Edit, Beta: Rum.
Cậu định quấn lấy tôi có phải không?
Lập tức, Trần Lộ Chu quay sang nhìn Chu Ngưỡng Khởi, ý bảo… Thôi xong rồi, tôi không cạo râu.
Chu Ngưỡng Khởi thở dài, lắc đầu, có chút vui sướng khi người khác gặp họa thầm nghĩ, đồ giả tạo.
Hai người vừa muốn đứng dậy, Từ Chi đang cắn ống hút đột nhiên hỏi Trần Lộ Chu một câu, “Tôi nhắn Wechat cho cậu, cậu đã thấy chưa?”
Trần Lộ Chu nhìn Chu Ngưỡng Khởi, không phải là tôi nghĩ nhiều đúng không, cậu xem đi, cô ấy nói chuyện với tôi kìa, thuốc cao bôi trên da chó đằng sau lưng hình như lại quay trở về rồi.
Chu Ngưỡng Khởi: “……”
Mẹ nó cậu có chút liêm sỉ giùm tôi được không!
Trần Lộ Chu cố làm ra vẻ vừa ho vừa nói, “Không có, tôi để điện thoại trong phòng.”
Từ Chi ồ một tiếng, thoang thả uống nước dưa hấu, cũng không nhìn cậu nữa, cầm ống hút thọc đá vụn dưới đáy ly.
Trần Lộ Chu: “Lại để quên thứ gì ở quán bar sao?”
Từ Chi lắc đầu, đỡ ống hút, một hơi uống hết nước dưa hấu, thoải mái nói: “Không phải, tôi chỉ muốn hỏi hạng mục kiếm tiền của cậu có gì tiến triển hay không thôi. Hôm qua tôi đã kể với Oánh Oánh, cậu ấy cũng rất có hứng thú. Sắp lên đại học rồi, muốn kiếm chút tiền sinh hoạt.”
Trần Lộ Chu: “……”
Cậu định quấn lấy tôi có phải không?
Coi trọng mẹ tôi, coi trọng tiền của tôi, nhưng mà chướng mắt tôi?
“Không biết, hơn nữa tôi vẫn đang kiếm được món tiền đầu tiên từ em trai mình.” Trần Lộ Chu nói rồi đứng dậy, ngón tay theo tiết tấu gõ xuống mặt bàn trước mặt Từ Chi, nói khẽ, “Cậu còn không mau đi lấy đồ ăn? Thái Oánh Oánh sắp ăn no rồi kìa.”
Thái Oánh Oánh miệng đang ngậm bánh bao, vùi đầu ăn cơm bên cạnh: “….”
Hồi sáng, Từ Chi đội nắng đã hái được vài sọt lá trà, tưởng như sắp chết đến nơi, lúc này trên trán còn lấm tấm mồ hôi, không có tâm trạng để ăn uống: “Quên đi, tôi ăn không vào.”
Trần Lộ Chu liếc cô một cái, “Tùy cậu.”
Làm nũng hả, tôi lo cho cậu chắc. Lại còn bày đặt ăn không vào.
Trần Lộ Chu về phòng thu dọn thiết bị, chuẩn bị lên đồi trà chụp ảnh, lúc này đang ở trong nhà vệ sinh cạo râu, Chu Ngưỡng Khởi ngòi xổm trước cửa thu dọn dụng cụ vẽ tranh, ‘chậc chậc’ hai tiếng, không biết sợ mà trêu ghẹo cậu, “Còn quan tâm người ta có ăn sáng không cơ à, sao, sợ Thái Oánh Oánh ăn hết thức ăn ở khu này ư, cậu thế mà còn biết thương người khác đấy.”
Trần Lộ Chu rửa sạch dao cạo râu, rồi lại dùng nước rửa mặt, “Cậu có bệnh à.”
Chu Ngưỡng Khởi cười rộ lên, “Tôi cảm thấy Từ Chi đúng là cool ngầu, hơn nữa rất có ý tứ. Cậu xem Trần Tinh Tề sợ cô ấy biết bao, nhưng mà cái hạng mục kiếm tiền của cậu là sao thế?”
“Tôi chỉ thuận miệng dọa cô ấy chút thôi, chưa đâu vào đâu cả.” Trần Lộ Chu chỉnh đốn đâu ra đấy, đi ra, cất flycam vào trong túi, vừa kéo khóa vừa không biết nói gì hơn, “Ai mà ngờ cô ấy muốn xen vào thật, cô ấy không thể tự mình hiểu lấy sao, cậu thấy tôi có muốn mang theo cô ấy không?”
Chu Ngưỡng Khởi vẫn cười tủm tỉm: “Muốn chứ.”
“Mắt cậu có vấn đề rồi, chỉ là có chút cảm tình tốt mà thôi, nếu tôi thật sự muốn yêu đương thì không cần ai phải chỉ.” Trần Lộ Chu cầm lấy di động đang sạc pin ở đầu giường, mở Wechat ra, trên khung chat với Từ Chi có hiển thị số 1, cậu không nhấn vào xem mà tiện tay nhét điện thoại vào trong túi quần, “Lười tranh cãi với cậu, tôi sẽ lôi Trần Tinh Tề đi, hôm nay cho cậu chơi một mình.”
Chu Ngưỡng Khởi mong còn chẳng được, nhanh chóng chắp tay vái lạy, “Sau này tôi sẽ không bao giờ trêu chọc cậu nữa, đại ân này không có gì cảm tạ hết được, sau này anh sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu.”
“Làm trâu làm ngựa thì tôi không cần, chỉ cần cậu làm người, sau này đừng nói linh tinh trước mặt Từ Chi nữa.” Trần Lộ Chu đóng cửa lại.
**
Từ Chi cùng Thái Oánh Oánh ăn sáng xong rồi trở lại phòng, lão Từ và lão Thái gần như cùng lúc gọi điện thoại tới. Hai người ngồi trên giường nhìn nhau, hầy, lại bắt đầu rồi.
Những năm gần đây lão Từ và lão Thái đã vào cuộc rất nhiều. Lão Từ vẫn luôn chăm sóc Từ Chi cẩn thận tỉ mỉ, còn viện trưởng Thái luôn bị Thái Oánh Oánh kích thích, vì cứ hễ mở miệng là cô ấy lại nhắc đến “bố nhà người ta”, luôn nói với lão Thái rằng, “Bố nhìn bố của Từ Chi đi… Bố nhìn lại bố đi…”
Khi Từ Chi ấn nhận điện thoại, cô thở dài, nguyên nhân là bởi muốn âm thầm hơn thua với viện trưởng Thái, mấy năm nay lão Từ cũng thường xuyên quan tâm cô hơn, “Thế nào, ở chỗ chú Phó chơi có vui không?”
“Cũng được ạ,” Từ Chi mở loa ngoài, không quan tâm lắm lướt mạng xã hội, “Rất mát mẻ, sáng con đi hái trà, chú Phó để dành cho bố hai túi, chừng nào về, con sẽ mang về cho bố.”
“Ầy, Tiểu Thái cũng ở bên cạnh con chứ.” Từ Quan Tễ nói trong điện thoại, “Con bé này thật là, khi về thể nào cũng bị đánh cho mà xem, lấy xi đánh giày của bố nó bôi lên đầu bà cụ, bây giờ trên đầu bà cụ cứ có mùi giày da, gội cũng không sạch được, buổi tối còn hơi phát sáng nữa.”
Từ Chi nhìn Thái Oánh Oánh, quả nhiên bên kia đã sắp cãi nhau tới nơi.
“Là bà ngoại nói muốn bôi mà, làm sao con biết được! Bố hung dữ cái gì chứ, được được được, khi về con sẽ dập đầu tạ lỗi với bà ngoại, Thái Tân Hồng, nếu bố lại mắng con, con sẽ không về nữa đâu!”
Thái Oánh Oánh tức giận quyết liệt cúp điện thoại, Từ Chi vội vàng nói với lão Từ, “Con cũng tắt máy đây, bố đừng lo cho con, ở đây chơi vui lắm.”
Đầu dây bên kia điện thoại, Từ Quang Tễ đang muốn nói gì đó, điện thoại không chút do dự vang lên tiếng tút tút bị người ta ngắt máy.
Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ở nhà ăn, đối diện là Thái Tân Hồng cũng ỉu xìu như bánh đa ngậm nước, dường như tức giận, “Con bé thối tha này, càng ngày càng khó quản, cho rằng tôi không dám đánh nó thật đây mà, để xem khi nó về tôi có đánh mông nó nở hoa ra không. Suýt nữa thì tôi chết ngay tại chỗ, thế mà nó còn nổi giận với tôi—” Lão Thái nói nửa ngày trời mới nhận ra Từ Quang Tễ không tiếp lời, “Ông đang nghĩ cái gì thế.”
“Không đúng,” Từ Quang Tễ như suy tư gì đó mà lắc đầu, “Đúng là không thích hợp.”
“Cái gì không thích hợp?” Thái Tân Hồng hỏi.
“Từ Chi đó,” Từ Quang Tễ buông điện thoại xuống, “Con bé vừa nói bên đó chơi vui lắm, từ trước tới nay, con bé đều cảm thấy bên đó vô cùng nhàm chán mà.”
“Ông cũng nhạy cảm thật, tâm trạng đám trẻ sáng nắng chiều mưa, làm sao chúng ta dự đoán trúng được.”
“Là vậy chăng?”
“Ông cũng đừng suy nghĩ nhiều, từ khi mẹ con bé mất, Từ Chi vẫn luôn chịu áp lực, nếu thấy vui thì cứ để con bé ở bên đó chơi thêm vài ngày nữa đi.”
**
Người ở trên đồi trà thì đông hơn, nào là chụp ảnh, hái trà, vẽ cảnh, hết đoàn này đến đoàn khác. Bởi vì ánh mặt trời còn chưa độc nên hầu như ở đây sẽ không có ai trong một, hai giờ nữa.
Nhưng lúc này mặt trời đã lên rất cao, Trần Tinh Tề không dám nghĩ, anh trai vậy mà bảo nó đi xuống giúp ông chủ Phó hái lá trà.
Trần Tinh Tề nghĩ bụng, mười ngón tay của nó không dính nước mùa xuân, mẹ nó cũng chưa để nó sống khổ bao giờ, nhưng nhìn dáng vẻ đầy quyết tâm của anh trai, dứt khoát hỏi một vấn đề thực tế nhất, “Có trả tiền công không?”
Trần Lộ Chu đội mũ cho nó, chiếc mũ lỏng lẻo sụp xuống che đi nửa khuôn mặt.
“Còn anh làm gì?”
Trần Lộ Chu rất không biết xấu hổ: “Anh ở bên cạnh giúp mày quay lại cảnh tượng lịch sử này.”
Trần Tinh Tề xoay người muốn đi: “Em còn phải về vẽ tranh.”
“Chẳng phải hôm qua lúc ném giá vẽ mày dứt khoát lắm sao, được rồi, hôm nay không cần vẽ, đúng lúc ông chủ Phó thiếu người làm.” Trần Lộ Chu cầm camera điều chỉnh góc độ của máy ảnh, nhắm thẳng ống kính vào Trần Tinh Tề, nhẹ nhàng bâng quơ, âm dương quái khí mà dáng vẻ cũng rất thiếu đòn, “Nào, cười một cái đi.”
Vài tiếng tanh tách. Giữa tia chớp và ánh sáng, Trần Tinh Tề nhanh chóng giơ tay hình chữ V.
Trần Lộ Chu cất máy ảnh, lười biếng dựa vào thân cây dưới tàng cây râm mát kiểm tra từng bức ảnh một, tạm gật đầu, “Cũng ổn, ánh sáng khá tốt, đi xuống làm việc đi.”
Trần Tinh Tề miễn cưỡng đội mũ lên, “Vậy chụp cho em đẹp vào nhé, em muốn đăng lên vòng bạn bè.”
“Kỹ thuật của anh mày còn không tin? Người khác xin anh chụp, anh còn không chụp đâu.”
Đúng vậy, kỹ thuật chụp ảnh của anh trai nó rất tuyệt, nếu không Trần Tinh Tề cũng chẳng nghe theo câu “Đi, hôm nay anh đưa mày đi chụp ảnh” của anh trai rồi bị người ta lừa đến nơi này.
Tuy nhiên, Trần Lộ Chu từ trước tới nay chưa bao giờ làm người, cậu đâu có rảnh đáp lại Trần Tinh Tề, lừa thằng nhóc đi xuống rồi bắt đầu di chuyển flycam chuẩn bị đi chụp đồi trà.
Nửa giờ sau, Trần Lộ Chu thông thạo chậm rãi lái flycam bay lên, Phó Ngọc Thanh đứng bên cạnh giám sát chưa từng chơi cái này, không biết tất cả các flycam đều như vậy, hay là do thiết bị của cậu quá đểu. Nhưng nhìn cậu có vẻ như rất có tiền, chắc không đến nỗi không mua nổi thiết bị tốt hơn, cơ mà tiếng ồn vẫn làm điếc cả tai.
Cho nên khi cậu vừa bắt đầu làm việc, đã có không ít người chạy tới đây xem, có vài người nông dân trồng chè vừa nghe thấy tiếng ong ong ong phát ra trên đỉnh đầu thì tay chân luống cuống, lo sợ không dám làm việc. Cậu sợ ảnh hưởng tới công việc của các nhân công, nên chỉ có thể tìm nơi hẻo lánh lái flycam lên, nhưng làm như vậy sẽ không chụp được toàn cảnh của đồi trà, hoặc là chụp không đủ chính xác. Vậy nên, cậu vẫn luôn suy nghĩ cách đổi góc độ. Phó Ngọc Thanh cảm thấy thẳng bé này rất hiểu chuyện, cực kỳ biết ý, rõ ràng ông chủ đứng ngay bên cạnh, có thể cho nhóm nhân công tạm thời đình công trước, nhưng cậu không làm vậy, cũng không chụp ảnh qua loa rồi giao lại cho ông, mà luôn tự gia tăng độ khó chụp ảnh cho mình.
Sau đó nghe sư phụ hái trà bên cạnh giải thích, Phó Ngọc Thanh mới hiểu vì sao.
“Ông chủ Phó, cậu ấy sợ làm chậm tiến độ của chúng ta, cậu ấy vừa hỏi tôi ngày thường bao giờ sẽ hái xong, tôi nói thường là trước 11 giờ, bởi vì ánh mặt trời lúc 12 giờ sẽ rất độc, tôi đã nói không sao, cậu cứ chụp trước đi, nhưng cậu ấy nói sẽ tự tìm góc độ, bảo chúng tôi từng làm trễ nãi công việc. Tôi cảm thấy cậu nhóc này khá được, so với người của chương trình lần trước thì tốt hơn nhiều.”
**
Từ Chi vốn định sau giấc ngủ chiều sẽ đi tới phòng trà của Phó Ngọc Thanh một chuyến, nhưng nghĩ lại, có lẽ lúc này Phó Ngọc Thanh đang bàn chuyện chụp hình ở đồi trà với Trần Lộ Chu, bình thường khi lên đó ông rất ít khi mang theo di động, nên cô duỗi người trong ổ chăn, cầm lấy điện thoại ở đầu giường muốn hỏi Trần Lộ Chu, xem chuyện ghi hình đã kết thúc chưa.
Vừa mới cầm lấy điện thoại rồi mở khóa, Thái Oánh Oánh ở bên cạnh đang lướt vòng bạn bè bỗng thốt lên, lắp bắp.
“Tớ… Này, này, này, Trần Lộ Chu chụp giỏi thật á.”
Từ Chi: “Cậu ấy chụp xong rồi?”
Thái Oánh Oánh nhìn không chớp mắt phóng to ảnh chụp lên, “Không biết, tớ không có Wechat của cậu ta, tớ xem vòng bạn bè của chú Phó, chú ấy nói những tấm này đều do Trần Lộ Chu chụp.”
“Hiếm thấy thật, hôm nay chú Phó lại mang theo điện thoại cơ à.” Từ Chi lẩm bẩm bấm vào vòng bạn bè của Phó Ngọc Thanh.
Phó Ngọc Thanh là người rất thích đăng lên vòng bạn bè, cũng phù hợp với tình hình chung của giới trung niên bây giờ, mới nhất chính là ảnh chụp toàn cảnh đồi trà mà Trần Lộ Chu chụp, nhìn qua đã thấy một vòm trời rộng lớn, nhìn kỹ thì rất có cảm giác không khí. Bầu trời như được nước mưa gột rửa, xanh màu ngọc bích tươi sáng, màu xanh ấy như hòa lẫn vào màu xanh của núi rừng, cậu không cố tình xóa đi bóng của những nhân vật làm hỏng quang cảnh, mà tạo ra những chùm tia sáng, bên trong rừng núi là khói lửa sương mù.
Từ Chi cảm thấy quả thật là cậu chụp rất giỏi, quan niệm nghê thuật được lột tả chân thực.
Tuy nhiên, những gì Thái Oánh Oánh giải thích không phải cái này, mà là một bức ảnh khác: “Cậu xem đi, Trần Lộ Chu thật sự quá lãng mạn, cậu ta chụp gà rừng cũng phải chụp một đôi.”
Từ Chi: “……”