Edit, Beta: Rum.
Tại sao gần đây lại trốn tránh tôi?
Không phải Trần Lộ Chu tự cảm thấy bản thân quá tốt đẹp, mà quả thật mười mấy năm qua cậu luôn tỏa sáng và giỏi giang, có vài phản ứng tự nhiên đã trở thành thói quen. Nhưng cậu không ngờ, trong lúc cậu kém tuyệt vời nhất, lại gặp phải Từ Chi.
Hôm nay trong quán rất đông người, tụ tấp tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, trên bàn đặt những ly rượu đầy màu sắc và ánh nến khẽ lay động, ánh sáng kỳ lạ bắn ra các góc, giống như bông hoa màu đỏ xanh biếc, màu hồng phía đông, màu vàng phía tây, dụ dỗ khiến cho nhóm nam nữ thành thị mê muội giữa những cuộc trò chuyện.
Có lẽ là bầu không khí cho phép, Trần Lộ Chu cúp máy rồi ném điện thoại cho Từ Chi, uống ly cocktail trước mặt, nâng chân lên, hạ vai xuống, không nhìn cô mà làm bộ làm tịch ngắm nhìn cổ tay mình, cũng không biết là đang xem cái gì, vốn chỉ muốn hỏi, sao gần đây lại không tìm tôi. Lại cảm thấy hơi gấp gáp, vì thế đề tài cuộc trò chuyện thay đổi, “Dạo này bận gì vậy?”
Từ Chi thở dài, chuyện này nói ra thì rất dài, nên cô chỉ nói ngắn gọn, “Xem phim.”
“Phim gì?”
“Khen tôi, cậu đề cử ấy.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, lúc này mới nhìn thoáng qua cô, khóe miệng dương lên, đôi mắt tràn đầy ý cười, “Xem thật à?”
Vì rất muốn biết kết cục, đêm hôm đó Từ Chi đã quay về tìm kiếm bộ phim để xem, nhưng đó chẳng phải là vụ án bồi thường tiền bảo hiểm kếch xù gì cả, mà là một bộ phim sitcom [ ] dài hơn trăm tập. Cô bèn lên mạng tìm kiếm một lần nữa, kết quả chỉ có mỗi bộ phim này, là phim của Hàn. Cô nghĩ rằng có khả năng Trần Lộ Chu đã kể về một tập nào đó trong phim nên bắt đầu mở tập đầu tiên lên xem, ai ngờ lại bị cuốn vào, mất hai đêm để xem xong.
[ ] Sitcom là phim chỉ các tình huống ứng xử và gây hài trong bối cảnh nhất định, mang tính giải trí cao. Đây là chương trình truyền hình thu hút đông đảo khán giả nhất hiện nay. Series phim kéo dài hàng chục tập, thậm chí hàng trăm tập. Phim tiến hành trong một trường quay lớn, thu thanh, dựng hình trực tiếp.
“Thế nào, giải tỏa áp lực không?”
Trần Lộ Chu cười hỏi.
Cậu rất thích bộ phim này, mỗi năm sẽ xem một lần, nhất là khi tâm trạng không tốt, đạo diễn hài hước lạnh lùng xử lý các chi tiết rất tự nhiên, nếu người khác hỏi thì cậu sẽ đề cử, bởi vì cậu luôn cho rằng, chia sẻ những bộ phim và bản nhạc yêu thích cũng giống như chia sẻ thức ăn, là một sự cám dỗ đối với thế giới tinh thần.
Từ Chi gật đầu đồng cảm, cô phát hiện ra gu của mình đã bị Trần Lộ Chu làm ảnh hưởng mất rồi, nếu là trước kia, loại phim sitcom này cô sẽ không xem, chưa nói tới nội dung nhàm chán, nhưng cách đạo diễn này quay rất có chiều sâu, mỗi một tập đều có câu chuyện cũ nhỏ trong đó, nhân vật thoạt nhìn không hề liên quan đến nhau nhưng lại hoàn toàn liên kết, khán giả tự mình gỡ bỏ mọi tình tiết.
“Còn có phim nào tương tự vậy muốn đề cử không?”
Từ Chi rất tò mò, rốt cuộc người này nhàn rỗi tới mức nào, đã xem bao nhiêu bộ phim truyền hình và điện ảnh mà có thể tìm được những bộ phim truyền hình ít nổi tiếng như vậy.
“Có, sau này sẽ nói cho cậu biết.”
Trần Lộ Chu nghĩ bụng, sao có thể nói hết cho cậu trong một lần được.
Từ Chi: “Được thôi, chính xác thì kết cục của bộ phim đó là gì?”
Trần Lộ Chu thở dài, nhìn cô rồi mới từ từ kể, “Trên mạng đầy rẫy quá khứ ‘tồi tệ’ của cô ấy, thậm chí còn có nhân viên giao hàng tung tin, nói tính tình của cô ấy cũng không tốt, đôi lúc rất thô lỗ với bọn họ, những lời bình luận nhỏ nhặt đó cứ thế tuôn ra như hồng thủy, thậm chí ngay cả bản thân cô ấy cũng nghi ngờ, không biết liệu mình có phải là loại người như họ nói hay không, vì từ nhỏ đã được gia đình và chồng bảo vệ quá tốt nên cô ấy chưa bao giờ đối mặt trực tiếp với bản tính con người. Cuối cùng, trong nỗi đau mất chồng và vật lộn với bản thân, cô ấy đã uống thuốc ngủ tự sát. Đạo diễn sử dụng kết mở vì khi cô ấy tự sát, bên phía cảnh sát cũng đã kết án là chồng cô ấy chết do tai nạn, cô ấy được bố mẹ kịp thời đưa tới bệnh viện, cảnh phim cuối cùng dừng lại máy theo dõi nhịp tim, không rõ là sống hay chết.”
Tên bộ phim đó là gì thì Trần Lộ Chu thật sự đã quên mất rồi. Quay bộ phim này thật sự rất áp lực, không thể nói là quá xuất sắc, là phong cách nhất quán của Hàn Quốc, cứ khi nào rảnh rỗi nhàm chán cậu sẽ mở lên xem. Nếu không phải Từ Chi nhắc đến, thì cậu cũng không nhớ ra nội dung tương tự như vậy.
“Khả năng chịu đựng áp lực thấp như vậy sao?” Từ Chi cảm khái.
“Nói như thế này,” Trần Lộ Chu bóc một viên đậu phộng rồi ném vào trong miệng, thấp giọng nói, “Phù hợp với giả thiết của đạo diễn, có thể lý giải rằng, từ nhỏ cô ấy đã được gia đình bao bọc quá cẩn thận, sau khi lớn lên, gặp được mối tình đầu là chồng mình, người chồng cũng rất bảo vệ cô ấy, có thể nói là cô ấy thuận buồm xuôi gió, những người xung quanh đều là người tốt. Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, chồng vừa chết, bố mẹ tuổi tác đã cao, không thể bảo vệ cô ấy được nữa, người tốt xung quanh đều biến thành người xấu, gục ngã cũng là điều dễ hiểu.”
“Vậy cậu nói xem, con người gục ngã là tốt, hay không gục ngã là tốt?” Từ Chi hỏi, “Hoặc nói là, trong lòng mỗi người chúng ta đều có một bức tường, tôi cũng không biết bức tường này là gì, có người là cha mẹ, có người là con cái, cũng có người là tiền tài danh vọng. Giả sử nếu bức tường trong lòng cậu sụp đổ, thì cậu sẽ làm gì?”
Trần Lộ Chu thầm nghĩ, trong lòng tôi đâu chỉ có một bức tường, trước mặt tôi chính là bức tường nam đâm cũng không thủng.
“Vấn đề này để tôi nghiên cứu rồi sẽ trả lời cậu.”
“Được.”
Từ Chi vẫn rất hoang mang.
Cằm Trần Lộ Chu hơi hếch lên, vờ như vô tình hỏi, “Khi nãy em trai cậu nói ngày mai cậu sẽ xuống núi?”
“Ừ, bố tôi giục rồi.” Từ Chi hỏi cậu, “Chắc cậu còn ở thêm vài ngày nữa đúng không? Sau khi xuống nhớ liên lạc với tôi nhé.”
Liên lạc với cậu làm gì.
Lại nghĩ, à, cậu em họ.
“Ừm,” Cậu cúi đầu, tiếp tục bóc đậu phộng với tâm trạng nhạt nhẽo, gật nhẹ đầu, “Xem tình hình đã, có lẽ còn phải đi nơi khác, trước đó cứ giải quyết chuyện của em họ cậu trước đi.”
Từ Chi tò mò: “Đi đây vậy? Du lịch sao?”
Cậu tò mò làm gì.
“Sao hả, muốn đi chung với tôi?” Trần Lộ Chu ngẩng đầu, nửa đùa nhìn cô, trong mắt là khí chất khiêu khích phong lưu như có như không của thiếu niên, dường như muốn nói là, chỉ cần cậu dám nói đi, thì tôi cũng dám đồng ý.
Từ Chi nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, không hề có sự sợ hãi, ngay tại thời khắc đó, mọi người đều nói tuổi trẻ không biết sợ là gì, nhưng cô lại cảm thấy, Trần Lộ Chu là kiểu thiếu niên biết mà cũng không sợ, nên nói: “Cậu có dẫn theo không? Dẫn thì tôi đi.”
Nghe vậy, Trần Lộ Chu nhìn cô hồi lâu, không lên tiếng đồng ý, trầm mặc một hồi, cuối cùng mới hỏi một câu không hề liên quan, “Tại sao gần đây lại trốn tránh tôi?”
Từ Chi yên lặng uống hết ly rượu cocktail, sau đó mới nhìn cậu, trả lời, “Không trốn.”
Trần Lộ Chu: “Vậy chuyện mua máy ảnh sao không trực tiếp tới tìm tôi?”
Từ Chi thở dài, ho khan, “Tôi nói thẳng nhé, cậu nghe xong đừng giận.”
Trần Lộ Chu đáp ừ, khẽ nâng cằm, ánh mắt rất lạnh lùng, ý bảo cậu cứ nói trước đi, tôi nghe thử xem.
Tiếng nhạc trong quán bar hỗn loạn, Từ Chi chậm rãi lên tiếng.
“Oánh Oánh nói, có lẽ Chu Ngưỡng Khởi thích tôi, bảo tôi giữ khoảng cách với hai cậu. Cậu ấy nói làm bạn thì được, tiến thêm một bước thì không được, có lẽ cậu ấy cảm thấy con trai Nhất Trung các cậu đều như nhau, chủ yếu là có vết xe đổ của Địch Tiêu, bây giờ nhìn con trai Nhất Trung các cậu đều thấy hơi… Cậu hiểu chứ.”
“Chu Ngưỡng Khởi thích cậu?” Trần Lộ Chu sửng sốt, “Cậu ta làm gì với cậu rồi? Trêu chọc cậu?”
“Không có, không có,” Từ Chi vội vàng giải thích, “Thật ra tôi nghĩ là Oánh Oánh suy nghĩ nhiều thôi. Cậu ấy nói, Chu Ngưỡng Khởi rất thích like vòng bạn bè của tôi, bài đăng nào cũng đều bình luận, cậu ấy còn nói cậu thường xuyên rủ tôi đi uống rượu, hơn một nửa là vì Chu Ngưỡng Khởi. Đại khái cậu ấy không biết là mỗi lần hai ta đi uống rượu đều không có Chu Ngưỡng Khởi ở đó. Chủ yếu là tôi sợ cậu ấy nghĩ lung tung, hơn nữa, Oánh Oánh đang thất tình mà, nên cũng không dám đi tìm cậu.”
Chu Ngưỡng Khởi là con chó già thích dùng mặt nóng dán mông lạnh, vòng bạn bè chỉ cần có cô gái nào hơi xinh đẹp là cậu ta đều sẽ cẩn thận thích bài viết của người ta.
Lời lẽ hợp lý của cậu ta là: Nữ thần đăng lên vòng bạn bè đều là để cho những người ɭϊếʍƈ cẩu [ ] như cậu ta xem, nếu cậu ta không like thì thật mất lịch sự.
[ ] ɭϊếʍƈ cẩu “舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Trần Lộ Chu rầu rĩ đổ nốt chỗ rượu cocktail còn lại vào trong miệng: “Sao Thái Oánh Oánh không nói rằng tôi thích cậu.”
Từ Chi rất thản nhiên, cũng thật dứt khoát, “À, cậu yên tâm, Oánh Oánh nói cậu ấy có kinh nghiệm yêu đương tuyệt vời, sau khi phân tích kỹ lưỡng, cậu ấy không nghi ngờ cậu.”
Hai cậu đang truy nã tội phạm đấy à?
Từ Chi nói: “Oánh Oánh nói cậu giống tôi, trong mắt chỉ có kiếm tiền, nguyên nhân là cậu còn đang lừa tiền của em trai cậu mà, khiến cậu ấy hiểm lầm cậu.”
Thái Oánh Oánh nói, một anh chàng đẹp trai như Trần Lộ Chu, con gái bên cạnh tuyệt đối là đông nghìn nghịt, có lẽ đã miễn dịch với gái xinh rồi, cũng chỉ có loại người như Chu Ngưỡng Khởi thấy gái đẹp mới vội vàng tiến lên thôi.
“Nên là cậu vẫn muốn đi theo tôi kiếm tiền phải không?”
“Nếu không thì? Thật hiếm khi chúng ta có cùng một mục tiêu mà.” Rốt cuộc Từ Chi cũng cắt chủ đề, “Tôi có một ý tưởng hay lắm, cậu muốn nghe không?”
Trần Lộ Chu ngồi trên ghế cao, vẫn cao hơn cô một đoạn. Hôm nay Từ Chi buộc tóc đuôi ngựa, tóc xõa hai bên thái dương để lộ vầng trán đầy đặn, lỗ chân lông tinh tế, trông sạch sẽ và gọn gàng. Thật ra Trần Lộ Chu rất khϊế͙p͙ sợ bản thân, dưới ánh sáng tối tăm như thế này mà vẫn có thể nhận ra được dưới khóe mặt cô có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, màu nâu nhạt, như ẩn như hiện dưới ánh nến lập lòe, giống nốt chu sa, lại giống như máu ở đầu quả tim, như ảo tưởng người ta mong muốn chạm vào mà không được.
Có lẽ vì trái tim đập quá nhanh nên ánh mắt cậu ngày càng lạnh lùng, khẽ nhìn cô: “Nói đi.”
[ ] Ghé thăm cửa hàng là một thuật ngữ trực tuyến được ngành công nghiệp video ngắn trực tuyến đặt ra sau năm 2018. Nó có nghĩa là khi các cá nhân đi đến một địa điểm nhất định để ăn, uống và vui chơi, chia sẻ chúng lên một trong những nền tảng xã hội của họ bằng cách quay video ngắn, chụp ảnh hoặc định vị địa chỉ. Tương tự như cách ghi lại lộ trình đi làm hàng ngày của chúng ta, vì vậy, kiểu chia sẻ trên mạng xã hội này được cư dân mạng sử dụng để ghé thăm cửa hàng, có nghĩa là “Tôi đã đến”, “Tôi đã đến”, “Tôi đã ở đây “.
Từ Chi thử liếc nhìn cậu.
“Nói đi, định dùng bao nhiêu tiền thuê tôi.”
Từ Chi ném vấn đề này sang cho cậu, “Cậu muốn bao nhiêu.”
Tùy thuộc vào lương tâm của cậu đó, Trần đại thiếu gia.
Từ Chi đi một hồi, Thái Oánh Oánh vừa cắt móng chân vừa gấp gáp truy hỏi, “Sao rồi, Trần đại soái ca đồng ý chưa?”
Từ Chi thay dép lê, nói: “Không đồng ý mà cũng chẳng từ chối, nói để xem có thời gian không đã. Vậy nên tớ tính bù thời gian cho cậu ấy, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ đi thành phố Lâm, cậu nghĩ chúng ta có nên ghé thăm cửa hàng ở bên đó không? Đúng lúc có chủ cửa hàng ở bên đó nhắn tin cho tớ.”
“Được đấy,” Thái Oánh Oánh lúc đầu hài lòng gật đầu, nhưng sau đó lại kín đáo phê bình, “Nhưng mà tớ sẽ không dẫn theo tên đàn ông đánh khinh Chu Ngưỡng Khởi kia đâu.”
Từ Chi: “……”
**
Từ Chi xuống núi được mấy ngày, Trần Lộ Chu cũng không liên lạc lại với cô, cứ như ngọn núi đó là công cụ che chắn tín hiệu vậy. Đã có lần Từ Chi cảm thấy cô rời khỏi ngọn núi đó thì thế giới giữa hai người bị ngăn cách, không có một chút tin tức nào, không có Wechat, vòng bạn bè cũng không cập nhật, mặc dù cậu không cập nhật vòng bạn bè thường xuyên nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đăng lên một bức ảnh, chia sẻ này kia, chẳng hạn như bức ảnh gà rừng trước đó.
Vòng bạn bè vẫn cập nhật ở bức ảnh gà rừng, sau đó cậu không đăng thêm gì nữa, không biết liệu có phải sau đêm hôm đó, cậu không chụp được bức ảnh nào ưng ý nữa hay không, tóm lại thì sau đó vòng bạn bè vẫn không có gì mới.
Cũng không biết dạo gần đây cậu đang bận cái gì mà không có chút tin tức nào cả. Từ Chi thất thần xem TV, hình ảnh trên TV là 《Long Thần Tuyết》, đây là bộ phim truyền hình yêu thích nhất của lão Từ, hè năm nào cũng phải xem một lần. Từ Chi luôn nhân lúc ông không chú ý mà mở kênh khác, nhưng không biết hôm nay bị làm sao, có lẽ là do điều khiển bị hỏng nên ấn thế nào cũng không được.
Từ Quang Tễ chứng kiến tất cả quá trình gây án: “…”
“Từ Chi, con có bệnh à?” Từ Quang Tễ dí vào trán cô, “Có nghe thấy tiếng tít không, đây là điều khiển điều hòa, cửa thoát khí bị con làm hỏng rồi kìa!”
Từ Chi: “… À, phải không?”
Từ Quang Tễ mặt kiểu không ai hiểu con gái hơn cha, “Có tâm sự sao.”
Từ Chi cũng không nói lên được, “Không tính là tâm sự, chỉ là chút việc cỏn con thôi, đang đợi điện thoại của một người.”
“Trần Lộ Chu?”
Từ Chi đáp vâng, cầm lấy điều khiển TV trên bàn, bỗng nhiên nhớ ra, báo trước: “Bố, mấy ngày nữa con sẽ sang thành phố kế bên.”
“Cùng Trần Lộ Chu kia?” Giọng thoáng cao lên, sự chú ý của Từ Quang Tễ không còn nằm ở TV nữa mà nhìn chằm chằm gương mặt hơi phiếm hồng của con gái mình.
Từ Chi định xem tin tức, không biết liệu có phải bão lớn, sạt lở trên núi đã chôn cậu rồi không, thờ ơ nói, “Cũng gần như vậy, bọn cọn định đi thăm cửa hàng, nhưng không nói rõ với bố được đâu, con sẽ giải thích với bố sau khi làm xong.”
Từ Quang Tễ lại nghe thành.
— Bọn con tính đi khánh sạn.
“Gọi cảnh sát! Gọi cảnh sát!” Từ Quang Tễ nóng não không nói nhiều lập tức cầm lấy điện thoại.
**
Trần Lộ Chu không biết suýt chút nữa mình đã bị Từ Chi đưa vào cục cảnh sát, nhưng cậu đã xuống núi từ lâu, không còn ở sơn trang nữa. Không tới hai ngày sau khi Từ Chi rời đi, Trần Tinh Tề thấy ở đây ngày càng ít người, láo nháo ầm ĩ đòi xuống núi. Ông chủ Phó thấy ảnh hưởng của cơn bão năm nay rất lớn nên cũng cho bọn họ xuống núi sớm, nếu không sợ là sẽ bị mắc kẹt, một khi đã xảy ra sạt lở, ước chừng mất mười ngày nửa tháng không có điện nước.
Không liên lạc với Từ Chi là vì gần đây cậu đã gặp phải một chuyện rất xấu hổ.
Hôm xuống núi, Chu Ngưỡng Khởi gọi vài người bạn tới cùng chơi bóng, hiếm khi ngứa tay nên cậu cũng đi luôn. Kết quả đúng lúc gặp được Đàm Tư cũng ở sân bóng trường Nhất Trung. Đây là một chuyện thần kỳ, dù sao học sinh ở trường bên ngoài không được vào đây, sân thể dục thì không mở trong suốt mùa hè, phía sau sân bóng có nơi thu phí, cần phải quẹt thẻ học sinh. Hơn nữa, từ sau khi chuyển trường Đàm Tư cũng chưa từng quay lại Nhất Trung, tránh nơi này còn không kịp, không ngờ lại gặp được cậu ta ở đây.
“Sao cậu ta lại có mặt ở đây?” Chu Ngưỡng Khởi còn hoang mang hơn cả cậu.
“Không biết nữa, nghe nói cậu ta chuẩn bị quay về Nhất Trung học lại.” Người bạn vỗ bóng giải thích, “Dù bây giờ còn chưa có điểm, không biết bố mẹ cậu ta nghĩ ra con đường gì mà lại muốn cho đi học lại, đoán chừng là cũng muốn nhét cậu ta về bên này học lại đây.”
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng liên quan đến bọn họ, Trần Lộ Chu đến chỉ đơn giản là để chơi bóng, sau đó còn phải về chuẩn bị tài liệu cho cuộc phỏng vấn nữa. Vì có quan hệ với Từ Chi nên khi đối mặt với Đàm Tư, Trần Lộ Chu vẫn luôn có cảm giác hơi chột dạ, ít nhất cậu cũng biết rằng dù Đàm Tư không phải bạn trai của cô, nhưng giữa hai người đã từng mập mờ với nhau, chỉ là chưa chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia mà thôi.
Thật ra trong chuyện này cậu đã sử dụng lời nói của Thái Oánh Oánh một lần.
Nếu không có sự giúp đỡ của Đàm Tư trong hai năm qua thì Từ Chi sẽ không thể đạt được thành tích như hiện tại. Thậm chí vì giúp Từ Chi ôn tập mà mỗi tuần, Đàm Tư còn tới KFC làm bài tập cùng cô, giúp cô sửa lại những câu sai, hai người họ cũng từng ngắm sao băng cùng nhau, Từ Chi vì muốn cậu ta được thư giãn mà nhịn ăn sáng suốt hai tuần liền, dùng tiền tiết kiệm đi trượt băng với cậu ta.
Cho nên buổi chơi bóng ngày hôm đó, nhóm của Đàm Tư có vài người quen biết bọn họ, nói muốn cùng nhau chơi bóng. Trần Lộ Chu lười biếng dựa vào giá bóng rổ, trực tiếp từ chối, “Các cậu chơi đi, tôi về đây.”
Ngược lại, Chu Ngưỡng Khởi đứng lên, vung mạnh bóng rổ xuống, đoán chừng là thấy cậu đang trốn tránh Đàm Tư, nên đỏ mặt tía tai hét lên với cậu một câu: “Trần Lộ Chu, mẹ nó cậu dám đi, hôm nay tôi sẽ nghỉ chơi với cậu.”
Bóng rổ nặng nề đập vào ván tạo nên tiếng “bộp” rất lớn, toàn bộ giá bóng rổ giống như một tấm sắt rách nát kêu bùm bụm ở sân bóng yên tĩnh.
Vốn dĩ sân bóng cũng không có người ngoài, đều là bạn học của họ, sau đó tất cả đều sửng sốt, không biết hôm nay cặp song sinh dính liền nhau ầm ĩ thế nào, quả bóng rổ chậm rãi lăn trên mặt đất mà không ai quan tâm, cũng không có ai nhặt, tất cả đều ngơ ngẩn nhìn không khí giương cung bạt kiếm giữa cặp song sinh luôn dính lấy nhau này.
Thật ra cũng chỉ có Chu Ngưỡng Khởi một mình nổi nóng, Trần Lộ Chu căn bản chẳng quan tâm đến cậu ta, chống tay lên giá bóng rổ, vẻ mặt từ đầu tới cuối đều lãnh đạm.
Sau đó hai người họ nói gì thì không ai nghe thấy, chỉ thấy Chu Ngưỡng Khởi đi qua đó, hai người thì thầm to nhỏ.
Đối tượng mập mờ cái rắm, cậu sợ cái gì, sao trước kia không thấy cậu như vậy, nhìn cậu như thế này tôi rất khó chịu.
Trần Lộ Chu rất thành khẩn ôm lấy cổ Chu Ngưỡng Khởi kéo tới gần, nói bên tai cậu ta, Anh Tiểu Chu của tôi ơi, cậu tha cho tôi được không, không phải là tôi sợ cậu ta, tôi đã từng bị gãy chân khi chơi bóng với cậu ta rồi, tôi có bóng ma tâm lý, được không?
Thả rắm, cậu không dám chạm mặt cậu ta trực tiếp thỉ có.
Được thôi, đây cũng là một mặt, Trần Lộ Chu thoải mái hào phóng thừa nhận, nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được Chu Ngưỡng Khởi và đám người xúi giục bên cạnh, vẫn thở dài hết cách nhập cuộc.
Cho nên, lúc này cậu ở bệnh viện nam khoa.
Người phụ trách chẩn đoán và điều trị là một bác sĩ nam khoa họ Từ, Trần Lộ Chu nhìn bảng hiệu của ông, tên là… Từ Quang Tễ.
Rất dễ nghe.
Từ Quang Tễ không nhìn hồ sơ bệnh lý của cậu, sau khi thấy một anh chàng đẹp trai cao ráo bước vào, nghe thấy cậu kể các triệu chứng bệnh ra rồi mới bảo cậu mang hồ sơ bệnh lý tới đây.
“Bị thương lúc chơi bóng? Khuỷu tay thọc vào?”
Trần Lộ Chu không hẳn là xấu hổ, dù sao đối phương cũng không biết cậu là ai, vốn dĩ da mặt cậu đã rất dày rồi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên vào bệnh viện nam khoa, nên không nhịn được tò mò nhìn xung quanh, “Vâng, lúc cướp bóng vào rổ bị người khác chọc vào.”
“Ngoại chừ không thể ‘chào cờ’ thì còn triệu chứng nào khác không?” Từ Quang Tễ hỏi chuyện theo phép, sau đó mở hồ sơ bệnh lý ra nhìn tên.
— Trần Lộ Chu.
Từ Quang Tễ lập tức ngẩng đầu đối mặt với cậu: “Cậu chính là Trần Lộ Chu?”
Trần Lộ Chu đang định nói, hình như xem phim cũng không có cảm giác. Nghe thấy cách chào hỏi quen thuộc của Từ Quang Tễ, cậu thầm nghĩ, chết tiệt, người này biết mình, đột nhiên cả gánh nặng thần tượng đều dồn trên lưng, cậu ho khan, “‘Chào cờ’ thì cũng được, nhưng không….”
Cứng như trước.