Cô sao lại mãi mới kêu cứu như thế?
Nếu như cô cũng rơi xuống nước, lâu như vậy không phải sớm chết đuối lâu rồi chứ?
“Người em gái này của cô không đơn giản.” Dường như Lynda nhìn ra cái gì, nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, trào phúng nói.
“Ý cô là nó giả vờ?” Tiếu Nhiễm không dám khẳng định nhìn Lynda.
“Cái gì tôi cũng chưa nói.” Lynda lạnh lùng nói xong, liền xoay người rời đi.
Tiếu Nhiễm đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra mặt hồ phía xa. Chỉ thấy Cố Mạc đem Tiếu Lạc lao ra mặt hồ, một đường kéo về phía bờ, tương tự giống như cô vừa rồi, chỉ là động tác của Tiếu Lạc có chút cứng ngắc.
Cố Mạc đặt Tiếu Lạc lên bờ, nằm cái mũi của cô, liền muốn làm hô hấp nhân tạo, lại bị Tiếu Nhiễm ngăn cản.
“Cố Mạc, để em!” Tiếu Nhiễm xấu ý đẩy Cố Mạc ra, sau đó dùng lực bóp chặt cái mũi của Tiếu Lạc, sau khi hít sâu một hơi, liền cúi đầu. Môi của cô còn chưa đụng đến Tiếu Lạc, đối phương đã mở to mắt, vẻ mặt ghê tởm lui vể phía sau.
“Được?” Tiếu Nhiễm lạnh lùng hỏi han. Nếu Tiếu Lạc không mở mắt, cô còn có thể hoài nghi cảm giác áy náy của mình, nhưng là Tiếu Lạc trốn tránh, này chỉ có thể giải thích rằng tất cả những màn vừa rồi ở trong hồ đều là nó tự diễn ra.
“Chị? Ai cứu chị lên đây? Thật tốt quá!” Tiếu Lạc ngồi dậy, kích động hỏi han.
“Em bơi lội tốt như thế sao có thể chết đuối?” Tiếu Nhiễm liếc Tiếu Lạc, tung ra một vấn đề cực kỳ có lực sát thương.
“Em rơi xuống trong nước liền nhìn thấy dây thừng trên người chị bị cắt đứt, sợ chị gặp nguy hiểm liền bơi đến chỗ chị. Càng bơi càng xa, khi muốn trở về thì đột nhiên chân bị chuột rút, thiếu chút nữa liền hy sinh rồi.” Tiếu Lạc vừa xoa cẳng chân vừa nhu nhược giải thích: “Chị, chị không có việc gì thật tốt.”
“Do em ban tặng, chị thiếu chút nữa đã cheets1” Tiếu Nhiễm oán hận nhìn Tiếu ljac.
“Chị, thực xin lỗi. Em nhất thời không khống chế thuyền tốt.” Em cũng không biết thế nào liền va chạm rồi. Không phải em cũng bị rơi xuống trong hồ sao? May mắn hai chúng ta cũng chưa có chuyện gì.” Tiếu Lạc may mắn ôm ngực: “Nguy hiểm thật!”
“Chân của em không đau nữa hả?” Tiếu Nhiễm thờ ơ nhìn Tiếu Lạc, càng ngày càng xác định hoài nghi của mình.
“Đau... đau...em!” Tiếu Lạc vừa nói vừa xoa lòng bàn chân của Tiếu Nhiễm: “lúc ấy chân bị chuột rút em thật sự lo lắng không ai nghe được tiếng kêu cứu của em, thực sự sợ sẽ bị chết đuối. Thật là cảm giác khủng khiếp.”
“Chị xoa giúp em.” Tiếu Nhiễm ngồi bên cạnh Tiếu Lạc, lấy tay án lên cẳng chân của đối phương: “Là chỗ này sao?”
Tiếu Lạc đau đến đổ mồ hôi lạnh. Tiếu Nhiễm cố ý! Cô ta mát xa chỗ đó giúp cô? Căn bản chính là làm đau cô? Nhưng là cô cũng không thể làm rõ: “Chị... được... đi được... em không đau nữa rồi!”
“Chị nhìn em đau đến thế nào mà trán đều đổ mồ hôi lạnh?” Tiếu Nhiễm không để ý Tiếu Lạc, tiếp tục dùng lực nắm chặt chân của cô, cũng quan sát phản ứng của cô.
“Chân em không đau rồi!” Tiếu Lạc vội vàng giải thích.
Tiếu Nhiễm vố vỗ tay, giống như chụp ruồi bọ trên người: “Nếu tốt rồi thì tự mình về khách sạn đi. Chúng ta vẫn còn phải đi chơi nhảy cầu.”
“Nhảy cầu?” Đột nhiên Tiếu Lạc nghĩ đến chính mình đang giả vờ là chân bị chuột rút, lại ngã xuống trên mặt đất: “Chị, em tê chân rồi.”
Cố Mạc từ lúc vừa kéo Tiếu Lạc lên bờ đến giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng: “Trợ lý Trịnh, cậu đưa Tiếu Lạc về khách sạn đi.”
“Được.” Trịnh Húc cung kính gật đầu, liền đi về hướng Tiếu Lạc, đỡ cô đi về phía khách sạn.
Sau khi Tiếu Lạc đi mất, Tiếu Nhiễm hếch miệng nhỏ lên, nói với Cố Mạc: “Chân của cô ấy chuột rút là giả vờ.”
“Anh đoán được rồi.” Cố Mạc nhàn nhạt cười: “Lúc em nắm mũi nó, nó liền liều mạng hít thở.”