Tiếu Nhiễm bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc, hoảng sợ nhìn phía ngoài cửa sổ.
Gió rít gào chui qua khe cửa sổ, thổi loạn bức màn.
Ngoài cửa sổ, từng đạo sấm sét vang dội.
Tiếu Nhiễm trừng to mắt, vẻ mặt đờ đẫn nhìn tia chớp sáng choang lóe ra một chút, đột nhiên trong đầu xuất hiện một gương mặt mơ hồ cùng một ánh đèn pin chói mắt.
Đầu đột nhiên đau đớn.
“Nha đầu!” Cố Mạc vừa vào nhà, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm cuộn trong ở trên giường, lấy tay ôm đầu. Anh lập tức đau lòng chạy nhanh tới, ôm cô vào trong lòng an ủi: “Đừng sợ, chỉ là sét đánh.”
“Đột nhiên đau đầu quá.” Tiếu Nhiễm dùng lực lắc đầu, khó chịu nói.
Cố Mạc nhìn thấy trên trán của Tiếu Nhiễm toát ra một tầng mồ hôi mỏng, liền đau lòng rút khăn tay ra lau giúp cô: “Có phải học quá nhiều không? Ngày mai đừng làm bài nữa, nghỉ một ngày.”
“Uhm.” Tiếu Nhiễm suy yếu dựa vào trong lòng Cố Mạc: “Chồng ơi, ngày mai em muốn đi thăm mẹ nuôi.”
“Không phải hôm nay đã đi rồi sao?” Cố Mạc sờ sờ mặt Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn.
“Em biết anh bận rộn, tự em đi thăm mẹ nuôi là được, chị Y Nhiên mất, mẹ sinh bệnh lại không có người thân ở bên cạnh sẽ rất khó chịu.” Tiếu Nhiễm nói.
“Ngày mai anh có xã giao, không thể chăm sóc em được.” Cố Mạc thật sự lo lắng để tự cô đi thăm bác gái.
“Đầu em không đau nữa hả?” Cố Mạc lo lắng nhìn cô. Sắc mặt của cô vô cùng trắng xanh, cô như thế, anh nào đâu bỏ được để cô đi chăm sóc người khác? Ngoài cửa sổ, hạt mưa lách cách đập vào. Không còn sấm sét vang dội, trời đêm chỉ một màu đen tối.
Tiếu Nhiễm cười khẽ nói: “Có thể là nghe bảo ngày mai không cần làm bài, thì đã tốt hơn rồi.”
“Sáng mai anh đưa em đi. Sau khi tiếp xã giao xong thì đến ăn cơm với ba vợ.” Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ về đầu của Tiếu Nhiễm, cưng chiều nói.
“Được, nhiều ngày rồi em cũng chưa gặp ông ấy. Cũng không biết ông ấy bận cái gì.” Tiếu Nhiễm nhớ tới ngày mai cùng ba ăn cơm, tâm tình thật tốt.
Cố Mạc ôm cô nằm xuống, lấy chăn đắp lên, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Đột nhiên Tiếu Nhiễm nhớ tới cái gì, cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho ba: Người già, biết ba bận rộn rồi, không cần gửi lại tin nhắn cho con. Con chỉ muốn nói là ngày mai con và Cố Mạc sẽ hẹn ba đi ăn cơm. Ba đẹp trai nhất, yêu ba, tâm can bảo bối của ba.
Nhắn xong, cô liền cảm thấy mỹ mãn ru rú vào trong lòng anh nhắm mắt lại.
Bên kia, tiếu Bằng Trình vừa mới họp video xong thì nhìn thấy tin nhắn của con gái, cười đến vô cùng rạng rỡ.
Trong khoảng thời gian bận rộn đến sứt đầu mẻ trán này, ngay cả một tin tức cũng không có.
Cô quạnh con bé rồi.
Ông thật có chút muốn gặp nó rồi.
Ông cầm lấy điện thoại đi ra khỏi thư phòng, vừa định thay quần áo tắm rửa, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Tưởng rằng Tiếu nhiễm gọi đến, ông lập tức cầm lên nghe: “Tâm can bảo bối, nhớ ba hả?”
“Bằng Trình... em nhớ anh... em nhớ anh rồi!” Dương Nguyệt Quyên hình như đã uống rượu: “Em yêu anh mười mấy năm, anh cũng bởi vì một... người ngoài đuổi em ra ngoài... em thật sự khó chịu... em yêu anh như thế... anh lại hô một tiếng tâm can... bảo bối... cũng chưa từng gọi em một tiếng...”
Dương Nguyệt Quyên bi thương cười to lên: “Em không sánh bằng vợ trước của anh, ngay cả con gái của anh cũng quan trọng hơn! Em và Tiểu Lạc ở trong mắt anh là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?”
“Cô uống say rồi!” Tiếu Bằng Trình cau mày nói.
“Tôi không say, nếu tôi say, trái tim hiện giờ sẽ không đau như vậy.” Dương Nguyệt Quyên khàn cả giọng nói.
“Cô chỉ không cam lòng cho cục diện của mình bị phá hỏng, không cam lòng tôi đem hết tất cả cổ phần của công ty giao cho Tiếu Nhiễm.” Tiếu Bằng Trình bức chính mình phải nhẫn tâm cúp điện thoại.
Có lẽ bởi vì là vợ chồng, Dương Nguyệt Quyên quá rõ ràng làm thế nào để khiến ông sinh lòng trắc ẩn. Thiếu chút nữa ông đã dao động.