Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1504

Editor: Quỷ Quỷ

Cô rất muốn giản dị, nhưng Đới Lệ Lệ lại không cho cô giản dị.

Cô cũng không phải người dễ dàng để yên cho người khác bắt nạt mình.

Dám nói Cố Mạc không đẹp trai?

Nghẹn chết cô!

Tiếu Nhiễm nhớ ra thời gian trước khi Cố Mạc còn để râu xồm xoàm, cô đã kịp chụp lại lúc anh đang ngủ, liền lấy điện thoại ra mở ảnh chụp:”Đây là lúc mà anh ấy xấu nhất.”

“Tớ xem nào!” Tô Nam lập tức đoạt lấy điện thoại, vô cùng hưng phấn nhìn màn hình:”Tiếu Nhiễm, thế này mà là xấu á? Cái này gọi là gợi cảm! Đàn ông râu dài thế này mới manly.”

Đới Lệ Lệ không có hứng xem ảnh, lau miệng, nói với Tiếu Nhiễm:”Tớ còn có hen. Các cậu từ từ ăn!”

“Đi thong thả!” Tô Nam dài giọng nói.

Đới Lệ Lê đi rồi, Tô Nam trả lại điện thoại cho Tiếu Nhiễm:”Giữ cho kỹ người đàn ông của cậu, đừng để người ngoài cướp mất.”

“Không đâu.” Tiếu Nhiễm xì ra một tiếng cười, “Không ai có thể đoạt được anh ấy.”

“Tự tin như vậy sao?” Tô Nam nhéo má Tiếu Nhiễm cười hỏi.

Tiếu Nhiễm gật gật đầu:”Nửa đời sau anh ấy sẽ chỉ yêu tớ thôi.”

“Có thể cho tớ xem ảnh không?” Giang Nhiêu tò mò hỏi.

“Đừng nhìn. Người đàn ông kia rất đẹp trai, đẹp đến nhức nhối! Tớ xem đủ rồi!” Tô Nam cười từ chối thay cho Tiếu Nhiễm.

Giang Nhiêu cắn răng cụp mắt xuống.

….

Rốt cuộc cũng tập quân sự xong, Tiếu Nhiễm mệt muốn chết.

Trở lại ký túc xa, vừa định nằm xuống nghỉ ngơi, thì cô nhận được điện thoại của Cố Tương.

“Chị Tương? Chị gả đến B thị có khỏe không?” Tiếu Nhiễm lập tức ngồi dậy, quan tâm cười hỏi.

“Rất tốt. Viễn Chu đối với em rất tốt. Bọn em vừa mới từ A thị về. Anh em nhờ em đưa cho chị mấy thứ. Chị đang ở ký túc xá sao?”

“Vâng.” Tiếu Nhiễm lập tức hưng phấn gật đầu.

“Em đang ở ngay cổng trường đây.” Cố Tương cười nói.

“Em xuống ngay đây.” Tiếu Nhiễm lập tức xỏ giày, chải tóc qua loa rồi chạy ra khỏi ký túc xá.

Giang Nhiêu lặng lẽ đi sau Tiếu Nhiễm.

“Giang Nhiêu, cậu đi đâu vậy?” Đới Lệ Lệ bắt gặp Giang Nhiêu.

“Suỵt!” Giang Nhiêu làm động tác im lặng, “Muốn đi theo thì đừng lên tiếng.”

Đới Lệ Lệ ừ một tiếng.

Hai người theo đuôi Tiếu Nhiễm đi tới cửa trường học.

Tần Viễn Chu nhìn thấy Tiếu Nhiễm, lập tức mở cửa xe, để Cố Tương bước xuống.

Anh thật cẩn thận đưa tay ra, cho Cố Tương vịn vào để xuống xe.

“Chị Cố Tương!” Tiếu Nhiễm hưng phấn chạy qua.

“Để ý!” Tần Viễn Chu vội vàng nhắc nhở Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm lúc này mới dừng chân, nhìn bụng Cố Tương đã lộ ra:”Chị Cố Tương, mới không gặp nửa tháng, bụng chị đã nở ra như khí cầu bay đến đây vậy?”

“Nào có khoa trương như vậy? Mới có ba tháng.” Cố Tương xing đẹp cười nói.

Tiếu Nhiễm đi tới ôm cổ Cố Tương:”Nhớ chị muốn chết!”

Cố Tương cũng ôm Tiếu Nhiễm:”Em cũng vậy. Nhưng người nhớ chị nhất vẫn là anh cả em.”

Tiếu Nhiễm thẹn thùng đỏ mặt.

Tần Viễn Chu lấy một va ly từ trong xe ra, nói với Tiếu Nhiễm:”Anh cả nhờ bọn em mang cho chị cái này.”

“Lại là quần áo?”

“Sợ không đủ, B thị không khí lạnh đến sớm Anh cả sợ chị bị lạnh mà.” Tần Viễn Chu đẩy cặp kính tơ vàng, nho nhã cười nói.

“Cảm ơn hai người.” Tiếu Nhiễm muốn nhận lấy va ly.

“Em giúp chị mang vào ký túc xá.” Tần Viễn Chu cười nói.

“Đúng lúc bọn em cũng muốn đi nhìn qua căn phòng có Đới Lệ Lệ kia.” Cố Tương ưỡn ngực khí thế nói, như một chiến sĩ.

“Cô ấy đã thành thật hơn rồi.” Tiếu Nhiễm xì ra một nụ cười, “Chị Cố Tương, chị đừng dọa người ta tội nghiệp.”

“Nếu chi bị thiệt thòi, anh em sẽ đau lòng muốn chết luôn.” Cố Tương nhéo nhéo mặt Tiếu Nhiễm.