“Chúng ta không về nhà sao?” Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc lái xe không phải về nhà, kì quái hỏi.“Hạng mục mới của công ty nghiên cứu thành công, hôm nay có tiệc mừng!” Cố Mạc cười nói, “Bà chủ cũng phải đến tham dự chứ?”
”Em cũng đi sao?” Tiếu Nhiễm chỉ mũi mình, có chút kinh ngạc.
Bọn họ kết hôn lâu như vậy rồi, cô cũng chỉ cùng anh tham dự tiệc ở công ty anh có mỗi một lần. Trừ Lynda và Trịnh Húc, cô cũng không quen ai trong công ty anh cả.
”Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không phải đi học!” Cố Mạc đậu xe trước một trung tâm chăm sóc sắc đẹp rồi dắt cô xuống xe.
”Em muốn ăn mặc trở nên xinh đẹp, nổi bật hơn tất cả người đẹp trong công ty anh!” Tiếu Nhiễm đứng trước cửa trung tâm chăm sóc sắc đẹp, nói thật.
”Em không cần trang điểm đã xinh đẹp rồi!” Cố Mạc hôn nhẹ lên má Tiếu Nhiễm, cười trấn an cô.
Quả thật trong công ty anh có rất nhiều người đẹp nhưng cũng chỉ có mình Tiếu Nhiễm khiến anh động lòng.
”Nhưng cũng không thể so sánh với Lynda hay mấy cô ấy được!” Tiếu Nhiễm túm Cố Mạc vào trung tâm chăm sóc sắc đẹp.
Cố Mạc ngồi ở phòng chờ, vừa đọc báo vừa đợi. Khi thấy Tiếu Nhiễm mặc một bộ lễ phục màu trắng lộ vai xuất hiện, anh hơi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi nhân viên, “Có áo choàng màu trắng hay không?”
Tiếu Nhiễm bĩu môi nhìn Cố Mạc: “Em cảm thấy mặc thế này là được rồi, sao phải có áo choàng làm gì?”
”Ngoài trời khá lạnh!” Cố Mạc ngắn gọn trả lời.
”Ở trong nhà hàng đều có điều hòa hai chiều!” Tiếu Nhiễm không khỏi trợn mắt lên.
Cố Mạc đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm, dùng lực chỉnh lại chỗ ngực của lễ phục: “Hở nhiều như thế sẽ cảm lạnh!”
”Chú à, không phải anh không muốn để người khác nhìn thấy ngực em đó chứ?” Tiếu Nhiễm nghe Cố Mạc nói xong, che miệng cười.
”Vì cái gì anh phải để cho người khác nhìn thấy chứ?” Cố Mạc hợp tình hợp lý nói. Thấy ánh mắt khinh thường của Tiếu Nhiễm, anh lạnh lùng nói với nhân viên, “Lấy áo choàng cho tôi!”
”Cố tiên sinh, không có màu trắng nhưng chúng tôi có một cái áo lông cáo màu hồng nhạt và một cái màu đen!”
”Hồng nhạt đi!” Cố Mạc nói xong, kéo Tiếu Nhiễm đến trước gương, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp, trong đó có một chiếc vòng cổ gồm mười hạt ngọc trai cùng một viên kim cương, đeo cho Tiếu Nhiễm anh hỏi:“Thích không?”
”Thật đẹp!” Tiếu Nhiễm vuốt ve sợi dây ngọc trai màu hồng nhạt, ngạc nhiên nói: “Cùng với chiếc nhẫn này đúng là một bộ!”
”Anh đã cho người thiết kế phù hợp với kiểu dáng với chiếc nhẫn kia!” Cố Mạc ôm eo Tiếu Nhiễm, cười nói.
”Cố Mạc, anh đối với em tốt như vậy, em sẽ nghiện mất!” Tiếu Nhiễm cảm động, nghẹn ngào nói. Có thể có được mười hạt ngọc trai hoàn mỹ như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Chiếc vòng này chắc chắn cực kỳ quý giá.
Anh cưng chiều cô như vậy sẽ khiến cô nghiện mất. Nếu một ngày nào đó anh không còn thích cô nữa, nhất định cô sẽ cực kỳ đau khổ.
”Anh kiếm tiền là để cho bà xã tiêu mà!” Cố Mạc nhéo mũi Tiếu Nhiễm, trầm giọng nói.
”Em giống như người chỉ biết ăn bám anh thôi vậy!” Tiếu Nhiễm xoa gáy, bất đắc dĩ nói.
”Có thể khiến em phụ thuộc vào anh là kiêu ngạo của anh rồi!” Cố Mạc ôm eo Tiếu Nhiễm, cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm ở trong gương.
Bộ lễ phục này tôn lên dáng người nhu mì, xinh đẹp của cô.
”Tiên sinh, áo choàng đây ạ!” Nhân viên cầm chiếc áo choàng lông cáo đưa cho Cố Mạc, lễ phép nói.
Cố Mạc nhận lấy áo choàng, khoác lên vai Tiếu Nhiễm, “Rất được!”
”Thật sự đẹp hay có thể che giấu thứ mà anh không muốn người ta nhìn thấy?” Tiếu Nhiễm yêu kiều trừng mắt nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc bọc cô kín như vậy thì sao cô có thể so sánh được với Lynda chứ?
”Cả hai!” Cố Mạc cười đặt tay Tiếu Nhiễm vào khuỷu tay anh, dẫn cô rời đi.