Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Mạc đã tỉnh dậy.
Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện đã gần năm giờ.
Anh nghiêng người, ánh mắt lưu luyến nhìn Tiếu Nhiễm hai má ửng hồng, luyến tiếc dời tầm mắt.
Anh cảm giác như đang rơi vào lưới tình dày đặc cùng với Tiếu Nhiễm.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy mỹ nhân, Tiếu Nhiễm cũng không phải đặc biệt ưu tú, nhưng anh lại bị tâm tư đờn thuần của cô hấp dẫn. Cho dù thỉnh thoáng cô có chút tùy hứng, nhưng anh vẫn luôn bị cô hấp dẫn thật sâu.
Tiếu Nhiễm bị người ta hôn cho tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Mạc. Cô nhìn thấy giấy dán tường màu hồng và cái đèn thủy tinh treo đằng sau, đột nhiên nhớ ra đây là nhà mình. Cô lập tức che lại đôi môi mỏng của Cố Mạc, căng thẳng nói:”Chú, nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh, anh mau rời khỏi đây đi.”
“Vì sao?” Cố Mạc nhíu mi một chút, không rõ hỉ giận nhìn Tiếu Nhiễm.
“Chẳng lẽ anh muốn mọi người biết anh đã qua đêm trong phòng em?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt, bất mãn nhìn Cố Mạc.
Đây là căn phòng cô đã ở mười tám năm, trừ ba ra, chưa từng có ai khác bước vào.
Nếu mọi người đều nhìn thấy Cố Mạc bước ra từ phòng cô, nhất định sẽ đoán ra đêm qua bọn họ đã làm cái gì, cô sẽ rất ngại khi ra ngoài gặp người khác.
Hơn nữa, cô không muốn để Tiếu Lạc gặp lại Cố Mạc.
Không hiểu sao, cô đối với Tiếu Lạc tràn ngập đề phòng, cho dù mục tiêu của Tiếu Lạc đã chuyển qua lớp trưởng, cô cũng không muốn để Tiếu Lạc tiếp xúc quá nhiều với Cố Mạc.
“Biết thì biết. Em là vợ của anh, sao anh không thể qua đêm trong phòng em chứ?” Cố Mạc nhăn mặt, lạnh nhạt hỏi.
“Người ta rõ ràng là theo ba về nhà, anh như vậy bọn họ sẽ cảm thấy anh không thể rời xa em. Chú, hãy suy nghĩ vì thanh danh của anh, anh vẫn nên tránh đi đi.” Tiếu Nhiễm ôm Cố Mạc, tươi cười đáng yêu, nghịch ngợm dỗ anh.
“Anh thấy người sợ là em đấy chứ?” Cố Mạc nhéo chóp mũi Tiếu Nhiễm, yêu chiều cười hỏi. Tuy rằng hôm qua anh đã lặng lẽ lên lầu, nhưng không hề có nghĩa anh sợ bị người nhà họ Tiếu nhìn thấy. Tiếu Nhiễm là vợ của anh, anh ngủ cùng cô trên một cái giường là chuyện quá bình thường.
Tiếu Nhiễm chột dạ thè lưỡi:”Anh lại thông minh như vật ư?”
Cô lạ ngại để cho ba biết tối qua Cố Mạc đến đây, sơ ba trêu chọc cô.
Xấu hổ chết đi được!
“Mặc kệ em. Ngồi dậy nào!” Cố Mạc ôm lấy Tiếu Nhiễm, đi về phía nhà tắm.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy trên bồn rửa tay chỉ có một bộ đồ dùng rửa mặt, liền hô một tiếng “Hỏng rồi.”
“Có bàn chải đánh răng dùng rồi không?” Cố Mạc vuốt mất sợ tóc trên mặt Tiếu Nhiễm, đạm mạc hỏi.
Tiếu Nhiễm ra sức lắc đầu.
“Em đánh răng trước đi. Anh dùng của em.” Cố Mạc bóp kém đánh răng cho Tiếu Nhiễm.
“Anh không ngại bẩn sao?” Tiếu Nhiễm thận trọng nhìn Cố Mạc.
Theo cô được biết. ai làm bác sĩ của có bệnh nghiện sạch.
Cố Mạc cầm hai cánh tay cô, cười cụng vào trán cô:”Nước bọt của em anh đã ăn bao nhiêu lần! Thêm một lần cũng không sao.”
Tiếu Nhiễm lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt:”Chú, anh không thể nói chuyện bình thường một chút được sao?”
Cố Mạc dùng sức xoa đầu Tiếu Nhiễm:”Cái này gọi là chuyện vợ chồng thú vi! Biết chưa?”
Tiếu Nhiễm khẽ cười lè lưỡi:”Biết hay không biết thì cũng trôi theo dòng nước hết rồi.”
“Bướng!” Trong mắt Cố Mạc tràn đầy sự yêu thương.
Tiếu Nhiễm vội đánh răng, rồi rửa bàn chải lại lần nữa, sau đó đưa cho Cố Mạc.
Cố Mạc nhận lấy bàn chải đánh răng, bóp kem ra rồi đứng đánh răng cạnh TIếu Nhiễm, một chút vẻ mặt ghét bỏ cũng không có.
“Chú, lần tới em sẽ chuẩn bị cho anh một bộ mới.” Tiếu Nhiễm tràn ngập áy náy nói với Cố Mạc.
“Dùng của em cũng như nhau thôi mà.”