Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1080: Cám ơn! Tôi cực kỳ luyến tiếc hạnh phúc!

Editor: Chi Misaki

"Không có gì quan trọng hơn so với việc mẹ nuôi được khỏe mạnh." Tiếu Nhiễm cười, khẽ đáp:"Lại nói, hiện tại đang trong giai đoạn ôn thi, bồi mẹ lâu hơn tương đương với việc bớt đi vài đề phải làm. Con càng vui khi được làm biếng."

"Thầy giáo giao bài có lý nào lại không làm?" Tưởng phu nhân nghiêm mặt.

"Bài tập ngày hôm qua con đã làm xong rồi. Có làm chính là bài Cố Mạc giao. Mẹ không biết đâu, anh ấy con nghiêm khắc hơn cả thầy giáo trên lớp." Tiếu Nhiễm khoa trương nói.

"Anh ấy giao bài cho cô chúng tỏ anh ấy thương cô." Ứng Mẫn ôn nhu cười chen vào nói, "Tiếu Nhiễm, cô phải học cách luyến tiếc hạnh phúc."

"Cảm ơn! Tôi cúc kỳ luyến tiếc hạnh phúc của mình." Tiếu Nhiễm cười sáng lạn đáp lại.

Ứng Mẫn này quả thực là người tiếu lý tàng đao. Rõ ràng là cười, nhưng lời nói ra so đới đao cắt còn đau hơn.

Cô ta đây là nói bóng nói gió cô không biết quý trọng Cố Mạc, không đáp lại được tình yêu cùng tín nhiệm mà Cố Mạc giành cho cô.

"Biết luyến tiếc hạnh phúc thì nên ở nhà làm bài tập Cố Mạc giao." Tưởng phu nhân dùng khẩu khí giáo huấn cô nói.

Cố Mạc đi lên phía trước, kéo lấy tay kia của Tưởng phu nhân, cười nói: "Tiểu Nhiễm đây còn không phải là vì quan tâm người sao? Nếu là người ngoài, cô ấy còn không nỡ tốn một chút sức lực."

Dù Tưởng phu nhân có nói cái gì không tốt ở trước mặt Cố Mạc, thì anh cũng chỉ nhếch khóe môi, lộ ra một chút biểu tình giống như cười nhạt.

"Mẹ nuôi, bênh viện bên kia Cố Mạc cũng đã an bài thật tốt. Chúng ta hiện tại liền đi chứ?" Tiếu Nhiễm thật tâm hỏi.

"Được." Tưởng phu nhân rút tay từ trong tay Tiếu Nhiễm ra, vẫy vẫy tay với Ứng Mẫn, "Bác sĩ Ứng, cháu cũng đi theo. Dù sao bệnh tình của bác, cháu là người rõ ràng nhất."

"Có thể chứ?" Ứng Mẫn thật cẩn thận nhìn về phía Cố Mạc.

Tuy cô yêu anh, nhưng cũng rất sợ anh.

Người đàn ông này một khi đã vô tình, thì cho dù là người thân cũng sẽ không nhận.

"Nếu bác gái đã nói vậy, cô cũng đi theo đi." Cố Mạc đạm mạc nói.

Anh không muốn để cho bác gái thương tâm.

Tuy Ứng Mẫn không có ở trong kế hoạch của anh, nhưng chỉ cần là bác gái thích anh sẽ không ngăn cản.

Ứng Mẫn kích động đẩy gọng kính: "Cố Mạc, cám ơn!"

"Cám ơn tôi làm chi?" Cố Mạc lạnh lùng nói xong, liền kéo cánh tay Tưởng phu nhân nói, "Bác gái, xe ở trước cửa rồi."

Ứng Mẫn lập tức gạt Tiếu Nhiễm sang một bên, ôm lấy cánh tay còn lại kia của Tưởng phu nhân, ân cần nói: "Bác gái, cẩn thận bậc thang."

"Bác sĩ Ứng quả thực là người ân cần." Tưởng phu nhân hiền lành nhìn Ứng Mẫn, cười khen.

Tiếu Nhiễm đứng tại chỗ, cắn chặt môi, nhìn Tưởng phu nhân phía trước.

Cô cảm nhận được một loại tình cảm cực đoan.

Vì cái gì chứ?

Lần trước tới mẹ nuôi vẫn đối với cô thân thiết như mẹ con ruột thịt, hôm nay lại hoàn toàn thay đổi thái độ.

Thật vô lý!

Cô thực sự không có làm gì khiến mẹ nuôi tức giận.

Chẳng lẽ là cô đã hiểu nhầm?

Hay là bà lại cảm thấy thích Ứng Mẫn ở bên mình hơn?

Sau khi Cố Mạc dìu Tưởng phu nhân ngồi trên xe xong, liền mở cửa ở phía bên tay lái, xoay người chờ Tiếu Nhiễm: "Nha đầu, còn không mau qua đây?"

Tiếu Nhiễm nhìn đến yêu thương ở trong mắt Cố Mạc, Buồn bực ở trong lòng lập tức bị quét sạch, cười chạy tới.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung." Cố Mạc vuốt ve mái tóc của Tiếu Nhiễm, thấp giọng ở bên tai cô nói.

Tiếu Nhiễm dùng sức gật gật đầu, cười hôn một chút lên má của Cố mạc: "Ông xã, em biết rồi."

Cô hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Mạc.

Anh muốn cô bỏ qua sự tồn tại của Ứng Mẫn.

Anh là muốn nới cho cô biết người phụ nữ kia căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả.

Anh còn muốn nói cô hãy bỏ qua sự vắng vẻ của Tưởng phu nhân.

Anh biết hết.

Chỉ cần Cố Mạc yêu cô, ủng hộ cô, cô còn cần để ý Ứng Mẫn làm chi?

Đến như mẹ nuôi, vốn chính cô là người mang tội, mẹ nuôi có đánh cô cũng còn là nhẹ, lạnh nhạt một chút thì có tính là cái gì?

Cô không nên yếu ớt như vậy.