Chú cũng chưa ăn cơm?
Đột nhiên cô nhớ tới lời của anh lúc dạy dỗ cô ở cục cảnh sát: “Em có biết anh đã lật qua cả thành phố A không hả?”
Chú nhất định là tìm cô nên quên mất không ăn cơm.
“Chú, hôm nay làm anh sốt ruột rồi.” Tiếu Nhiễm cảm thấy thật có lỗi. Ôm thắt lưng anh, tay tăng thêm vài phần sức, giống như người sắp chết chìm rốt cuộc cũng tìm được một chiếc bè gỗ, gắt gao ôm lấy.
Cố mạc lộ ra một chút xấu hổ: “Nếu anh muốn kết hôn với em sẽ bảo vệ em... mãi đến khi kết thúc....”
Cố Mạc nói xong khiến Tiếu Nhiễm bị mắc kẹt nơi yết hầu như hóc xương cá, để cô khổ sở cắn môi, lặng lẽ buông tay đang ôm anh ra.
Bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng, kỳ hạn một năm sẽ kết thúc.. cho nên anh quan tâm và che chở cho cô cũng sẽ chỉ kéo dài một năm.
Đến lúc đó, thật sự không còn ai yêu thương cô nữa.
Cô quá tham lam, vậy mà bắt đầu tham luyến sự ấm áp mà Cố Mạc cho cô.
Cô yên lặng xoay người, đi về phía nhà ăn, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, để chính mình cuộn tròn thành một cục, giống như chú chó bị thương, bất lực, thương cảm, mờ mịt.
Cô vốn tưởng rằng có thế giới của riêng mình, hiện giờ lại phát hiện ra tất cả những gì mình có chỉ là hoang vu.
Khi Cố Mạc bưng hai bát mì thịt bò ra, nhìn thấy Tiếu Nhiễm như một loài động vật nhỏ bị thương, khiến trái tim anh đau đớn một chút. Anh khụ một tiếng, khi cô ngẩng lên nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Ăn mỳ đi!”
Tiếu Nhiễm nhận lấy bát và đũa, cảm ơn anh một tiếng, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Cố Mạc lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, ngồi vào đối diện cô, cũng trầm mặc bắt đầu ăn.
Nếu không phải cô, anh cũng đã quên mất đến một giọt nước trong buổi tối này, anh cũng chưa uống.
Khi cô chạy trốn đi, trái tim của anh vậy mà giống như sắp không thể khống chế được, phảng phất như bị mất đi thứ gì đó. Bảo bối của anh đã mất năm năm trước, còn có thứ gì mà anh không mất đi được?
Anh mê hoặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
Nghĩ đến thân phận của cô... con gái của Tiếu Bằng Trình, ánh mắt anh lạnh dần, bới một bó những sợi mì, nghiến răng nghiến lợi nuốt vào.
Sau khi Tiếu Nhiễm ăn no, đặt chiếc đũa xuống bên cạnh bát.
“No rồi?” Sau khi Cố Mạc dùng khăn giấy lau miệng, con ngươi đen tràn ngập xâm lược nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng xanh của cô, vẻ mặt phức tạp.
Tiếu Nhiễm gật đầu: “Ăn rất ngon, cám ơn chú.”
Tiếu Nhiễm khách khí và xa cách chọc giận Cố Mạc, đột nhiên anh đứng dậy, đi nhanh tới bên cô.
“Chú...” Tiếu Nhiễm không rõ vì sao anh lại trở nên tức giận, cô ngẩng khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lên, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh.
“Muốn cảm ơn anh thì nên bày ra thành ý!” Cố Mạc nói xong liền kéo Tiếu Nhiễm tới, cuồng bạo hôn lên cánh môi của cô.
Chú lại muốn cô sao?
Nhớ tới đau đớn đêm qua, cả người cô run rẩy, hai tay để trước ngực anh, nghĩ muốn đẩy anh ra. Nhưng cũng vì hai tay cô đang để lên một mảnh trần trụi trước ngực anh, trong lòng bàn tay cô có một mảnh cực nóng, bỏng rát....
Khi anh vô tình cắn lên xương quai xanh của cô, cô kinh hoảng gầm lên: “Đau!”
Cố mạc nâng hai tròng mắt đầy tia sáng mãnh liệt lên, mắt lạnh nhìn kỹ khuôn mặt thất kinh nhỏ nhắn của cô, đột nhiên hù một tiếng.
Tiếu Nhiễm cho rằng anh sẽ bỏ qua cho cô, không nghĩ tới anh vậy mà ôm lấy cô đặt lên bàn cơm.
Lưng của cô áp vào mặt bàn lạnh giá, khiến cô run rẩy. Cô sợ hãi anh, nhưng không cách nào ngăn được nụ hôn thô bạo như gió lạnh rơi vào trên người mình của anh. Giống như đêm qua, anh chưa bao giờ biết dịu dàng, chỉ là kịch liệt hôn cô, nắm bắt cô.
Đau đớn lan tràn....