Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Nhiễm chạy đến góc sân thể dục không có người, bấm điện thoại của Cố Mạc, rống to: "Cố Mạc, anh cố ý hả?"
"Sao thế? Không thích hoa anh tặng sao?" Cố Mạc thản nhiên hỏi.
"Không thích! Anh có biết vì anh mà em trở thành sinh viên tham giàu nhất đại học Q không hả?" Tiếu Nhiễm đỏ mắt, có chút tủi thân kháng nghị.
"Ai dám nói em như vậy?" Giọng nói của Cố Mạc trở nên lạnh lùng.
"Em kêu anh mua một lọ kem chống nắng tới. Anh mua lọ vài chục tệ là được rồi, việc gì phải mua loại ba bốn ngàn Tệ làm gì chứ? Đới Lệ Lệ nói móc em bán thân để có tiền. Hôm nay anh lại đưa một bó hồng xanh đến, anh muốn để tất cả mọi người biết em ở bên cạnh người giàu có sao? Cố Mạc, anh là đồ khốn nạn!"
"Bà xã bớt giận để anh tới giải quyết!" Cố Mạc vội vàng dỗ Tiếu Nhiễm.
"Anh định giải quyết như thế nào hả? Để mọi người trong ký túc xá thấy sao?" Tiếu Nhiễm khóc, quát: "Em chỉ muốn khiêm tốn hoàn thành chương trình học, tại sao anh cứ làm ngược lại làm gì?"
"Em cảm thấy em có thể khiêm tốn được sao? Vừa vào nhập học đã có nam sinh theo đuổi rồi!" Cố Mạc ghen tuông nói, "Nếu như anh không tỏ thái độ đang theo đuổi em thì sao có thể đánh bại những người theo đuổi em được?"
"Cố Mạc, anh không phải chồng em!" Tiếu Nhiễm nín khóc, mỉm cười, "Dựa vào cái gì mà anh ngăn cản người ta theo đuổi em chứ?"
"Anh ghen! Lý do này đã đủ chưa?" Cố Mạc lập tức thẳng thắn trả lời.
Tất cả nhân viên quản lý trong phòng hội nghị không thể im lặng được nữa, phì cười.
"Bên cạnh anh có người sao?" Tiếu Nhiễm nghe được tiếng cười vọng đến, sững sờ hỏi.
"Anh đang họp đại hội cổ đông. Tất cả nhân viên quản lý cấp cao đều ở đây!" Cố Mạc nhẹ nhàng trả lời.
"Cố Mạc... Anh..." Tiếu Nhiễm đột nhiên cảm thấy không thể tìm được từ ngữ mà mắng Cố Mạc.
Vậy mà anh lại để cho tất cả các cổ đông và quản lý cấp cao nghe lúc anh tủi thân và làm nũng với cô, lại còn thản nhiên dỗ dành, nói chuyện yêu đương với cô trước mặt nhiều người như vậy.
"Đừng tức giận! Về ký túc xá mời mọi người ăn bữa cơm. Chuyện còn lại thì để anh!" Cố Mạc nói xong thì cúp điện thoại.
"Đáng chết... Đáng chết..." Tiếu Nhiễm quăng di động, xấu hổ, giận dữ rống to.
Về GX, cô phải đối diện với nhân viên cấp cao thế nào đây?
Xấu hổ chết mất!
Anh đến giải quyết sao?
Nếu anh có thể giải quyết êm thấm thì anh không gọi là Cố Mạc rồi.
Anh hận không vạch trần thân phận của cô, gắn mác cô trở thành, "Hoa đã có chủ, nam sinh chớ tới gần!"
Cô mới không tin anh có thể giải quyết êm thấm mọi chuyện.
Giang Nhiêu đã bắt đầu hoài nghi cô và giáo sư Cố có quan hệ, cô có thể giấu diếm được sao?
Ngồi xổm ở sân thể dục, cô cảm thấy cực kỳ buồn bực.
"Tiếu Nhiễm, sao vậy?" Đột nhiên Nam Tây xuất hiện trước mặt Tiếu Nhiễm.
"Mình cãi nhau với... bạn trai!" Tiếu Nhiễm không muốn cho Nam Tây hi vọng, lập tức trả lời.
"Bạn... trai?" Nam Tây có chút kinh ngạc, lộ ra vẻ mất mác.
"Tụi mình ở bên nhau một năm rồi. Hôm nay anh ấy gửi một bó hoa hồng xanh rất to đến. Bạn cùng phòng nói mình cặp với người giàu!" Tâm trạng của Tiếu Nhiễm không tốt, trả lời.
"Vì việc này mà cãi nhau với bạn trai sao?" Nam Tây nhìn Tiếu Nhiễm. Tuy cậu có chút thích cô nhưng mà người ta là hoa có chủ rồi thì cậu biết làm thế nào chứ? Không bằng hào phóng chút.
"Ừm!" Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu.
"Đoán chừng vì bạn quá xinh đẹp, anh ta sợ bạn bị người khác đoạt mất!" Nam Tây tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, cười nói.
"Sao bạn biết?" Tiếu Nhiễm cười rộ lên.
Để Cố Mạc ở trước mặt mọi người nói ra hai tiếng ‘Anh ghen!’, đúng là không dễ dàng. Anh cũng có chút xấu hổ nha.
"Đàn ông!" Nam Tây cảm khái nói, "Nếu mình là bạn trai bạn, mình cũng hận không buộc bạn bên cạnh, không cho bất cứ ai đến gần!"
"Anh ấy... đúng là như vậy đó! Hận không thể đưa mình đi đăng ký luôn!" Tiếu Nhiễm thẹn thùng cười nói.