Editor: Chi Misaki
Cố Mạc cùng chủ nhiệm Lưu ngồi trong phòng bác sĩ, sắc mặt ngưng trọng nhìn tất cả kết quả kiểm tra.
"Đây là phim mấy tháng trước kiểm tra, còn đây là tấm hiện tại." Cố Mạc cầm hai tấm phim kiểm tra, chỉ cho chủ nhiệm Lưu xem.
"Mấy tháng mà đã phát triển nhanh như vậy?" Chủ nhiệm Lưu nhíu mày.
"Tôi cũng thật không ngờ." Cố Mạc mím môi mỏng."Bởi vì lúc trước u có thể rất nhỏ, tôi đã không coi trọng."
"Tuy chưa có vấn đề gì, nhưng lấy tốc độ phát triển này, thì tất phải mổ thôi." Chủ nhiệm Lưu thật lòng nói.
"Được. Tôi sẽ an bài. Phải làm phiền chủ nhiệm Lưu quan tâm rồi." Cố Mạc đứng dậy, cầm lấy tay chủ nhiệm Lưu. Anh vô cùng rõ ràng vị trí khối u trong não của bác gái là đặc biệơ, muốn mổ sẽ có chút phiền phức, cần phải tránh rất nhiều các mạch máu cùng cơ quan quan trọng.
"Đừng khách khí. Tôi là bác sĩ, trị bệnh cứu người vốn là là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa tôi còn rất thích khiêu chiến." Chủ nhiệm Lưu nho nhã cười nói.
Sau khi Cố mạc cảm tạ qua, liền xoay người đi ra khỏi phòng bác sĩ. Chủ nhiệm Lưu ở lại cùng các bác sĩ khác thương nghị phương án phẫu thuật.
"Tiểu Mạc, kết quả như thế nào? Chủ nhiệm Lưu nói sao?" Tưởng phu nhân khẩn trương đứng lên.
"U não của bác không có vấn đề gì. Không cần lo lắng. Có điều phát triển quá nhanh, cho nên cần lập tức cắt bỏ." Cố Mạc cười an ủi, "Yên tâm, chỉ cần cắt bỏ liền không có việc gì."
"Cháu không gạt bác chứ?" Tưởng phu nhân lo lắng hỏi.
"Cháu không có lý do gì để lừa gạt bác cả. Bác đã từng là hộ sĩ, nếu là ác tính, sau khi giải phẫu xong dùng hóa chất và thuốc nhất định sẽ không lừa được bác." Cố Mạc vỗ vỗ bàn tay Tưởng phu nhân, nhẹ giọng nói.
"Cũng phải! Cháu không lừa được bác." Tưởng phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghe thấy bọn họ nói như vậy, Tiếu Nhiễm cuối cùng nhẹ thở hắt ra.
Nếu Tưởng phu nhân lại bị ung thư, Tưởng gia liền không còn ai khác.
Cả đời cô sẽ sống trong sự dằn vặt, tự trách.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Phạm sai lầm không thể lấy cớ tùy hứng tránh tội.
"Bác gái, tốt rồi. Thật tốt quá!" Ứng Mẫn có chút kích động nắm chặt tay Tưởng phu nhân, "Cháu đã nói người hiền sẽ có trời phù hộ mà. Người thiện lương như vậy, ông trời hẳn sẽ không bất công với bác lần nữa."
"Uh`m." Tưởng phu nhân dùng sức gật đầu một cái.
Cố Mạc đi đến bên cạnh Tiếu nhiễm, cầm tay cô, ôn nhu nói: "Không có việc gì rồi. Có chủ nhiệm Lưu, giải phẫu cũng sẽ có nhiều cơ hội thành công hơn."
Tiếu Nhiễm nén lệ, cười gật đầu với Cố Mạc: "Em tin tưởng ông ấy."
Cố Mạc vuốt ve mái tóc Tiểu Nhiễm, cũng không nói gì nữa.
Anh có thể đoán được cô rất tự trách, cho nên ca phẫu thuật này tất phải thành công.
Tưởng gia không thể không còn người!
Lúc này, một hộ sĩ đi tới, cung kính nói với Cố Mạc: "Cố tiên sinh, mời anh theo tôi làm thủ tục nhập viện."
"Được." Cố Mạc buông ra tay Tiếu Nhiễm ra, đi theo hộ sĩ được hai bước, liền xoay người lại cấp cho Tiếu Nhiễm một ánh mắt an tâm.
Tiếu Nhiễm cười cười: "Đi đi! Em ở cùng mẹ nuôi."
Cố Mạc đi rồi, Tưởng phu nhân lạnh mặt nói: "Tôi có Ứng Mẫn ở cùng là được rồi."
Tiếu Nhiễm lập tức xấu hổ thu lại nụ cười.
"Mắt không thấy tâm mới có thể không phiền." Tưởng phu nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm nói.
"Mẹ nuôi, con đã làm sai chỗ nào sao?" Trong lòng Tiếu Nhiễm chua xót nhìn Tưởng phu nhân.
Hôm nay mẹ nuôi đối xử với cô đặc biệt vô tình, giống như vô cùng bất mãn với cô vậy.
Cô không rõ rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, lại khiến cho đối phương không vui, một mực kháng cự sự quan tâm cùng thân cận của cô.
"Không cần phiền tôi. Tôi sẽ nghĩ đến con gái của mình." Tưởng phu nhân ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại, tựa hồ lòng có suy nghĩ.
"Mẹ nuôi..."
Tiếu Nhiễm nghĩ muốn giải thích vài câu, kết quả liền bị Tưởng phu nhân quát to một tiếng khiến cô sững sờ.
"Tôi nói, không cần phiền tôi!"
"Bác gái, bác đừng có gấp! Xin bớt giận." Ứng Mẫn khẩn trương an ủi Tưởng phu nhân.