Editor: Nhã Y Đình
Di động của Ninh Hạo vẫn rung lên, báo có tin nhắn nhưng cậu lại không hề liếc mắt nhìn một cái.
Tiếu Nhiễm kỳ quái nhìn Ninh Hạo.
"Không phải bác trai, bác gai tìm bạn à?" Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi.
Bọn họ ôn tập đến muộn, sắp chín giờ rồi.
Ninh Hạo lắc đầu.
"Tiếu Lạc sao?" Tiếu Nhiễm cẩn thận hỏi lại.
Ninh Hạo mím môi, hờ hững gật đầu.
"Bạn không cần băn khoăn vì mình đâu!" Tiếu Nhiễm có chút thất vọng nhìn Ninh Hạo.
Cô đã nhắc nhở với cậu, tâm cơ Tiếu Nhiễm thầm trầm nhưng cậu vẫn qua lại với Tiếu Lạc. Có phải cậu xấu hổ không muốn nói với cô rằng cậu đang qua lại với Tiếu Lạc sao?
"Mình không định kết giao với cô ta đâu!" Ninh Hạo vội vàng giải thích, "Mình đã đồng ý sẽ không nói chuyện xấu của cô ta. Mấy hôm nay cô ta có nhắn tin cho mình nhưng mình không hề nhắn tin lại. Thật đó!"
Tiếu Nhiễm cười: "Lớp trưởng, mình tin tưởng bạn. Tuy Tiếu Lạc là em ruột mình nhưng mình không thể nói tốt cho cô ta được. Mình sợ bạn bị cô ta lợi dụng!"
"Không đâu!" Ninh Hạo khẩn trương cầm tay Tiếu Nhiễm, sợ cô hiểu lầm cậu, "Mình và cô ta không có gì. Sau hôm sinh nhật cô ta, mình không gặp lại cô ta nữa rồi!"
Tiếu Nhiễm đang định rút tay về thì ở cửa vang lên tiếng ho khan lạnh lùng.
"Cố Mạc?" Tiếu Nhiễm nhảy dựng lên lao về phía anh, "Không phải nói phải đi xã giao sao? Sao về sớm như vậy?"
Hồi trước, lúc anh phải xã giao phải đến nửa đêm mới về.
Cố Mạc lạnh lùng nhìn Ninh Hạo rồi cúi đầu nhìn Tiếu Nhiễm: "Không vui thì giải tán thôi. Phòng bếp còn cơm không?"
"Để em đi xem!" Tiếu Nhiễm đau lòng không thôi. Vậy là anh ăn chưa no sao? Cô buông tay Cố Mạc ra, lập tức chạy về hướng phòng bếp.
Cố Mạc cười gật đầu với Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ một cái, "Hai người học tiếp đi!"
Nói xong, anh đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tiếu Nhiễm đang bỏ đồ ăn vào lò vi sóng.
Anh đi lên phía trước, ôm eo cô từ đằng sau: "Nhớ em!"
Tiếu Nhiễm cười nghiêng đầu sang bên, nhìn Cố Mạc: "Mới mấy tiếng không gặp thôi mà!"
"Nhưng mà vẫn nhớ!" Cố Mạc đáng yêu bĩu môi.
"Nếu em thi đỗ trường ở thành phố khác thì anh làm sao bây giờ chứ?" Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật với Cố Mạc.
Tuy cô đã quyết định đăng ký trường đại học F nhưng mà thi đại học không phải cứ muốn ở trường nào là được trường đấy, có rất nhiều thứ không thể xác định được. Nếu thi trượt đại học F, trúng tuyển ở trường khác thì cô phải rời khỏi thành phố A.
"Vậy anh sẽ chuyển cả trụ sở chính đến đó!" Cố Mạc khí phách trả lời
Anh sẽ không để cô rời khỏi anh quá xa.
"Thế thì rất tốn tiền!" Tiếu Nhiễm xoay người, cười nhéo khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc, "Anh ngoan ngoãn chờ ở thành phố A đi!"
"Em ở đâu thì anh ở đó!" Cố Mạc ôm eo Tiếu Nhiễm, hôn lên đôi môi đang cười của cô.
Gia cảnh Lục An Ninh hùng hậu thì sao chứ?
Anh chắc chắn sẽ không vì cô ta mà từ bỏ cô gái đáng yêu như vậy.
Dùng Mạc Y anh cũng không đổi huống chi là tập đoàn Bằng Trình chứ!
Tiếu Nhiễm nghe tiếng lò vi sóng vang lên, lập tức đỏ mặt đẩy Cố Mạc ra: "Cơm hâm nóng rồi!"
Cố Mạc tháo cà vạt, xắn tay áo sơ mi lên, cười nói: "Thật đói nha!"
"Chẳng lẽ anh chưa ăn gì sao?" Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc, đau lòng hỏi.
Cô biết khi đi xa giao không thể tập trung ăn uống nhưng cũng không thể quá đói được.
"Chỉ uống vài ngụm rượu vang thôi!" Cố Mạc cắn răng,
Đối diện với Lục An Ninh, anh có kích động muốn vặn cổ đối phương làm gì có tâm tình nuốt trôi cơm chứ?
"Bụng rỗng mà uống sao? Anh muốn phá hỏng dạ dày à?" Tiếu Nhiễm sưng mặt, bất mãn kháng nghị.
"Thật sự nhìn đối phương khiến anh khó có thể nuốt trôi được!" Cố Mạc nhún vai.
"Chẳng lẽ đối phương lớn lên giống khủng long sao?" Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc chọc cười.