Tiếu Lạc hứng thú nắm tay Ninh Hạo, phấn khích nói: “Anh Ninh Hạo, chúng ta chơi trượt ống có được không?”“Cô không thấy phiền sao?” Ninh Hạo lặng lẽ rút tay ra, lạnh lùng hỏi, ánh mắt nhìn những người kia vẫn đi theo bọn họ. Đối phương thấy ánh mắt cậu lập tức trốn vào đám đông. Ninh Hạo hơi nhếch miệng một chút. Ba cậu không hổ là người đứng đầu một tỉnh, ngay cả những việc như thế này cũng có thể làm ra được.
Nếu không phải muốn diễn trò với cơ sở ngầm của ba, cậu đã mặc kệ Tiếu Lạc, tự về nhà.
Ninh Hạo cậu thà ngồi một mình trong phòng đọc sách còn hơn là đứng đây nghe Tiếu Lạc léo nhéo bên tai.
”Không mệt gì cả! Chẳng lẽ anh Ninh Hạo mệt sao?” Tiếu Lạc quay người lại, quan tâm nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo lạnh nhạt lắc đầu.
Chẳng lẽ Tiếu Lạc nghe thành cậu nói có mệt hay không sao? Cậu không thấy mệt mà phiền phức.
Tiếu Nhiễm tiến lên ôm lấy cánh tay Ninh Hạo, cực kỳ phấn kích chỉ vào nhóm người đứng đỏ không xa: “Anh thấy họ chơi có vui không kìa? Đi một chút đi mà, chúng ta cúng chơi!”
Ninh Hạo nhíu mày: “Quần áo sẽ bị ướt!”
Cậu rất muốn từ chối nhưng Tiếu Lạc không cho cậu cơ hội.
”Ướt thì mua quần áo khác. Ở đối diện có cửa hàng quần áo mà!”
”Trời rất lạnh!”
”Chơi một lúc sẽ ấm hơn thôi!” Tiếu Lạc túm Ninh Hạo chạy đến xếp hàng.
Lúc ngồi trên thuyền, Tiếu Lạc lấy điện thoại, áp sát vào Ninh Hạo, gần như áp mặt vào cậu, rồi chụp một kiểu.
Ninh Hạo vội vàng lui về sau nhưng vẫn chậm một chút bị Tiếu Lạc thực hiện được ý đồ.
Tiếu Lạc cất điện thoại vào trong túi GUCCI, vui vẻ nói: “Đây là bức ảnh đầu tiên em chụp chung với anh Ninh Hạo. Thật hạnh phúc!”
”Xóa đi!” Ninh Hạo lạnh lùng nhìn Tiếu Lạc.
”Không đâu!” Tiếu Lạc giữ chặt túi GUCCI trong tay, sợ Ninh Hạo sẽ cướp mất.
Ngay lúc Ninh Hạo định nói thêm câu gì, thuyền khởi động, dòng nước chảy xiết hơn.
Ninh Hạo nắm chặt vào thành thuyền, cố gắng giữ vững cơ thể.
Nếu có thể chơi cùng Tiếu Nhiễm những trò chơi thế này thì cậu còn thấy vui vẻ nhưng lại chơi với Tiếu Lạc khiến cậu cảm thấy ngán ngẩm. Nước táp vào người cảm giác giống như băng, thấm vào lòng cậu.
Mới có cuối tháng 11 vậy mà cậu cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Hay trái tim cậu đã đóng băng rồi?
Cậu nhắm mắt lại, không quan tâm đến Tiếu Lạc ngồi bên cạnh nữa.
Lúc thuyền rơi xuống mặt nước, đột nhiên có một tiếng thét chói tai vọng vào trong tai Ninh Hạo.
Cậu lập tức mở to lắt, đảo mắt tìm Tiếu Lạc.
”Anh...... Ninh Hạo, cứu em......!” Cậu thấy Tiếu Lạc đang vùng vẫy trong nước.
Ninh Hạo không chút suy nghĩ mà nhảy xuống, dùng lực kéo Tiếu Lạc lên bên bờ.
Tiếu Lạc dựa vào trước ngực Ninh Hạo, sợ hãi khóc to: “Anh Ninh Hạo, thiếu chút nữa em bị chết đuối! Thật khiến em sợ chết khiếp!”
Ninh Hạo thấy quần áo hai người ướt sũng, vội vàng đứng lên, lạnh lùng nhìn Tiếu Lạc: “Đi! Đi mua quần áo!”
Xem ra, hai người họ không thể không thay quần áo.
Tiếu Lạc lập tức đi theo Ninh Hạo, chạy theo sau.
Chân Ninh Hạo quá dài, Tiếu Lạc liều mạng chạy theo nhưng vẫn chỉ có thể đi theo sau lưng cậu.
Tại cửa hàng quần áo, sau khi mua quần áo xong, Ninh Hạo nói với Tiếu Lạc: “Sau khi về thì uống một bát nước gừng để tránh cảm mạo. Tôi giúp cô gọi xe!”
Tiếu Lạc cúi đầu, che giấu vẻ bất mãn.
Tuy Ninh Hạo đồng ý đi chơi với cô ta nhưng suốt ngày hôm nay cậu đều mặt nặng mày nhẹ, chẳng có chút vui vẻ nào!
Nếu đã như vậy, sao cậu còn đồng ý chứ?