Editor: Xẩm Xẩm
“Gỉa!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đẩy Cố Mạc ra, nhảy xuống sofa rồi chạy lên lầu.
Da mặt anh cũng quá dày rồi.
Vậy mà có thể nói ra như vậy.
Không còn mặt mũi thấy người khác nữa.
Cô mới không chạy hai bước, bị Cố Mạc đuổi theo, một cái liền ôm lấy.
“Đặt em xuống!” Tiếu Nhiễm thẹn thùng kháng nghị.
“Trên mặt đất rất lạnh, chúng ta trở về phòng thôi.” Cố Mạc nói xong, vội vã chạy lên lầu, một khắc cũng không muốn chậm trễ, giống như có gì đó ở phía sau đuổi theo bọn họ, không chạy trối chết thì sẽ không kịp mất.
“Em ngủ đủ rồi! Em muốn xem tivi!” Tiếu Nhiễm vùng vẫy suy nghĩ nhảy khỏi ôm ấp của Cố Mạc, lại bị anh dùng lực vỗ một cái.
“Ngoan!” Cố Mạc thô thanh ra lệnh: “Đợi xong việc rồi xem.”
Xong việc?
Cố Mạc lấy lời của cô biến thành thật rồi hả?”
“Em nói đùa.” Tiếu Nhiễm mắc cỡ đỏ mặt, không dám nhìn hai mắt đang rực lửa của Cố mẠC.
“Anh nói thật!” Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm lên giường, tà tà cười.
“Cái đó, hẳn không...” Tiếu Nhiễm lui từng bước một về phía sau, muốn đào tẩu từ bên giường bên kia.
Cố Mạc một tay ôm đầu cô, để cô không còn đường rút lui: “Tâm can bảo bối, giúp anh!”
Bốn chữ “Tâm can bảo bối” khiến cô muốn khóc, trong nháy mắt liền rưng rưng nhìn Cố Mạc.
Cô thật sự là tâm can bảo bối của anh?
Bốn chữ này có nghĩa là gì, anh có biết không?
Đó là cưng chiều đến vô cùng vô tận.
“Một lần.” Cô đỏ mặt, e lệ nói.
...
Cố Mạc nằm xuống bên cạnh cô, liều mạng thở hổn hển: “Nha đầu, làm khó em rồi.”
Tiếu Nhiễm nằm úp sấp ở trên giường, vùi mặt vào trong gối, xấu hổ nhìn Cố Mạc.
Cô vậy mà làm chuyện như thế.
“Em có biết là em có thể bức anh điên không?” Cố Mạc khàn khàn nói.
Cô là ngây ngô, vụng về, nhưng lại khiến anh hưng phấn muốn nổ mạnh.
Thân thể anh đã nhận thức chính xác là cô.
Anh cảm thấy được có cô, anh không cần những người khác nữa.
Tiếu Nhiễm lấy gối che lỗ tai lại, khó xử reo lên: “Không nghe, không nghe, không nghe!”
Cố Mạc lấy gối đầu trong tay cô, nằm úp sấp trên người cô, mổ vào mang tai của cô: “Loại chuyện này không có gì phải ngại, chúng ta là vợ chồng mà.”
Anh thật muốn nói cho cô biết anh có bao nhiêu thích cô, vừa rồi vì anh làm toàn bộ, nhưng lại sợ dọa đến cô.
“Là anh... da mặt dày!” Tiếu Nhiễm nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Cố Mạc ôm cô vào trong ngực, để cô ghé vào người mình, vừa vuốt ve tóc dài của cô, vừa cười nói: “Được, là da mặt anh dày!”
Tiếu Nhiễm dùng lực đập vào ngực Cố Mạc, bất mãn hừ một tiếng: “Vốn là thế.”
“Có sức lực rồi hả? Xem ra hết bệnh rồi.” Cố Mạc cầm hai tay của Tiếu Nhiễm, đặt lên môi rồi hôn nhẹ.
“Không tốt, em muốn đi ngủ.” Tiếu Nhiễm rút tay ra, nằm sang một bên, làm bộ như muốn ngủ, bắt đầu ngáy o o.
Cố Mạc xoa tóc cô, dùng âm thanh tràn ngập khủng hoảng nói: “Anh dọa đến vợ nhỏ của anh, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lạnh quá!” Tiếu Nhiễm bướng bỉnh nói.
Đã bao lâu rồi anh chưa từng gọi cô là vợ nhỏ rồi.
Hai chữ kia giống như đại biểu cho anh cưng chiều cô bao nhiêu.
Một lần cô đã cho rằng cuối cùng cũng không thể nghe được nữa.
Có thể anh yêu cô mà không biết hay không?
Hôm nay anh lại khiến cho lòng cô dấy lên hy vọng.
Anh yêu cô đi?
Cho dù không yêu, cũng nên có chút cảm tình chứ?
“Nhưng anh thấy nóng!” Cố Mạc cười.
“Cố Mạc, da mặt của anh có thể dày hơn được nữa không?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt giận dữ mắng mỏ.
“Có thể!” Cố Mạc nâng mặt cô lên, nhiệt tình hôn.
“Họ Cố, ngậm miệng lại!” Cố Mạc lấy tay che miệng cô, không cho cô nói gì thêm.
Anh sao lại trở nên tà ác như vậy chứ?