Editor: Quỷ Quỷ
“Ai cho anh nói hươu nói vượn?” Vương Giai Tuệ trừng đôi mắt đẹp.
“Anh đâu có nói sai!” Cố Nhiên cười hắc hắc hai tiếng, “Nếu anh không ở bên em, em tức giận sẽ không để ý đến anh, bà anh cũng sẽ không có cháu dâu.”
“Anh cố ý!” Vương Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Cố Nhiên nói chuyện với bà nội như vậy, chắc chắn bà nội đã biết anh đang ở cùng với bạn gái.
Anh đang cố ý tiết lộ tin tức hai người bọn họ yêu nhau cho người lớn biết.
Anh không thể vụng trộm yêu cô như trước sao?
Để người lớn biết hết rồi, đến nhà anh tìm Tiếu Nhiễm chơi sẽ ngượng lắm.
“Thật ra bà nội bọn họ đã sớm đoán ra là anh thích em. Nói cho bọn họ biết cũng tốt, không phải hàng ngày nghe họ ép cưới nữa.” Cố Nhiên khoa trương ngoáy lỗ tai, “Tai anh sắp đóng kén đến nơi rồi.”
Bà nội Cố ở bên kia nửa ngay cũng không nghe thấy động tĩnh gì, bất mãn lớn tiếng:”Tiểu tử thối, cháu nói rõ cho bà!”
Có lẽ do bà nội Cố nói to quá, kể cả có lấy tay che, Vương Giai Tuệ cũng nghe thấy rõ mồn một.
Cố Nhiên nhanh chóng áp điện thoại lên tai, lấy lòng nói:”Bà nội, hai ngày nay cháu phải đi xã giao, sắp chết đến nơi rồi. Chờ cháu về cháu sẽ giải thích rõ với bà.”
“Không phải cháu đang ở chung với Vương Giai Tuệ đấy chứ?” Bà nội Cố nghe Cố Nhiên giải thích, lập tức truy vấn.
“Bà nội, làm thế nào mà bà…” Cố Nhiên nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ đỏ bừng như áng mây hoàng hôn, lập tức sửa lại, “Ầy…..bà nói gì vật? Cháu và Giai Tuệ đã lâu không gặp nhau rồi.”
“Hôm 30 Tết đó bà đã nhìn ra rồi. TIểu tử thối khỏi cần phải giấu diếm bà.” Bà nội Cố đắc ý cười nói.
Cố Nhiên thật muốn khen bà nội anh minh, nhưng nhìn vẻ mặt hận không có chỗ nào để chui xuống của Vương Giai Tuệ, anh lại không dám. Liền nhanh chóng nói:”Bà nội, bạn cháu bảo, cả đám bọn cháu leo núi, buổi tối sẽ ngủ trên núi, sáng mai mới về được. Cháu không nói chuyện nữa.”
Nói xong, Cố Nhiên liền cúp điện thoại. Anh lau trán, khoa trương nói:”Bà nội thật là tinh mắt! Thực sự không lừa được bà.”
“Đó là anh không muốn giấu bà.” Vương Giai Tuệ bĩu môi.
“Dù sao cũng giấu rồi.” Cố Nhiên cất điện thoại vào túi, liền nắm bàn tay Vương Giai Tuệ nói:”Hay là chúng ta đi leo núi đi!”
“Không đi! Leo núi mệt lắm, em còn phải học bài.” Vương Giai Tuệ lập tức từ chối.
Hai người bọn họ đã chơi cả nửa ngày, giờ nên trở về xem sách, làm bài tập.
“Suýt quên, em phải thi vào trường cao đẳng. Anh giúp em.” Cố Nhiên dắt tay Vương Giai Tuệ, túm cô đi khỏi công viên, bắt taxi rồi đẩy cô ngồi vào, còn mình ngồi bên cạnh cô.
“Anh giúp em ôn bài, bà nội càng đoán được anh đang ở chung với anh.” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ thở dài.
“Bà nội á? Bà vui còn không kịp ấy!” Cố Nhiên vỗ vôc bàn tay Vương Giai Tuệ, cười an ủi, “Đừng lo lắng. Cả nhà anh đều rất thích em.”
“Đó là bởi vì em là bạn thân của Tiếu Nhiễm. Nếu biết em là bạn gái của anh, còn không biết sẽ phản ứng thế nào.” Vương Giai Tuệ cúi đầu, thiếu tự tin cắn môi.
Một thế gia bác sĩ như nhà họ Cố, thật sự có thể nhận cô sao?
Cô không có gia sản đồ sộ như Tiếu Nhiễm, ngoài tự tôn ra cái gì cô cũng không có.
“Sao lại không tự tin như vậy? Em không biết mình đặc biệt như thế nào sao? Hôm 30 đó bà nội đã đoán ngay ra được là anh thích em, một câu phản đối bà cũng chưa từng nói, mà lại hàng ngày giục anh kết hôn. Tiểu hạt tiêu, em có tin là nếu bây giờ anh đưa em về nhà, câu đầu tiên bà nội nói chắc chắc sẽ là ‘mau kết hôn’ không?” Cố Nhiên bắt chước bộ dáng của bà nội, nói bằng giọng già cả.