Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 9: BBQ nướng, khoai lang đỏ

Edit, Beta: Rum.
Nhìn đi, Trần Lộ Chu, xem mày đã gây ra họa gì kìa.
Trong giây phút ấy, nhờ cậu mà Từ Chi biết thế nào gọi là tự nhiên.


Tiếng người trong quán nướng ồn ào. Bên tai Từ Chi tràn ngập tiếng chai bia va chạm, xen lẫn tiếng trò chuyện khoe khoang giữa bạn bè còn lớn hơn cả tiếng bước chân, đều là mấy lời khoe mẽ như “trong thành phố một căn nhà, vùng ngoại ô một căn nhà”.


Trần Lộ Chu đứng đó, dường như không cùng thế giới với những người đang nhậu nhẹt, dáng vẻ lúc cười rộ lên như cây thông trong rừng phủ đầy sương mai, mầm non đâm chồi, cũng mang theo sức sống tràn trề.
Từ Chi nhớ đến một câu thoại.


“Sự hèn nhát giam cầm linh hồn của con người, hy vọng có thể khiến bạn được tự do.”
Mặc dù không thể phủ nhận rằng cậu rất biết cách đâm chọt người khác, nhưng cậu thực sự khiến người ta ôm ấp đầy hy vọng.
Chỉ là không dễ lừa gạt.


Từ Chi lặng lẽ thu điện thoại về, cầm lấy viên kẹo, cố ý tránh đi chỗ cậu đang cầm, “… Học sinh học nghệ thuật các cậu đúng là lãng phí giấy, một gói giấy kia chỉ có hai cậu dùng thôi đấy.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, cũng không thèm phủ nhận: “Còn ăn nữa không?”


Từ Chi bóc giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng, lắc đầu.
Vì thế, cậu không thèm khách khí gõ ngón tay lên mặt bàn quầy lễ tân, “Vậy cậu thanh toán đi.”


Dù đã thống nhất trước là Từ Chi mời, nhưng chị nhân viên thu ngân trước quầy không biết đầu đuôi sự việc, nhìn cậu nói với giọng điệu ăn cơm mềm kia, không thể tin được mở to mắt.


Trần Lộ Chu nói xong thì xoay người rời đi, Từ Chi thấy cậu đi về phía bên kia, tùy ý ném gói giấy lên bàn, cũng không nghe rõ là đang nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy cậu mắng Chu Ngưỡng Khởi, “Tiết kiệm chút đi anh trai, nếu không được thì bảo bố cậu trồng cây cho người ta đi.” Nói rồi cầm lấy chiếc áo khoác không biết cởi ra rồi vắt trên ghế từ khi nào, bước ra ngoài cửa.


Nghe nói Chu Ngưỡng Khởi đã học lại một năm, chắc là lớn hơn cậu, tiếng ‘anh trai’ này gọi cũng không sai, nhưng nghe thế nào cũng thấy ẩn chứa sự châm chọc trong đó.


Chu Ngưỡng Khởi xù lông, “Đệch, cậu nhìn xem trước mặt cậu là cái gì đi kìa, người không biết còn tưởng rằng cậu làm gì đó không đứng đắn đấy!”
“..…”
Từ Chi trả tiền xong, cũng đi ra ngoài, đúng lúc này, điện thoại có âm báo tin nhắn Wechat từ lão Từ.


Quang Tễ là một bác sĩ tốt: [Bà ngoại con bảo buổi tối con nhớ mang chuột đất nướng về?]
Hoa sơn chi không muốn nở: []
Hoa sơn chi không muốn nở: [Bố dùng dấu hỏi có phải là cũng cảm thấy cái đó rất khó bắt đúng không?]


Quang Tễ là một bác sĩ tốt: [À, là khoai lang nướng ( ). Con đã ăn tối chưa? Khoảng khi nào thì về?]
Hoa sơn chi không muốn nở: [Thái Thái còn đang ăn khuya, con cũng không biết đến mấy giờ nữa.]


Quang Tễ là một bác sĩ tốt: [Vậy thì thôi, bố khóa cửa đây, tối nay con ngủ ở nhà Thái Thái đi nhé. Nhanh mang khoai lang nướng về cho bà ngoại là được.]
Hoa sơn chi không muốn nở: […. Đừng mà, bố, tối nay Thái Thái chưa chắc có thể về nhà được đâu.]


Từ Chi gửi một tấm ảnh buổi chiều Oánh Oánh đã nhuộm tóc qua.
Một lúc lâu sau, Lão Từ trả lời: [Sẽ cao đấy.]
Từ Quang Tễ quen dùng Wubi gõ chữ, thường gõ sai chính tả, Từ Chi rất hiểu bố mình: [Đúng thế, Thái Thái rất biết ‘chơi’ phải không ạ?]


Quang Tễ là một bác sĩ tốt: [Bố nói là huyết áp của viện trưởng Thái sẽ cao đấy!!]
Hoa sơn chi không muốn nở: […. Thái Thái nói muốn ủng hộ bố làm viện trưởng!]
**


Khánh Nghi là thành phố cảng, những năm gần đây tỉnh có bước phát triển vượt bậc, nội thành sớm đã bị súng ngắn thay thế, tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, khu thương mại còn gần hơn cả thế vận hội Olympic. Ngõ Di Phong nằm ở trung tâm thành phố, năm đó hai cảng đông tây vì tranh giành mảnh đất này mà đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, thậm chí còn gây chết người.


Cuối cùng chẳng bên nào được lợi, ngõ Di Phong vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, con ngõ với vẻ ngoài sơ khai đặc trưng của những năm tám mươi, chín mươi này nằm lẻ loi giữa khu phố thương mại sầm suất. Thay vào đó, nó trở thành địa điểm check in của người nổi tiếng trên mạng, việc buôn bán của các quán nướng lân cận đều phát hiện không ngừng, trước đây cũng không thấy náo nhiệt như vậy.


Bên ngoài quán nướng, giờ phút này dãy người xếp hàng còn dài dằng dặc, đội ngũ xếp hàng giống như quân bài domino. Từ Chi vừa đi ra đã thấy Trần Lộ Chu ăn không ngồi rồi khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế chờ bên ngoài khu vòng quay ngựa gỗ trêu chọc mấy đứa nhỏ.


Cậu ỷ vào ưu thế chiều cao của mình mà cúi xuống nhìn mấy đứa nhỏ chỉ cao đến đùi cậu, kéo thù chuốc hận nói: “Chơi đoán số đi, thắng thì sẽ nhường chỗ cho mấy đứa.”
Đứa bé không chịu đi, dáng vẻ như phải ngồi cho bằng được, “Em không chịu, vừa thua anh năm ván rồi, anh chơi xấu.”


Cậu cười: “Chịu thua không nổi sao, thua thì nói người khác chơi xấu hả.”
“Thế sao ván nào anh cũng thắng được vậy.”
“Bởi vì em ngốc.”


Đứa bé sụp đổ trong chớp mắt, Từ Chi sợ câu tiếp theo thằng bé nói chính là, ‘anh có tin em bảo Ultramam tới xử lý anh luôn không?’. Những lúc như thế này Từ Chi luôn không biết phải nói gì, bởi vì mỗi lần bị trẻ con nói như vậy, cô đều rất muốn nói trên đời này làm gì có Ultraman, tuy nhiên lão Từ lại nói, phải bảo vệ sự đơn thuần của đám trẻ. Ultraman rất lợi hại, còn có vũ khí sắc bén hơn cả chú cảnh sát.


Quả nhiên, “Anh, anh có sợ Ultraman không?”
“Sợ chết luôn ấy.” Trần Lộ Chu nói.
“Vậy anh có tin em bảo Ultraman đến xử lý anh luôn không, Ultraman Mebius, con cưng của giới Ultraman.”
“Vậy á, không phải là người ăn hại nhất nhóm sao?”


“….” Thằng bé quả thật muốn khóc, “Không biết xấu hổ, anh trai, anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh ghế của tụi em.”
“Bao nhiêu tuổi thì đứng lâu anh cũng mệt mà.” Trần Lộ Chu hơi rướn người, “Nếu như nhóc không để ý, anh cũng có thể gọi nhóc là anh.”


Mẹ nó, cậu là yêu quái từ phương nào đến đây vậy, nhóc con tức giận òa khóc, cuối cùng không nhịn được xoay người chạy đi.
….
Từ Chi đi tới nhắc nhở cậu, “Hình như thằng bé định gọi bố mẹ tới đó.”


Trần Lộ Chu dựa vào ghế gỗ, nhẹ nhàng nhìn cô hai giây, có lẽ không mang cảm xúc gì, nhưng Từ Chi luôn cảm thấy trong ánh mắt ấy có giấu kíp nổ không thấy điểm cuối, ẩn chứa một sức mạnh to lớn thần bí.
Cậu chậm chạp đáp lại: “Ồ…”
Từ Chi lấy điện thoại ra, mở chức năng ghi âm…


Trần Lộ Chu nhìn cô đang chăm chú bấm điện thoại: “Cậu làm gì thế?”
“Ghi âm,” Từ Chi click mở chức năng ghi âm và nói, “Ngộ nhỡ đó là người lớn không biết nói đạo lý thì phải làm sao, lát nữa tôi sẽ giúp cậu giao cho chú cảnh sát để khiếu nại.”


Trần Lộ Chu cúi đầu cười, người không nhúc nhích, chậm rãi quay đầu qua một bên, ánh mắt nhìn về nơi phát ra thứ âm nhạc ầm ỹ phía không xa, hai tay lười biếng nhét vào túi quần, “Mới lần đầu gặp mà, sao lại giúp tôi vậy?”
Tâm tư của cậu thật không đơn thuần.


Từ Chi mông lung nhìn cậu, “Tôi tưởng đã giới thiệu tên thì chúng ta là bạn chứ.”
Trần Lộ Chu: “Vậy cậu có nhiều bạn thật đấy.”
Từ Chi nghiêm túc nghĩ: “Không nhiều lắm đâu.”


Vừa dứt lời, bên tai vang lên âm thanh vội vã cùng tiếng cảm kích không nguôi, “Cảm ơn cậu nhé, không biết vì sao hôm nay quán lại đông như vậy, chân bố tôi đi lại bất tiện, tranh thủ đi nhà vệ sinh cũng không dám, phiền cậu giúp chúng tôi giữ chỗ rồi.”


Lúc này Trần Lộ Chu mới từ từ đứng lên, rời khỏi ghế, nói với hai bố con họ, “Không có gì.”


Từ Chi sững người, quay đầu lại thấy người nhà của cậu nhóc kia tức giận đi đến như muốn nói chuyện đạo lý, sau khi thấy tình hình bên này, liền quay lại mắng thằng con nhà mình: “Chân chú kia đã như vậy mà con còn giành chỗ ngồi với người ta! Con có biết xấu hổ chút nào không vậy! Ăn cái gì mà ăn! Đi về làm bài tập ngay!”



Hai người đứng ngoài cửa, chờ Thái Oánh Oánh và Chu Ngưỡng Khởi xử lý hết chỗ đồ ăn rồi đi ra.
“Sao hai cậu ấy ăn lâu quá vậy?”
Từ Chi cầm điện thoại, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, lúc lúc lại vỗ lòng bàn tay.


Trần Lộ Chu ngửa đầu như đang ngắm sao, yết hầu cực kỳ rõ ràng, giống như góc vuông nhô ra của khối hình lập phương, sắc bén lạnh lùng, sau một lúc lâu, cậu mới cúi đầu cười hỏi, “Sao thế, sợ bị tra hỏi à?”


Từ Chi cảm thấy những ngôi sao trên bầu trời đột nhiên xuất hiện trong mắt cậu, thế nào lại bừng sáng như vậy chứ.


“Không phải,” Cô không biết người tra hỏi là chỉ ai, cô nghĩ là người nhà thúc giục mình về, nhìn cậu nói, “Bà ngoại tôi muốn ăn khoai lang nướng, giờ này tôi không biết đi đâu mua nữa.”
Trần Lộ Chu ấn vào màn hình điện thoại, nhìn thời gian.
Đã muộn lắm rồi.


Những năm trở lại đây, thành phố Khánh Nghi được bình chọn là thành phố văn minh, dưới sự giám sát cả ngày lẫn đêm của ban quản lý thành phố, các quán ăn ven đường ngày càng trở nên ít ỏi, mặc dù bây giờ là thời gian cao điểm của việc ăn đêm, nhưng việc bán khoai nướng lỗ nhiều hơn lời, đối với thành phố Khánh Nghi mấy năm nay phát triển nhanh chóng, dựa vào chính sách phá bỏ và di dời đã tạo ra không ít nhà giàu mới nổi mà nói, đúng là không có ai muốn đi bán khoai lang nữa.


“Bà cụ nhà cậu ngủ muộn thật đấy.” Cậu nửa tin nửa ngờ trêu chọc.
“Ừ, không được ăn thì dỗi, tôi không nói đùa đâu.”
“Hung dữ như vậy sao…” Trần Lộ Chu kéo dài giọng, dựa vào cột điện phía sau, rũ mắt như suy tư gì đó, “Nhưng thật ra tôi có một cách.”


Lúc Chu Ngưỡng Khởi nhận được cuộc gọi, miệng đang thích thú ʍút̼ nốt tủy trong miếng xương cuối cùng, “Cái gì, hai người đi đâu cơ? Nướng chuột đất gì hả? Cái đó khó bắt lắm. À à, được thôi, ăn xong tôi đưa cậu ấy về rồi qua đó tìm cậu.”


Thái Oánh Oánh lúc này mới hồi thần, hoảng hốt lên tiếng: “Hai người họ đi đâu thế?”
“Nói là đi bắt chuột đồng rồi?” Chu Ngưỡng Khởi cúp máy, nghe nửa ngày vẫn chưa nghe rõ, “Không biết nữa, dù sao nhiệm vụ của tôi chính là ăn nốt chỗ xương này rồi đưa cậu về.”


“Ồ….” Thái Oánh Oánh nheo mắt, nhìn Chu Ngưỡng Khởi, thẳng thắn hỏi: “Có phải bạn cậu muốn theo đuổi bạn tôi không?”
Chu Ngưỡng Khởi vừa mới cắm ống hút vào miếng xương, trong phút chốc lại ngẩn ngơ, “Cái quái gì vậy? Cậu nói Trần Lộ Chu kia á?”


“Đúng vậy, nếu không sao hai người họ lại đánh lẻ đi bắt chuột đồng chứ? Bắt chuột đồng rất mờ ám đó.”
“Bắt chuột đồng thì có gì mà mờ ám? Cũng có phải đi xem phim đâu.” Thẳng nam như Chu Ngưỡng Khởi thật khó hiểu.


Thái Oánh Oánh khẳng định chắc nịch, dùng vẻ mặt ‘tôi còn không hiểu đám con trai thối tha các cậu sao’ để nói: “Dù sao cũng rất mờ ám, bạn cậu chính là muốn theo đuổi bạn tôi, đừng nói là bạn tôi chủ động, cậu ấy tuyệt đối sẽ không chủ động đề nghị đâu.”


“Rõ ràng bạn cậu chủ động hơn mà.” Chu Ngưỡng Khởi cười khinh thường, “Tôi thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi, bạn tôi sẽ không làm chuyện thất đức như vậy đâu….”


Sau đó nghĩ lại, chuyện vô nhân đạo Trần Lộ Chu đã làm không ít, ngay cả Chu Ngưỡng Khởi cũng ngẩn người, rồi sau đó, trong lòng cậu ta bất chợt dâng lên một ngọn lửa không tên, không biết là bởi vì tức giận mà đánh giá thấp nhân phẩm và đạo đức con người, hay là vì nguyên do nào khác. Cậu ta trịnh trọng tháo găng tay ra, vô cùng khí thế ném lên bàn, nhìn Thái Oánh Oánh nói từng chữ một, “Dù sao cũng không thể có chuyện đó được, nếu cậu bảo cậu ta hẹn người ta tình một đêm hay làm Ngưu Lang ( ) gì đó, thì tôi không dám chắc, nhưng loại đào góc tường nhà người khác chắc chắn cậu ta sẽ không làm đâu!”


Thái Oánh Oánh: “….”
**


Thật ra Trần Lộ Chu mới chuyển tới đây không lâu, phòng bếp lạnh lẽo chưa từng được dùng đến. Cậu nhớ mang máng là, hai ngày trước, dì giúp việc tới đây dọn dẹp vì cảm ơn cậu đã dạy môn Toán giúp con trai dì ấy, bèn đưa một túi khoai cho cậu, nhưng không biết cậu để ở chỗ nào rồi.


Từ Chi nhìn cậu mải suy nghĩ tới mức nắp bồn cầu cũng nhấc lên tìm một lượt, đột nhiên thấy hơi do dự, nếu tìm ra thứ đó, cô có nên đưa cho bà ngoại ăn không đây.


Trần Lộ Chu đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Từ Chi bám theo đuôi cậu không rời, liền nhích sang bên cạnh kéo giãn khoảng cách, sau đó bình tĩnh đi vòng qua bên người cô, cúi đầu, cạn lời nói, “Đi theo tôi làm gì? Tôi còn có thể ăn vụng trong nhà vệ sinh sao?”


Nói rồi, cái cằm sạch sẽ lưu loát hất về phía sô pha, “Qua bên đó ngồi đi, tìm được rồi tôi sẽ đưa cho cậu.”


Từ Chi ồ một tiếng, ngoan ngoãn xoay người đi ra phòng khách. Trong lòng cô thầm cảm thán, đúng là duyên phận kỳ diệu, cô cố ý ngồi vào vị trí người phụ nữ kia ngồi trong buổi chiều hôm ấy, tò mò nhìn quanh một vòng.


Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, không giống như phòng của học sinh cấp ba, không nhìn thấy một quyển sách nào, nhưng trong góc lại có cái bàn trưng bày flycam có khắc tên và một quả bóng rổ được ký đầy chữ “rồng bay phượng múa”, cùng với nửa bức tranh còn chưa vẽ xong, nhưng nhìn chẳng thấy có thiên phú vẽ nghệ thuật gì. Còn có một thứ hẳn là mô hình mà cậu nói, cậu có rất nhiều mô hình, chiếc gậy mà Chu Ngưỡng Khởi gỡ ra có lẽ là một bộ phận của ngôi nhà nhỏ, bên cạnh còn có một tượng nhân vật nào đó, giống như tượng David hay dùng trong phòng vẽ tranh, tuy nhiên gương mặt bức tượng lại khá quen thuộc, Từ Chi nhìn cả buổi mới nhận ra, là Trần Lộ Chu đây mà. Cậu đúng là rất tự luyến, tự làm tượng cho mình, khắc tên của mình ở khắp nơi, ngay cả iPad cũng không buông tha.


Nhìn qua một vòng, đoán chừng là có dì giúp việc tới dọn dẹp định kỳ cho cậu, trừ đống “thành viên gậy gỗ” Chu Ngưỡng Khởi vừa mới gỡ ra chưa kịp thu lại, nơi này có thể nói là không dính một hạt bụi nào.


Chưa tới vài phút, Trần Lộ Chu thực sự đã tìm được, lấy ra hỏi cô: “Cậu tính nướng thật à?”
“Chỗ cậu có lò vi sóng không?”
“Cậu muốn nướng ở chỗ tôi?”
“Không được sao?” Cô rất chân thành, đôi mắt sạch sẽ nhìn thẳng vào cậu, “Nhà tôi không có lò vi sóng.”


Nhà cô thật sự không có lò vi sóng, lão Từ không thích dùng, chỉ mua một cái nồi hấp mà thôi.
Đương nhiên Trần Lộ Chu không thể hiểu nổi, thời buổi này rồi mà còn có nhà không có lò vi sóng?


Trần Lộ Chu không khuyên được cô, chỉ có thể tự khuyên mình, Trần Lộ Chu, mày đừng có mà cầm thú, cô ấy đã có bạn trai rồi.


Chu Ngưỡng Khởi nói không sai, có vẻ ngoài đơn thuần cũng là một loại ưu thế, dù là lời nói mang đầy dụng ý khác thì từ miệng cô nói ra, nghe có vẻ cũng chỉ là muốn nướng khoai mà thôi.


Từ Chi mang khoai đi rửa sạch rồi bỏ vào lò vi sóng, đặt thời gian mười lăm phút, ấn nút bắt đầu, lò vi sóng liền bắt đầu hoạt động kêu “vù vù vù” giữa đêm khuya yên tĩnh.


Ngày thường, tòa nhà hình ống ba tầng này cũng không lặng yên như vậy, tiếng cha mẹ cãi nhau, tiếng tranh cãi với bạn cùng phòng, cùng bạn gái, còn có cả tiếng khóc nức nở xé ruột xé gan của trẻ con nữa, mỗi lần Trần Lộ Chu muốn yên tĩnh để làm đề, mấy người này vui buồn lẫn lộn rất nhiều. Nhưng cố tình là hôm nay, tất cả âm thanh lại yên ắng đến ắng đến mức như thể mọi người đều đã chết, nên mười lăm phút dài đằng đẵng kia trở nên vô cùng xấu hổ.


Đây là kiểu căn hộ nhỏ hai phòng, lối đi vào phòng bếp chỉ đủ cho một người, vừa nhỏ hẹp vừa trống vắng, trên mặt bàn cũng không có nồi niêu bát đũa gì, nhưng hộp mì gói được sửa rạch thì lại có không ít, cậu giữ chúng lại để đưa cho mấy ông lão thu gom bìa cứng ngoài cửa.


Hai người họ, mỗi người dựa vào một bên khung cửa, giống như thần giữ cửa, nhìn ánh đèn hồng bên trong lò vi sóng, hình ảnh này thật kỳ quặc, như thể đang đợi đan dược cứu mạng gì đó vậy.


Trần Lộ Chu cảm thấy mình nên tránh tị hiềm và rời khỏi đây, nhưng lại sợ cô làm nổ phòng bếp, vì thế lại hỏi, “Bình thường cậu có nấu cơm không?”
“Có chứ, nhưng thi thoảng thôi.” Từ Chi lịch sự hỏi lại, “Còn cậu thì sao?”
Không phải tôi đang bắt chuyện với cậu đâu.


Nhưng cậu vẫn trả lời, dựa vào khung cửa, giọng điệu biếng nhác, “Cũng chỉ khi nào xem phim mới nấu mì ăn thôi.”
Từ Chi: “Vậy cậu thích xem phim gì vậy?”


Cô không hay nói chuyện phiếm. Cuộc hội thoại như vậy cũng đủ khô khan rồi, Trần Lộ Chu không muốn tiếp tục nữa, nhưng mà đáng xấu hổ nhất chính là, khoai vừa nướng được hai phút, bóng đèn gần đất xa trời ngoài phòng khách bỗng nhiên triệt để bãi công, trong phòng bếp vốn không có đèn, trước kia đèn hỏng cậu cũng lười thay, dù sao cũng không cần dùng đến.


Cho nên trong khoảnh khắc, cả căn phòng rơi vào bóng đen hỗn độn.
Từ Chi theo bản năng nhìn qua lò vi sóng, tiếng động cơ “vù vù vù” vẫn đang hoạt động mạnh mẽ, trong lò vi sóng tỏa ra ánh đèn đỏ cam, chứng tỏ không phải mất điện.


Toàn bộ phòng bếp nhờ vào chút ánh sáng mờ này mà được thắp sáng, bởi vì lò vi sóng không biết tốt xấu vẫn đang tiếp tục làm nóng, ánh đèn mờ ảo đó mơ hồ chiếu lên hai người, không khí lập tức như biến thành dưới ánh nến phập phồng của bữa tối, để lộ sự lặng yên lúng túng và lãng mạn.


Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Lộ Chu không biết nên nói là cậu đã xem hết các thể loại phim điện ảnh rồi, hay là nên nói lời xin lỗi thay cái lò vi sóng chết tiệt này nữa, thật có lỗi với bầu không khí có chút lãng mạn này.
“Tôi có thể thêm Wechat của cậu không?”


Dưới ánh đèn mờ, Từ Chi nhìn cậu, bất chợt hỏi một câu.
Nhìn đi, Trần Lộ Chu, xem mày đã gây ra họa gì kìa.


Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh nhạt, vốn định nói ‘Cậu là người đã có bạn trai, nói như vậy không thấy ngại sao?’ Nhưng cậu sợ rằng, lát nữa cô sẽ đáp lại, chẳng lẽ có bạn trai thì không thể thêm Wechat người khác phái?


“Điện thoại của tôi hết pin rồi.” Cậu nghẹn cả nửa ngày mới nói được một câu như vậy.


Tự cho là tìm được một cái cớ hoàn mỹ, nào giờ một giây sau, cậu quên mất, âm thanh Wechat còn chưa tắt, điện thoại trong túi quần kêu “ting” một tiếng, vì màn hình dán vào túi quần, vì thế trong căn phòng tối đen, ánh sáng trắng của màn hình bỗng hắt lên khuôn mặt ngỡ ngàng của Từ Chi.
“..…”


Từ Chi ồ một tiếng, chậm rãi nói với cậu: “Chẳng phải nói thêm Wechat để cậu xếp chỗ cho tôi sao, tôi đứng hơi mệt, cậu có thể dọn ghế ra cho tôi không?”
Trần Lộ Chu: “..…”