Editor: Nhã Y Đình
Lúc Tiếu Nhiễm làm bài thi thử, trong đầu vẫn nhớ đến Cố Mạc. Sáng nay, cô còn định giúp anh bôi thuốc ần nữa. Nhưng anh nói không tiện.
Anh mà đau chết thì thật tốt!
Cái này là sĩ diện hão của đàn ông!
Nếu không bôi thuốc thì sao có thể bớt đau chứ?
Chắc phải hỏi anh Cố Nhiên một chút xem.
Ninh Hạo phát hiện Tiếu Nhiễm không tập trung, ho khan một tiếng.
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Ninh Hạo một cái.
Ninh Hạo dùng mắt ý bảo Tiếu Nhiễm tập trung làm bài.
Tiếu Nhiễm cười cười.
Tuy chỉ là kiểm tra hàng tháng nhưng vẫn phải tập trung.
Cô cố gắng vứt bỏ Cố Mạc sang một bên, tập trung làm bài.
Tan học, cô lập tức nhắn tin cho Cố Nhiên: ‘Anh Cố Nhiên, liệu không thoa thuốc có bớt đau được không? Đi làm, Cố Mạc không chịu dán thuốc, kêu là xấu đó!’
Cố Nhiên: ‘Có thì có. Nhưng anh trai bị dị ứng với cả Tuyết sơn và La Hán. Dính hai thứ đó vào cả tay sẽ mẩn đỏ lên.’
Tiếu Nhiễm ủ rũ: (Icon bất lực)
Cố Nhiên: ‘Thuốc dán kia em đắp cho anh trai anh đắp vào mỗi tối là được!’
Tiếu Nhiễm: ‘Vâng, em nhớ kỹ rồi!’
Cố Nhiên: ‘Em cũng đừng quá lo lắng. Đau một chút là đỡ thôi!’
Tiếu Nhiễm bất mãn sẵng giọng: ‘Cái gì mà gọi là đau một chút là đỡ thôi hả? Vậy anh thử đau xem có khó chịu không nào? Em muốn đau thay cho anh ấy!’
Cố Nhiên: (Icon xoa xoa) ‘Anh trai anh đã gặp quen rồi! Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh có việc phải đi đây!’
Tiếu Nhiễm: ‘Từ từ đã!’
Tiếu Nhiễm quay người lại, gọi Vương Giai Tuệ một câu. Lúc cô ấy ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía cô, cô ấn nút chụp rồi gửi ảnh chụp qua.
Tiếu Nhiễm: ‘Biết anh nhớ bạn ấy. Em gửi tặng nè!’
Cố Nhiên: (Icon cười lớn) ‘Được, đa tạ!’
Tiếu Nhiễm đắc ý cười rộ lên, Vương Giai Tuệ chạy đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Tiếu Nhiễm, vừa rồi bạn làm gì vậy?"
"Không làm gì cả! Chỉ chụp một bức ảnh thôi!" Tiếu Nhiễm cười ha ha. Cô nhỏ giọng thì thầm vào tai Vương Giai Tuệ, "Theo suy đoán của mình, người nào đó tương tư thành họa rồi, mình chỉ an ủi anh ấy một chút thôi!"
"Bạn....." Vương Giai Tuệ đỏ mặt trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái, "Lần sau, bạn phải nói cho mình trước một tiếng!"
"Nói để bạn chuẩn bị sao?" Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi.
Vương Giai Tuệ không tự chủ mà liếc mắt nhìn Ninh Hạo đang chăm chú đọc sách, cắn môi: "Ừ, mình sợ bạn chụp mình quá xấu!"
"Yên tâm! Chụp bằng 360 độ thì không muốn đẹp cũng khó nha!" Tiếu Nhiễm xoa mặt Vương Giai Tuệ, cười nói.
"Bạn ấy sợ kỹ thuật bạn chụp có vấn đề thôi!" Ninh Hạo liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Mình rất tự tin nha! Không tin, hai người nhìn đi....." Tiếu Nhiễm mở photo album, khoe ảnh cô vừa chụp xong, "Hai người xem, mình chụp rất okay nha! Dáng vẻ ngây ngốc của Giai Tuệ rất xinh đẹp nha!"
Ninh Hạo bị kinh ngạc bởi ảnh chụp của Giai Tuệ.
"Đẹp không?" Tiếu Nhiễm lên mặt hỏi.
"Đẹp!" Ninh Hạo thành thực gật đầu.
Nghe được lời khen của Ninh Hạo, mặt Vương Giai Tuệ đỏ bừng lên, tim đập rộn.
Sợ rằng không thể khống chế trái tim mình, Giai Tuệ vội vàng chạy về chỗ ngồi, cúi đầu xoắn ngón tay.
Ninh Hạo khen ngợi chỉ xuất phát từ sự khách sáo thôi.
Không có ý nghĩ gì.
Vương Giai Tuệ, sao mày lại ngu ngốc thế?
Mày quên mất Cố Nhiên rồi sao?
Giai Tuệ dùng sức cắn môi, bức bản thân tỉnh táo, nhận rõ hiện thực.
Tiếu Nhiễm nói Cố Nhiên tương tư thành họa, thật ra, cô cũng cũng có chút nhớ Cố Nhiên.
Một người đàn ông nhiệt tình, ấm áp như ánh mặt trời đột nhiên biến mất trong cuộc sống của Giai Tuệ khiến Giai Tuệ có chút không quen.
Có đôi khi nằm mơ thấy Cố Nhiên, mơ thấy bản thân bị anh bá đạo vây trong góc tường, muốn trốn mà không trốn được chỉ có thể trơ mắt nhìn môi anh càng lúc càng sát lại môi cô.
Anh vẫn luôn bá đạo như vậy!