Editor: Xẩm Xẩm
“Cố Mạc, đầu em đau quá.” Tiếu Nhiễm khó chịu nói. Âm thanh của ti vi khiến cô phiền toái, càng thêm choáng váng.
Cố Mạc lập tức tắt ti vi, tay mò mẫm sờ trán của cô: “Đầu có chút nóng, để anh đi lấy nhiệt kế.”
“Cố Mạc, anh có thể không cần xen vào em, em không trách anh.” Tiếu Nhiễm túm chặt cánh tay của anh, thật sự nói. Đối với anh mà nói, cô chỉ là một tai họa, hại chết vị hôn thê của anh, lại còn hại anh bị rơi vào cái bẫy mà ba đặt ra. Cô cực kỳ tự trách, cũng rất đau lòng.
“Nói gì thế?” Cố Mạc thâm trầm nhìn Tiếu Nhiễm, không thấy rõ đáy.
Tiếu Nhiễm không hiểu anh.
Cô không rõ anh có nên tiếp tục cưng chiều cô hay không.
“Trong mắt anh, hai cha con em cực kỳ đáng giận đi? Thiết kế để cho anh yêu em, lại ngoan độc không để cho anh trả thù.”: Tiếu Nhiễm chua xót hỏi han.
Nếu cô là Cố Mạc, cô nhất định sẽ hận mình đến thấu xương.
“Cực kỳ đáng giận!” Cố Mạc nhấp môi trả lời: “Có thể để anh rơi vào bẫy, em là người đâu tiên!”
“Thực xin lỗi!” Tiếu Nhiễm khổ sở nói, cắn môi.
Trở thành người đầu tiên đó của Cố Mạc không hề làm cho người ta vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy áy náy và khổ sở.
“Trong từ điển sống của Tiếu Bằng Trình chỉ sợ là chỉ có ba chữ - bảo vệ em.” Cố Mạc thở dài, đứng dậy nói: “Anh đi lấy nhiệt kế và thuốc hạ sốt.”
“Cố Mạc, anh có thể lý giải cho ba em, em cực kỳ cảm kích. Ông là một người ba lúc nào cũng phải lo cho em, em chưa bao giờ làm ông ấy bớt lo, nếu có oán hận gì thì anh cứ nhằm vào em là được.” Tiếu Nhiễm nói với bóng lưng của Cố Mạc.
“Anh đã trúng chiêu, chẳng trách được ai.” Cố Mạc nói xong, liền đi nhanh lên lầu.
Đã trúng chiêu?
Trong đầu Tiếu Nhiễm không ngừng hiện lên bốn chữ này, nghi ngờ chóp tròng mắt.
Ý của anh là anh thích cô thì không trách được người khác?
Anh không hận ba nữa sao?
Sẽ sao?
Tiếu Nhiễm ngồi dậy, cuộn đầu gối lại, trong lòng bắt đầu dấy lên hy vọng.
Cố mạc cầm nhiệt kế và thuốc hạ sốt xuống dưới lầu, cô đánh bạo nhìn anh: “Cố Mạc, anh thích em sao?”
Cố Mạc đặt nhiệt kế vào dưới nách cô, không trả lời.
“Cố Mạc>?” Tiếu Nhiễm không chịu buông tha.
“Để anh đi lấy nước.” Cố Mạc đứng dậy muốn đi vào phòng bếp.
“Tiếu Nhiễm nắm chắc cánh tay của anh: “Anh thích em sao?”
Cô tất phải biết đáp án, không muốn bị hành hạ thêm nữa.
Vẫn luôn suy đoán xem anh có thích mình hay không, cô sẽ điên mất.
Nếu anh không thích cô, cô cũng có thể chết tâm sớm một chút, chuyên tâm chuộc tội.
Một lần nữa Cố Mạc lại ngồi xuống trước mặt cô, dùng lực nâng mặt cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không nên ép anh nói ra lời thật?”
“Vâng!” Tiếu Nhiễm nghe được câu hỏi lạnh lùng của Cố Mạc không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút nhảy nhót. Cô nháy mắt đẹp, khóe môi ngọt ngào cong lên. Cô muốn nghe lời nói thật, anh không được tự nhiên khiến cô có thêm chút dũng khí để nghe đáp án.
“Được, anh chỉ nói một lần thôi, em nghe rõ ràng.” Cố Mạc để trán cô chạm vào trán anh, âm thanh khàn đục nói: “Anh vốn định hận em, nhưng là không nhìn được lại bị hấp dẫn, nha đầu, anh trúng chiêu rồi... anh thích em.”
“Em cũng thế!” Tiếu Nhiễm lập tức ôm lấy eo của anh, kích động hôn môi anh...
“Nhiệt kế...” Cố Mạc vừa hôn cô vừa nói...
“Mặc kệ nó.” Tiếu Nhiễm điên cuồng hôn anh, chỉ cần anh thích cô, cô chết cháy cũng nguyện ý. Thời điểm này, quản nhiệt kế làm gì nữa.
Đúng lúc này, có một âm thanh tràn ngập trêu tức dùng lực ho khan hai lần, nửa đùa nửa thật nói: “Dường như em tới không phải lúc.”