Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy bụng không được thoải mái, liền buông bút, nói với Ninh Hạo:”Tớ đi WC.”
Ninh Hạo nhíu mày lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm:”Hôm nay cậu sao vậy? Cậu đã đi WC mấy lần rồi.”
“Chắc là trưa nay ăn phải cái gì rồi.” Tiếu Nhiễm nói xong, ôm bụng chạy nhanh vào toalet.
Sau khi giải quyết xong, cô có chút phờ phạc đi ra khỏi toalet, nhìn thấy Ninh Hạo đang lo lắng đứng ở hành lang. Cô lập tức ngượng ngùng đỏ mặt:”Lớp trưởng.”
“Tớ xin cô giáo ở phòng y tế một ít thuốc. Cậu uống đi.” Ninh Hạo cầm trong tay một túi thuốc, đưa cho Tiếu Nhiễm.
“Cám ơn lớp trưởng.”
“Trưa nay ăn cơm cậu có ở cùng Hạ Minh Minh không?” Ninh Hạo nhìn Tiếu Nhiễm ánh mắt phức tạp.
“Không có. tớ ngồi đằng trước Vương Giai Tuệ. Làm sao vậy?” Tiếu Nhiễm không hiểu tại sao Ninh Hạo lại nói đến Hạ Minh Minh.
“Vậy cậu có đang ăn dở mà lại chạy đi đau không?” Ninh Hạo nghiêm túc hỏi. Nghe Vương Giai Tuệ ngồi đằng sau Tiếu Nhiễm, anh liền có chút hiểu ra.
“Tớ ra ngoài nghe điện thoại.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói. Giữa trưa lúc ăn cơm, Cố Mạc có gọi cho cô một cuộc điện thoại, hỏi cô ăn có ngon không, có nhớ anh hay không, cô ngại bạn học trước mặt nhiều như thế sẽ nghe thấy, liền chạy ra hành lang chôc không có người.
“Rõ rồi. Chính là hai kẻ khốn kiếp Vương Giai Tuệ và Hạ Minh Minh kia!” Ninh Hạo tức giận nắm chặt tay.
“Lớp trưởng, cậu nói Vương Giai Tuệ đã bỏ thứ gì vào đồ ăn của tớ?” Tiếu Nhiễm khiếp sợ há hốc mồm.
Bởi vì điều kiện gia đình cũng tốt, nên bình thường cô ở trong lớp khá trầm, chưa bao giờ có xung đột trực tiếp với bạn học ngoại trừ Hạ Minh Minh. Hạ Minh Minh rõ ràng đã khiêu khích giới hạn của cô một lần nữa, làm cho cô muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa. Cô chưa bao giờ làm gì tổn hại đến Hạ Minh Minh, không ngờ đối phương lại ra thủ đoạn hèn hạ này, dám thông đồng với Vương Giai Tuệ bỏ thuốc vào đồ ăn của cô.
Đúng lúc cô đang bị cảm, lại bị đi ngoài nên trong người cực kỳ mệt mỏi, một chút khí lực cũng không có.
Đều tại Hạ Minh Minh hãm hại!
“Mau về uống thuốc.” Ninh Hạo không trả lời Tiếu Nhiễm, muốn ra lệnh cho cô uống thuốc trước.”Hạ Minh Minh và Vương Giai Tuệ để tớ lo. Cậu an tâm đọc sách đi.”
“Đừng. Ninh Hạo, chuyện này chỉ có tớ có thể giải quyết.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc nói.
Cô không gây chuyện, nhưng nếu ai dám trêu chọc cô, cô sẽ đáp trả thật nghiêm khắc.
Cô tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Minh Minh coi thường.
Cô biết rằng cha của Hạ Minh Minh đang làm việc ở bệnh viện XX, là bệnh viện của ba chồng. Mà mẹ của Vương Giai Tuệ hình như là công nhân ở Mạc Y.
Cô vốn không muốn đuổi cùng giết tận, đều là do Hạ Minh Minh tự chuốc lấy!
Tiếu Nhiễm lạnh lùng nở nụ cười.
Ninh Hạo không kiên trì nữa, chỉ là quan tâm nói:”Lúc nào cậu cần đến tớ, đừng khách khí.”
Tiếu Nhiễm gật gật đầu. Giống như một đấu sĩ đơn độc, cứng rắn chịu đựng thân thể suy yếu trở lại phòng học. Cô sẽ không để cho Hạ Minh Minh thấy cô đang yếu đi, không cho đối phương cơ hội cười nhạo cô.
“Có thể không? Hay để tớ dìu cậu?” Ninh Hạo nhìn Tiếu Nhiễm đi lại khó khăn, vội vàng đuổi theo, quan tâm hỏi.
“Không có chuyện gì! Lớp trưởng, tớ rất khỏe!” Tiếu Nhiễm nở nụ cười rạng rỡ nhưng cứng cỏi với Ninh Hạo.
Ninh Hạo không có chút vui vẻ nào đứng dậy, lo lắng đi phía sau Tiếu Nhiễm, sợ cô sẽ yếu quá mà ngã xuống đất.
Trở lại phòng học, Tiếu Nhiễm lặng lẽ lấy thuốc ra uống, rồi tiếp tục làm bài tập như không hề có chuyện gì xảy ra.
Hạ Minh Minh nhìn thấy bộ dáng bình thường của Tiếu Nhiễm, có chút bồn chồn. Cô nghiêng đầu thấp giọng nói với Vương Giai Tuệ:”Không phải cậu cho thiếu thuốc đấy chứ? Sao nó lại không làm sao vậy?”
Vương Giai Tuệ nghi hoặc trừng mắt nhìn:”Cũng…hình như vậy….Ngày mai tớ sẽ cho nhiều một chút!”
“Ngu ngốc! Cậu nghĩ ngày mai còn có cơ hội sao?” Hạ Minh Minh lạnh lùng răn dạy một câu.