sau không được gọi anh là ông chú nữa! Nghe già lắm!” Cố Mạc ra lệnh.
Nếu không phải vì Tiếu Nhiễm quá ít tuổi, anh cũng không cảm thấy mình già. Mới có 30 tuổi, anh là thanh niên được nhiều người hâm mộ. Là thanh niên không phải trung niên! Khi gặp mặt cựu sinh viên trường y, anh vẫn nhỏ tuổi nhất. Anh trẻ tuổi khiến cho nhiều ngời hâm mộ, ghen ghét!
Nhưng khi ở trước mặt Tiếu Nhiễm, anh lại bị kêu già!
”Gọi ông chú cũng tốt mà! Em có thể làm nũng với anh bất cứ lúc nào. Nếu gọi những kiểu khác em còn phải chăm sóc anh nha! Sao có thể làm nũng được chứ?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười nói: “Chú à, anh nói có phải hay không?”
Cố Mạc bất đắc dĩ chép miệng một chút, “Coi như em nói có lý!”
”Chú à, em đói! Chúng ta về nhà đi!” Tiếu Nhiễm lười biếng tựa vào người Cố Mạc, đề nghị.
”Chơi chán rồi sao?” Cố Mạc xoa gáy Tiếu Nhiễm, quan tâm hỏi.
”Chơi chán rồi ạ! Đột nhiên muốn về nhà!” Tiếu Nhiễm ôm eo Cố Mạc, hơi đung đưa, nở nụ cười xinh đẹp.
”Hôm nay em lớn nhất! Em muốn như thế nào thì sẽ làm vậy!” Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm lên đi về phía bãi đỗ xe.