Editor: Xẩm Xẩm
“Đừng tưởng rằng ép tôi cưới Tiếu Nhiễm, tôi sẽ bỏ qua cho ông! Tôi sẽ khiến ông chỉ còn hai bàn tay trắng!” Cố Mạc bỏ lại những lời này, sau đó liền lao nhanh ra ngoài.
Dương Nguyệt Quyên lo lắng nhìn Tiếu Bằng Trình: “Bằng TRình, cậu ta sẽ không vô tình như thế chứ?”
Tiếu Bằng TRình ôm ngực dựa vào đầu giường: “Nguyệt Quyên, anh có lỗi với hai mẹ con em.”
....
Tiếu Nhiễm lao ra bệnh viện, không biết chạy đi xa đến đâu, đứng ở trước một ngã rẽ, xe cộ đông như nước chảy, bị lạc phương hướng.
Cô không biết mình ở chỗ nào, muốn đi đâu, càng không biết chính mình có thể đi đâu.
Thế giới lớn như thế, không có lấy một nơi để cô an thân.
Ngay lúc cô nước mắt lưng tròng nhìn bầu trời khi đó, một bàn tay liền cầm lấy thắt lưng cuả cô.
Cô cảm giác được bản thân ngã vào một lồng ngực rộng lớn, nghe đến bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ rét lạnh.
“Đây là tâm lý đã chuẩn bị của cô sao? Nếu tâm lý đã chuẩn bị, cô còn chạy đi đâu?” Cố Mạc phẫn nộ loạng choạng nắm lấy cánh tay của Tiếu Nhiễm: “Nói chuyện đi!”
“Buông ra!” Tiếu nHiễm suy yếu nói. Cô không hề ngẩng đầu nhìn anh không phải vì sợ hãi mà là vì bi thương. Ba thừa nhận đưa cô cho Cố Mạc, mà anh lại không để ý, thậm chí nói cô chỉ là thứ phẩm. Nếu anh khinh thường cô như thế, lại còn quan tâm đến sống chết của cô làm gì?
“Không được khóc!” Cố Mạc mất đi bình tĩnh mà rống to.
“Tôi không khóc.” Tiếu Nhiễm cắn cắn môi, vô lực phản bác, để mặc cho nước mắt rơi xuống không tiếng động.
“Tôi nói rồi, Tiếu Bằng Trình không đáng để cho em phải thương tâm! Trong mắt ông ta chỉ có tiền tài, tình thần không giá trị được năm hào!” Cố Mạc xiết chặt cánh tay của Tiếu Nhiễm, ôm cô đến trước ngực mình.
“Không cần nói! Tôi xin anh! Không cần nói ra!” Tiếu Nhiễm nhắm mắt lại, bất lực cầu khẩn. Trái tim yếu ớt của cô đã không tiếp thu được một chút kích thích nào nữa, mà Cố Mạc lại như châm vào vết thương cũ, đâm đến vỡ nát. Cô muốn đóng chặt lại lỗ tai của mình, cái gì cũng không muốn nghe nữa.
Sự yếu ớt của cô, sắc mặt trắng xanh của cô, nước mắt của cô khiến cho đáy lòng Cố Mạc càng thêm sâu sắc. Đột nhiên anh lấy tay giam cầm Tiếu Nhiễm vào trong lòng mình, bá đạo hôn lên đôi môi của cô.
Tiếu nHiễm không nghĩ tới Cố Mạc sẽ hôn cô, mà còn đang ở trên đường cái. Cô trừng to mắt, dùng lực vùng vẫy: “Tôi không muốn lấy anh!”
Cô chỉ là một thứ phẩm!
Anh sao vẫn còn hôn cô làm gì?
Chính là vì dục vọng?
Đột nhiên cô thấy rất hận anh.
Là ba cho Cố Mạc cơ hội nhục nhã cô.
Không có người ba nào lại đẩy con gái của mình xuống vực thẳm như thế!
“Thứ phẩm cũng có lực hấp dẫn.” Cố Mạc cũng không buông Tiếu Nhiễm ra, ngược lại càng hôn kịch liệt hơn: “Tiếu Nhiễm, anh thừa nhận anh đã bị em mê hoặc rồi.”
Lời của anh không thể nghi ngờ gì nữa, càng thêm kích thích trái tim đã vỡ nát của Tiếu Nhiễm. Ba coi cô như lễ vật mà tặng cho anh, mà anh cũng chỉ coi cô như một món đồ chơi có thể thỏa mãn dục vọng của anh.
Tiếu Nhiễm phẫn nộ giương tay, nghĩ muốn cho Cố Mạc một cái tát, kết quả lại không được như ý nguyện. Cố Mạc cầm lấy hai tay của cô kéo đến sau lưng anh, gắt gao ôm lấy cô, dùng lực cắn nuốt đôi môi anh đào của cô, trằn trọc triền miên.
Đột nhiên Tiếu Nhiễm nâng chân lên, dùng lực hướng vào nơi trí mạng của anh.
Cố Mạc đau đến nỗi buông tay ra, Tiếu Nhiễm lập tức tìm cơ hội đào thoát.
Cố Mạc khom người, trơ mắt nhìn Tiếu Nhiễm chạy thoát khỏi mình. Anh lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại thần bí: “Cả thành phố truy tìm Tiếu Nhiễm!”
“Cố tổng hứng trí như thế sao! Muốn phó cục trưởng như tôi giúp anh tìm phụ nữ sao?”
“Là anh em thì lập tức hành động cho mình!” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Không bình tĩnh a! Lão huynh sao thế!” Đối phương tràn ngập trêu chọc nói.
“Nói cái gì vô nghĩa như thế! Tìm hay không tìm!” Cố Mạc không kiên nhẫn hỏi.
“Tìm! Người phụ nữ của Cố tổng bỏ đi, cho dù mình phải bỏ mũ cảnh sát cũng nhất định tìm giúp cậu!”
Cố Mạc cúp điện thoại, sau khi nâng người lên, sau đó liền đuổi theo hướng Tiếu Nhiễm vừa biến mất.