Editor: Xẩm Xẩm
Bàn tay to của Trần Lương khẽ ngăn lại, liền cản lại chân của cô.
Một bàn tay cầm được mắt cá chân của cô, một cánh tay kia khẽ tìm được eo của cô.
Cố Tương còn chưa hiểu rõ sao lại thế này, người đã bị Trần Lương ôm lấy, chỉ là tư thế xấu hổ, bởi vì một chân của cô vẫn bị anh nắm trong lòng bàn tay, nhếch lên cao.
Cô giận đến trừng mắt, ngạo mạn uy hiếp nói: “Bỏ tay ra!”
“Tên!” Trần Lương không có buông cô ra, ngược lại lạnh lùng ép hỏi.
“giấm chua1” Cố Tương quay mặt đi, không hờn giận hừ lạnh.
Trần Lương tức giận đến xiết chặt thịt ở hai bên hông của cô. Từ hôm qua gặp được, anh đã biết nha đầu này cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ ngang ngược. Không có chút ngoan độc sẽ không hỏi ra được gì. Nhưng anh lại không thể đối xử ngoan độc với một con nhóc. “Đưa chứng minh thư cho tôi!!”
“Anh gặp ai cũng hỏi chứng minh thư sao!” Cố Tương trào phúng cười liếc mắt nhìn Trần Lương một cái.
Ánh mắt của Trần Lương bị Cố Tương làm cho tức giận đến xanh mét. Nếu cô là đàn ông, anh đã sớm xé nát cô.
“Anh Trần Lương, anh muốn ôm tôi tới khi nào? Đwungf nói cho tôi anh thích uống giấm chua.” Cố Tương gợi lên một bên khóe môi, cười lạnh hỏi.
Trần Lương buông tay ra trong phút chốc, để cho Cố Tương từ trong ngực của anh ngã xuống đất.
Cố Tương đau khổ đứng lên từ trên mặt đất, bám vào ghế dựa, vừa xoa xoa vừa ngồi xuống: “Mọi rợ, anh không biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
Cô để anh buông cô ra, chứ không bảo anh ném cô.
“Ôi, đau chết được!” Cố Tương bật lên từ trong ghế dựa, đau đến nỗi vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn.
TRần Lương quá độc ác.
Đột nhiên Trần Lương túm Cố Tương qua, lật chuyển túi tiền của cô.
“Anh làm gì thế, đồ ăn cướp, vô lễ!” Cố Tương vừa né tránh vừa hét lớn lanh lảnh.
Hai người binh sĩ nghe được thanh âm của Cố Tương, lập tức xốc lều trại lên nhìn thấy Trần Lương đang túm Cố Tương, bàn tay chạm đến cạnh đùi của cô, xấu hổ cười hai tiếng.
Trần Lương vốn không để ý đến hai tên đó, duỗi tay tiến vào trong túi quần cô, lấy ra ví tiền, sau khi mở ra liền nhìn thấy chứng minh thư của cô, đắc ý cười nhẹ một tiếng: “Cố Tương? Tên này của cô dễ nghe sao?”
“Còn dễ nghe hơn Trần Lương!” Cố Tương bất mãn trừng mắt nhìn Trần Lương một cái.
Tên là do cha mẹ đặt cho, cô chưa từng ghét bỏ qua, Trần Lương có tư cách gì bình luận?
Trần Lương ném ví tiền cho Cố Tương, đưa chứng minh thư cho hai binh lính canh cửa: “Lấy đi điều tra!”
“Vâng, đội trưởng Trần!” Một tên binh lính tiếp nhận chứng minh thư, kính chào theo nghi thức quân đội, liền đi cùng bạn ra ngoài.
Cố Tương ngạo mạn ngồi lại ghế tựa: “Trần Lương, nếu như anh tra được gì đó mời anh uống giấm chua, như thế nào, tôi đủ rộng lượng chứ?”
Trần Lương chỉ ngồi ở trên bàn, lạnh lùng nhìn cô.
Không có ý nghĩa.
Cố Tương bĩu môi, ngoan độc trừng mắt nhìn đối phương, xoay mặt, không để ý đến anh.
Mười phút sau, một tên binh lính chạy vào, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Trần Lương.
“Biết rồi!” Trần Lương từ trên bàn đứng dậy, vẻ mặt quái dị nhìn cô một cái, lấy điện thoại cầm tay đi ra ngoài.
Lý Quân Trường thấy anh đi ra lều trại, liền tiến lên khuyên nhủ: “Đội trưởng Trần, người ta là một cô gái, anh nên dịu dàng một chút.”
“Biết, tôi đi gọi anh cô ta đến đón về.” Trần Lương gật đầu.
“Anh? Không ngờ hai người quen nhau?” Lý Quân Trường nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nhận thức là được rồi. Nếu không thì vừa rồi anh thô lỗ với cô ấy như thế, nếu như cô ấy về nhà nói chuyện ra, quân đoàn X của bọn họ không còn mặt mũi nào nữa.
“Không biết.” Trần Lương lạnh lùng trả lời: “Tôi chỉ quen anh cô ấy.”
Đó không phải là quen sao?