Tần Viễn Du đứng trước cửa sổ, tiếp điện thoại: “Là tôi.”
“Thành công rồi!” Trần Lam có chút kích động nói: “Kế sách của anh quá tuyệt vời! Lúc trước tôi còn trách anh không nói chuyện tôi mang thai ra với cha mẹ chồng. bây giờ ngẫm lại, nếu như lúc trước nói ra, con đã sớm không còn.”
Tần Viễn Chu cười cười: “Tuy cô và Thẩm Hạc đều là bác sĩ, nhưng tính tình hiểu biết quá ít.”
“Tôi gắng gương mang thai, vừa vào cửa, đã bị ba tôi mắng một trận. Giống như dự liệu của anh, ông ấy bức tôi phá thai, bị mẹ tôi ngăn cản. Tôi và Thẩm Hạc quỳ trước mặt ông ấy, lấy cái chết để thề, lúc này ông ấy mới đồng ý cho tôi và anh ly hôn.” Trần Lam dường như lại rơi lệ.
“Vì tự do, phải chịu chút tủi thân.” Tần Viễn Chu hơi giương khóe miệng lên, ánh mắt nhìn về phương Nam xa xôi.
“Anh cũng nhanh đi tìm Chu Du của anh!” Trần Lam kích động cười.
“Không vội.” Ánh mắt Tần Viễn Chu nhìn ra xa xăm.
Nhớ tới cuộc gặp gỡ ở quán bar năm truowccs, ngực anh liền giống như bị cái gì đâm vào.
Khi đó gặp nhau, cô cười khẽ nói mình tên là Chu Du.
Tuy đã hơn nửa năm, anh vẫn nhớ cô khi thì biết điều, khi thì xinh đẹp đến nhường nào.
Trần Lam cũng không biết thân phận của cô, chỉ biết cô là Chu Du của anh, biết từng có một hồi gặp gỡ đẹp đẽ.
Vì tự do, vì tình yêu, hai người bọn họ lựa chọn làm đồng minh.
“Anh không sợ cô ấy bị người khác cướp mất sao?” Trần Lam lo lắng thay anh.
“Quan trọng vẫn phải xử lý thủ tục cho thỏa đáng. Tôi không thể lấy thân phận đã kết hôn đi gặp cô ấy được. Cô ấy cực kỳ kiêu ngạo, không phải là một người phụ nữ tầm thường./” Tần Viễn Chu nhàn nhạt nở nụ cười.
Anh sẽ không coi nhẹ tình yêu của Cố Tương.
Cho nên sau hôn nhân, mặc dù anh nhẫn nhịn cực khổ cũng không đến quấy rầy cô.
Anh nhìn cô giống như bướm tung cánh hấp dẫn thế nào, cũng không dám đi trêu chọc.
Anh giống như một người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thưởng thức tài hoa của cô, nhìn cô đi dạo khắp nhân gian, chỉ có thể ở nhà, tịch mịch giơ rượu đỏ lên chúc mừng cô.
Cô biết, nếu như anh kích thích chạy tới nói cho cô biết anh yêu cô, thứ nhận lại chắc chắn không phải là chờ đợi và tình yêu mà là từ chối vô tình.
Kiêu ngạo của cô, sự giáo dục cô từng thụ hưởng, tài hoa của cô... đều không cho phép cô làm một người thứ ba.
Khi anh đứng trước mặt cô, nhất định phải không có bất kỳ băn khoăn gì, có thể lập tức nghênh cưới cô vào cửa.
Bởi vì yêu, cho nên anh lựa chọn tôn trọng.
“Cũng đúng! Tôi kích động quá nên đã quên mất chuyện quan trọng như vậy.” Trần Lam nở nụ cười: “Ngày mai tôi muốn đi khám thai, chắc phải qua hai ngày nữa mới quay lại thành phố B. Anh chờ được không?”
“Hơn hai tháng còn đợi được, còn để ý hai ngày sao?” Tần Viễn Chu nhíu mày.
“Gặp nhau ở thành phố B.” Trần Lam nói xong liền cúp điện thoại.
Tần Viễn Chu thu lại điện thoại, đứng trước cửa sổ, nhìn về hướng thành phố A, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Chu Du, tôi muốn đến.”
Thành phố A xa xôi, đột nhiên Cố Tương hắt hơi một cái.
Bà nội Cố ngẩng đầu, cười nói: “Ai nhắc đến cháu rồi hả?”
“Không phải mẹ thì là Cố Nhiên.” Cố Tương rút khăn giấy ra lau mũi nói.
“Thế nào lại không phải là đàn ông nhớ đến cháu?” Bà nội Cố bất đắc dĩ cười thở dài.
Cô gái còn chưa đến 30 vẫn không thể tìm được người đàn ông tốt. bà thực sốt ruột thay cho cháu gái bà.
“Sao lại không có đàn ông nhớ đến cháu? Cố Nhiên chính là đàn ông!” Cố Tương khoa trương cười nói.
“Cố Nhiên là anh cháu, bà nói là anh người yêu kìa.” Bà nội cười trêu chọc nói.
Người yêu?
Bà nội học được từ này của ai thế?
Cố Tương thiếu chút nữa sặc nước miếng.
“Một đống, hiện giờ cháu không biết chọn ai, bà cũng đừng quan tâm thay cháu.” Cố Tương nói xong, liền nắm miếng táo trên bàn ném vào trong miệng.