Tiếu Nhiễm dựa theo trí nhớ đi ra khỏi nhà cha mẹ chồng, rẽ một chỗ ngoặt, quả nhiên thấy biệt thự Tưởng gia. Cô đi đến cửa biệt thự, đang muốn đẩy cửa sắt khắc hoa đi vào, đã bị hai người mặc áo đen ngăn lại.
”Tôi là vợ của Cố Mạc. Ngày trước đã từng tới.” Tiếu Nhiễm chỉ vào mặt mình, bảo hai gã vệ sĩ nhìn xem cẩn thận.
Hai gã vệ sĩ quan sát một lát sau đó tựa nhau thì thầm.
”Cố Mạc đi công tác, không đến được. Tôi thay Cố Mạc tới thăm bác gái Tương. Các người cho tôi vào. Tôi hứa sẽ không làm tổn thương bà ấy.”Tiếu nhiễm giơ tay bé nhỏ lên thề.
Hai gã vệ sĩ nhìn Tiếu Nhiễm hồi lâu sau đó mở cánh cổng sắt để cô vào.
Cô nhảy nhót chạy vào biệt thự.
Khi cô gặp được người bác sĩ ngày hôm đó, lập tức khẩn trương chào một tiếng:“ Chào anh! Tôi đến thăm Tương bác gái.”
Bác sĩ thật không đuổi cô đi, thản nhiên trả lời:“Hôm nay cảm xúc của phu nhân Tương không được ổn định.”
”Bác sĩ.” Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười nói.”Ngày đó không phải anh đã nói tâm bệnh thì cần có tâm dược chữa trị sao? Bác gái Tương cần chính là sự quan tâm và chiếu cố của người thân.”
”Tôi sợ cô bị tổn thương.”
”Tôi có chuẩn bị tâm lý. Chỉ cần có thể trị cho bác gái Tương, chút vết thương nhỏ cũng không sao cả.” Tiếu Nhiễm biết nhất định phải qua cửa của người bác sĩ này, cô mới có cơ hội tiếp xúc bác gái Tương, cho nên thái độ nghiêm túc là thật sự.
”Đi theo tôi.” Bác sĩ nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, liền đi về lên lầu.
Khi Tiếu Nhiễm đi vào phòng, nhìn thấy phu nhân Tương đang ôm cái gối ngồi ở trên giường nói một mình. Nghe được bà ấy vì nhớ con gái và chồng của mình mới thành dáng vẻ điên như thế này, mắt cô lập tức chứa đầy nước mắt.
Cô không tiến lên, chỉ đứng im lặng nhìn bà.
Bác sĩ bước lên, thản nhiên nói: “Phu nhân Tương, có người đến thăm người.” Phu nhân Tương dừng lẩm bẩm, lo lắng nhìn về phía cửa có một người toàn thân mặc một bộ váy trắng, đột nhiên ngây người hỏi Tiếu Nhiễm:“Cô là ai?”
Tiếu Nhiễm khẩn trương:“Bác gái, người kêu con bằng Tiếu Nhiễm là được.”
”Nhiễm Nhiễm? Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên của mẹ?” phu nhân Tương nghiêng cổ, lẩm bẩm. Đột nhiên ôm gối khóc lơn:“Tiểu Nhiên của tôi!”
”Bác gái!” Tiếu Nhiễm lập tức đau lòng đi tới, ôm lấy phu nhân, đau lòng rơi lệ:“ Bác đừng khổ sở. Con làm Con làm con gái của bác không được sao?”
Phu nhân Tương ném gối xuống, dùng sức cầm tay Tiếu Nhiễm:“Cô là ai? Rốt cuộc cô là ai?”
”Con là Tiếu Nhiễm.”Tiếu Nhiễm chịu đau đớn, khẩn trương trả lời:“Ngày trước con có đến, bác quên rồi sao?”
”Tiếu Nhiễm? Nhiễm Nhiễm? Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên của ta!”Đột nhiên phu nhân Tương dùng sức ôm chặt cơ thể mềm mại của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm cảm giác xương cốt của mình sắp gãy, đau đến chảy mồ hôi lạnh, nhưng cô không mở miệng.
Bác sĩ thấy như vậy, có chút khẩn trương lập tức kéo Tiếu Nhiễm ra. Tiếu Nhiễm lập tức nhìn bác sĩ lắc đầu, ý bảo không nên làm.
”Bác gái, bác ăn cam không? Con bóc vỏ cho bác.”Tiếu Nhiễm nhìn bàn trái cây, lập tức cười hỏi.
”Muốn!”Phu nhân Tương lập tức gật đầu. Ánh mắt điên cuồng nhìn Tiếu Nhiễm.
”Vậy bác buông con ra trước.”Bởi vì đau đớn nên âm thanh của Tiếu Nhiễm có chút run rẩy.
Sau khi Tiếu Nhiễm được tự do, liền cầm lấy quả cam rồi ngồi xuống bên giường, bóc cam đưa cho đối phương, cũng bắt đầu nói chuyện cùng với phu nhân Tương:“ Bác gái, hôm nay thời tiết rất đẹp chúng ta đi dạo một chút cho khỏe được không?“.