Editor: Nhã Y Đình
"Bởi vì anh chọc em giận mà khóc!" Cố Nhiên hối lỗi trả lời.
"Em bị cảm động!" Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên, vừa khóc vừa cười.
Cố Nhiên cúi đầu, che đôi môi Vương Giai Tuệ, cùng triền miên.
Khi anh kéo khóa váy, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cố Nhiên ảo não rời khỏi người Vương Giai Tuệ, đi đến ban công nghe điện thoại.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt đưa tay cố gắng kéo khóa váy đằng sau. Có thể vì khẩn trương, cũng có thể vì xấu hổ mà cô không kéo lên được.
"Không cần kéo!" Cố Nhiên nở nụ cười mị hoặc, tắt điện thoại, ngồi xuống ôm Vương Giai Tuệ vào lòng.
"Ai gọi điện thoại vậy?" Vẻ mặt Vương Giai Tuệ đề phòng nhìn Cố Nhiên.
Sao anh lại cười tà ác đến thế chứ?
"Mẹ vợ!" Cố Nhiên cười tà tà.
"Mẹ em?" Vương Giai Tuệ vội vàng định tránh khỏi lòng Cố Nhiên, "Có phải mẹ nói anh mau chóng đưa em về nhà không?"
Cố Nhiên ôm Vương Giai Tuệ đi về phía phòng ngủ, "Bác gái bắt anh viết báo cáo trải nghiệm sản phẩm!"
"Báo cáo trải nghiệm sản phẩm gì chứ?" Vương Giai Tuệ bối rối níu chặt cổ áo Cố Nhiên.
Sao cô lại có cảm giác bị mẹ ruột bán đi thế này?
"Bao cao su!" Cố Nhiên thần bí nháy mắt với Vương Giai Tuệ.
"Cái gì?" Vương Giai Tuệ chấn kinh, mở to mắt, hai má đỏ bừng.
Quả nhiên, cô bị mẹ ruột bán đi.
Mẹ ơi là mẹ!
"Không phải tháng trước mẹ vợ đã đưa cho anh một thùng sao? Công ty yêu cầu nhân viên nộp báo cáo trải nghiệm sản phẩm. Mẹ vợ nói ngày mai anh đưa báo cáo cho mẹ. Vậy thì phải dùng thử với em mới biết viết như thế nào nha!" Cố Nhiên nói xong, ném Vương Giai Tuệ lên giường, mạnh mẽ đè lên.
"Anh.....tự thử nghiệm....." Vương Giai Tuệ đỏ mặt tránh định đứng lên nhưng lại bị anh kéo về.
"Tự anh sao thử nghiệm được chứ?" Cố Nhiên hôn lên cổ trắng của Vương Giai Tuệ, cười tà ác, xấu xa nói, "Đừng bảo anh dùng tay!"
Vương Giai Tuệ thẹn thùng trừng mắt nhìn Cố Nhiên, "Mẹ em hồ đồ sao anh cũng hùa vào với mẹ vậy?"
"Mẹ vợ đại nhân không hồ đồ. Mẹ hiểu anh nha!" Cố Nhiên vừa hôn Vương Giai Tuệ, vừa cởi áo sơ mi, thành thạo cởi thắt lưng.
Nhìn thấy dáng người hoàn mỹ của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ nhắm tịt mắt lại: "Bác sĩ Mông Cổ!"
"Hài lòng sao?" Cố Nhiên cực kỳ tự tin cười hỏi.
"Không hài lòng!" Vương Giai Tuệ co chân định đá người kết quả lại bị Cố Nhiên dễ dàng chế trụ, không thể động được.
"Thật sự là Tiểu Lạt Tiêu. Trước thì định đá thắt lưng anh, lúc này lại muốn đả thương ‘chân’ anh! Xem ra không trừng phạt em thì em sẽ không ngoan đâu!" Cố Nhiên giả vờ hung hãn, kéo váy Vương Giai Tuệ xuống.
Vương Giai Tuệ xấu hổ che người, hơi run rẩy.
Cố Nhiên thấy cô sợ hãi, rốt cuộc cũng không nỡ, yêu chiều ôm cô vào lòng, vừa hôn vừa nói: "Anh đảm bảo sẽ nhẹ thôi, không khiến em đau!"
"Bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ mở to mắt, xấu hổ nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên cười hôn cô: "Tuy đây không phải là lần đầu tiên của anh nhưng đây là lần đầu tiên anh yêu một người con gái như vậy. Tiểu Lạt Tiêu, anh yêu em!"
Vương Giai Tuệ run rẩy đáp lại nụ hôn của Cố Nhiên, quên mất phải che người.
Cả người anh nóng rực khiến tim cô cũng đập rối loạn.
Dường như bị lây sốt của anh, cô phát hiện nhiệt độ cơ thể mình cũng dâng cao.
Cảm giác này thật kỳ quái.....
"Bác sĩ Mông Cổ, anh bảo đảm sẽ không làm em đau!" Trong phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng rống to thống khổ của Vương Giai Tuệ.
"Bảo bối, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!" Cố Nhiên chỉ có thể không ngừng hôn môi để thể hiện sự áy náy của bản thân.
"Rất rất đau đó!"
"Anh biết! Anh biết!"