Editor: Quỷ Quỷ
Lúc Ưng Mẫn mang quà vào biệt thự nhà họ Tưởng, Tưởng phu nhân đang xem TV.
“Bác gái, bác đang xem gì vậy?” Ưng Mẫn tò mò hỏi.
“Bác sĩ Ưng! Mau vào đây!” Tưởng phu nhân lập tức nhiệt tình đón Ưng Mẫn.
Ưng Mẫn ngồi xuống cạnh Tưởng phu nhân, đẩy cặp kính cận, tò mò nhìn lên màn hình TV.
Người con gái đang khiêu vũ kia không phải là Tưởng Y Nhiên sao?
“Bác gái, đây là….” Cô chỉ vào màn hình, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy! Chính là Nhiên Nhiên.” Tưởng phu nhân vui mừng cười nói. “Tiếu Mạc cố tình sửa lại các hình ảnh tư liệu về Nhiên Nhiên, làm thành một cái CD phát hành trên toàn cầu, hai ngày nay trên mạng tràn ngập tin tức về Nhiên Nhiên.”
Ưng Mẫn xấu hổ cười:”Cố Mạc thật có lòng.”
Cô rất ít khi xem tin tức, cho nên mới bỏ lỡ một chuyện quan trọng như vậy.
Trong lòng Cố Mạc, Tưởng Y Nhiễn vẫn quan trọng như vậy sao?
Ưng Mẫn cô cũng lớn lên cùng với anh, trong mắt anh vì sao chỉ nhìn thấy Tưởng Y Nhiên mà không hề ngó ngàng gì đến cô?
“Đừng sợ, tôi sẽ giúp cô.” Đột nhiên trong lòng vang lên một giọng nói nói với cô.
Ưng Mẫn đau đầu lắc lắc một chút, cố gắng xua đi âm thanh kia.
“Bác sĩ Ưng, cô không khỏe sao? Có cần tôi nhờ bác sĩ Vương khám cho cô không?” Tưởng phu nhân lập tức quan tâm hỏi.
Nghe Tưởng phu nhân đề nghị để bác sĩ khám bệnh đau đầu cho mình, vẻ mặt Ưng Mẫn như nhìn thấy quỷ, ra sức lắc đầu “Không…không cần…..Hôm qua cháu làm việc khuya quá nên mới đau đầu một chút. Không sao đâu ạ.”
“Vậy cũng phải chú ý nghỉ ngơi.” Tưởng phu nhân hiền lành nói, “Không cần liều mạng làm việc vì tiền đồ.”
“Cảm ơn bác đã quan tâm.” Ưng Mẫn tao nhã cười nói. “Gần đây bác thấy thế nào? Có còn đau đầu không?”
“Thỉnh thoảng mới đau. Hôm nay Cố Mạc sẽ lại đưa tôi đi kiểm tra.” Tưởng phu nhân cười nói, “Có cậu ấy ở đây, cố cứ yên tâm đi. Không có việc gì.”
“Cháu tin tưởng anh ấy.” Ưng Mẫn nghe nói Cố Mac sẽ tới, trong mắt hiện lên tia vui mừng.
Lúc này, bác sĩ Vương bưng nước và thuốc đến, nói với Tưởng phu nhân:”Tưởng phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi.”
Tưởng phu nhân nhìn thấy thuốc thì mất hứng cụp mắt:”Bác sĩ Vương, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, vẫn phải uống thuốc hằng ngày sao?”
“Tôi đã giảm thuốc đi rồi. Qua vài ngày có thể không cần uống nữa. Đến lúc đó, Tôi cũng nên đi rồi.” Bác sĩ Vương cười trả lời.
Đi?
Ưng Mẫn chăm chú nghe bác sĩ Vương nói chuyện cùng Tưởng phu nhân, ngón tay bởi vì căng thẳng mà nắm thật chặt.
“Thật sự có chút luyến tiếc.” Tưởng phu nhân cười nói.
“Bà cũng không nên luyến tiếc. Tôi đi rồi có nghĩa bà đã hoàn toàn bình phục.” Bác sĩ Vương lập tức cười trả lời.
“Vài năm nay thật sự đã làm cho ông lo lắng. Tôi biết thời gian trước tôi thật…như tra tấn người ta.” Tưởng phu nhân nhớ lại bộ dạng lúc trước của mình, liền có chút xúc động.
“Tôi có thể thông cảm.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nói.
Gia đình đột nhiên xảy ra biến cô, một người kiên cường cũng chịu không nổi, huống chi là một người đàn bà xinh đẹp yếu đuối?
“Bác sĩ Vương không chỉ y thuật cao siêu, trái tim còn rất nhân hậu.” Ưng Mẫn dịu dàng cười khen.
“Y thuật cao siêu còn chưa nói đến. Tưởng phu nhân có thể bình phục chính là do bà ấy đã có thể nghĩ thông suốt hết thảy.” Bác sĩ Vương nghiêm túc nói, “Tôi rất vui mừng vì bà ấy có thể khang phục.”
“Bác sĩ Vương, rời đi rồi, ông đã định đi đâu chưa?” Tưởng phu nhân quan tâm hỏi.
“Cố Mạc đã giúp tôi liên hệ cho tôi một công việc ổn định ở bệnh viện tại B thị. Tuần sau tôi sẽ qua đó.” Bác sĩ Vương cười trả lời.