Edit, Beta: Rum.
Hay là, cậu chia tay với người đó đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Chi và Phó Ngọc Thanh ngồi uống cà phê trong quán cà phê bên cạnh tiền sảnh, cô đưa giấy hoa hồng Trần Lộ Chu gấp cho ông xem, “Chú nói xem cậu ấy thích làm đồ thủ công, hay là không thích làm đồ thủ công?”
Phó Ngọc Thanh nhắm hai mắt lại, thích ý cầm quả hạch đào của mình, “Cháu quan tâm cậu ta để làm gì?”
Từ Chi chống cằm, nghịch giấy hoa hồng trên bàn và nói: “Tò mò thôi ạ.”
Phó Ngọc Thanh: “Cái thứ này là thằng nhóc Trần Lộ Chu kia đưa cho cháu?”
Chu Ngưỡng Khởi bị mấy đứa nhỏ tra tấn cả đêm, mơ mơ màng màng nghe thấy tên của Trần Lộ Chu, cứ nghĩ là ảo giác, ngáp dài nhìn xung quanh, thấy hai bóng dáng quen thuộc kia thì lập tức ngơ ngẩn.
Từ Chi đang chìm đắm trong suy nghĩ xem Trần Lộ Chu có thích gấp giấy thủ công hay không, căn bản không nghe thấy Phó Ngọc Thanh hỏi gì, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Cái này có thể nhìn ra là hoa hồng giấy sao?”
Rốt cuộc Phó Ngọc Thanh cũng mở mắt ra, khinh mạn nhìn lướt qua, không hiểu sao, ông luôn khinh thường thứ đồ chơi của thằng nhóc này: “Đây rõ ràng là con khủng long. Có cái đuôi to kia kìa.”
Từ Chi: “Thấy chưa, cháu đã nói cái này không có đặc tính rõ ràng gì rồi mà. Oánh Oánh còn nói là hoa hồng giấy!”
……
Chu Ngưỡng Khởi mua cà phê quay trở về, Trần Lộ Chu cũng vừa tỉnh, đôi vai rộng trần trụi, chỉ mặc độc một chiếc quần thể thao rộng rãi, đang uể oải dựa vào thành giường, cong một chân lên chăm chú xem thi đấu CBA. ( )
( ) CBA: Viết tắt của Chinese Basketball Association, là giải đấu bóng rổ Trung Quốc. Đây là giải đấu chuyên nghiệp với những tuyển thủ được chiêu mộ và chọn lọc kĩ càng để tham dự giải đấu.
Đây là phòng dành cho hai người, giữa hai cái giường đặt một chiếc tủ gỗ vuông to. Chu Ngưỡng Khởi đi qua đó, đặt cà phê lên chiếc tủ đầu giường, Trần Lộ Chu chỉ dùng khóe mắt nhìn lướt qua một cái, nói cảm ơn, sau đó lại đặt sự chú ý lên trận thi đấu.
Chu Ngưỡng Khởi xoa hai tay trên đùi, nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu sau mới cười giả lả nói: “Cuối cùng cũng ra tay rồi sao.”
Trần Lộ Chu vẫn ngả người lên thành giường, cầm cốc cà phê ừ một tiếng: “Đúng vậy, nghẹn chết rồi.”
Chu Ngưỡng Khởi bị thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của cậu làm cho nhất thời không còn gì để nói, cuối cùng vẫn là để cậu ta lao tâm khổ trí: “Sau đó thì sao? Cứ đánh thẳng vào gôn? Chơi đùa cho vui thôi hả?”
Trần Lộ Chu lại đặt cà phê xuống, cười xùy: “Sao lại đánh vào gôn? Cùng lắm thì Dịch Kiến Liên ném thêm mấy cú ba điểm nữa là được rồi.”
Biểu cảm trên mặt Chu Ngưỡng Khởi không còn sót lại chút gì: “Tôi đang nói tới Từ Chi! Ai hỏi cậu Dịch Kiến Liên cái gì!”
Trần Lộ Chu nhướng mày nhìn cậu ta, không nói nên lời, hất cằm chỉ vào TV: “Tôi nói trận thi đấu mà, nửa trận sau Dịch Kiến Liên mới ra tay, cầm chắc mười tám điểm,” Sau đó lại sửng sốt, im lặng lấy chiếc điều khiển chỉnh âm lượng nhỏ đi, “Cậu nhắc tới cô ấy làm gì?”
Chu Ngưỡng Khởi: “Cô ấy nói với Thái Oánh Oánh và ông chủ Phó là cậu gấp hoa hồng giấy đưa cho cô ấy, cậu thật là, cô ấy và bạn trai còn chưa chia tay đâu đó! Sao cậu dám ở đây làm bừa hả.”
Trần Lộ Chu thở dài, dáng vẻ moi tim móc phổi lại tới nữa, cầm điều khiển lên nhìn cậu ta, “Ở trên xe buýt là ai nói sẽ giúp tôi đập chậu cướp hoa nhỉ.”
“Vậy mẹ nó cậu phải cho tôi chút thời gian chuẩn bị tâm lý đã chứ?” Chu Ngưỡng Khởi túm lấy cái gối ném qua chỗ cậu.
Trần Lộ Chu không tránh, cái gối nện thẳng vào ngực cậu, không đau không ngứa. Cậu nhặt cái gối lên ném trả về, “Được rồi, đó không phải là hoa hồng giấy, là máy bay giấy, chẳng phải hôm qua tôi đợi làm thủ tục quá buồn chán sao, cô ấy lại đứng bên cạnh, tôi phải tìm chút chuyện để làm thôi, bằng không sẽ rất lúng túng. Hơn nữa cậu cũng biết tay tôi dở thế nào rồi đấy, chơi bóng thì còn được, những thứ khác đều bỏ đi, ngay cả việc gấp máy bay giấy cũng quá sức.”
Lại còn hoa hồng giấy nữa chứ, nghĩ hay thật.
“Hôm qua là tôi trêu cô ấy thôi.” Cậu xuống giường mặc áo thun lên, kéo áo xuống che đi cơ bụng rắn chắc như những sườn núi nhỏ, “Mà phải rồi, Thái Oánh Oánh cũng đang ở đây?”
Chu Ngưỡng Khởi: “Hình như là vậy.”
“Vậy cậu hỏi Thái Oánh Oánh giúp tôi xem có hẹn Từ Chi ra được không.”
“Cậu còn muốn chủ động hẹn cô ấy ra?”
Trần Lộ Chu chuẩn bị đi tắm, lật tung vali hành lý cũng không tìm thấy qυầи ɭót đâu, kết quả lại phát hiện rằng cậu không mang qυầи ɭót theo. Nghe thấy Chu Ngưỡng Khởi hỏi vậy, cậu chán nản ném cái gối qua chỗ Chu Ngưỡng Khởi, ngữ khí cảnh cáo: “Tôi không hẹn cô ấy thì ai xuống núi mua nước cho các cậu!”
Trần Lộ Chu thì không sao, uống loại nước nào cũng được. Khi còn nhỏ sống trong viện phúc lợi, điều kiện cũng không tốt như bây giờ, toàn uống thẳng nước lã. Thói sạch sẽ của cậu và thói sạch sẽ của Chu Ngưỡng Khởi khác nhau, thói sạch sẽ của cậu được nuôi dưỡng từng ngày, còn của Chu Ngưỡng Khởi và Trần Tinh Tề đều là bệnh lý, bọn họ chỉ uống nước sạch.
Cậu đã tính rồi, chắc sẽ ở trong núi hơn nửa tháng. Trần Tinh Tề cứ nằng nặc đòi phải ở đây vẽ cảnh vật, nói là phong cảnh tuyệt đẹp, không gian thanh tịnh, chút tính khí không tốt của ông chủ cũng có thể nhịn được, sống chết không chịu đi, còn đòi bố mẹ mang nước tới. Trần Lộ Chu ghét nhất chính là việc Trần Tinh Tề hễ cứ gặp khó khăn là lại gọi điện cho bố mẹ. Hơn nữa, bà Liên Huệ bây giờ đúng là không rảnh mà lo cho nó, sắp tới sẽ là ngày Văn hóa Di sản thiên nhiên, đó là ngày quan trọng nhất của đài bọn họ, đi sao cũng là chương trình văn hóa. Nếu không bà cũng chẳng đến mức bảo Trần Lộ Chu tới đây, chính là để Trần Tinh Tề đừng làm phiền bà nữa.
Ngày hôm qua Trần Lộ Chu đã tìm kiếm khắp các địa điểm gần đây nhưng không tìm thấy quán ăn nào, khó trách tính tình ông chủ lại xấu như vậy, hóa ra là một mình nhà ông độc quyền rồi. Cậu vẫn quyết định xuống núi mua nước, mỗi tuần một lần, chỉ mất hai lần đi. Nhưng cần phải có người dẫn đường, còn phải mượn xe ông chủ Phó nữa. Trần Lộ Chu dùng đầu ngón chân suy nghĩ, chắc chắn là ông chủ Phó có xe, chỉ là không muốn cho cậu mượn mà thôi, nếu Từ Chi không ra mặt thì chắc sẽ không thể mượn xe được rồi.
Thái Oánh Oánh trả lời Chu Ngưỡng Khởi rằng Từ Chi đã đồng ý, hẹn lát nữa gặp nhau dưới sảnh. Chu Ngưỡng Khởi nhìn dòng tin nhắn đơn giản kia, bỗng hơi tức cảnh sinh tình mà cảm thán, cô em này dễ hẹn thật đấy. Cả ngày nhàn rỗi như vậy sao, rủ cái là đi luôn? Mấy hải vương trước kia cậu ta quen đều bận rộn, hẹn gặp trong ngày đều không gặp được, bọn họ cảm thấy đây là điều vũ nhục đối với bọn họ.
Trần Lộ Chu cảm thấy Từ Chi không phải hải vương, vì thế cũng không thèm quan tâm Chu Ngưỡng Khởi, chỉ là trước khi đi, trong lúc đang đi giày, cậu vờ như vô tình hỏi Chu Ngưỡng Khởi: “Tại sao Đàm Tư lại chuyển trường?”
Chu Ngưỡng Khởi mở máy tính lên chuẩn bị chơi game, trong lúc máy tính chậm chạp khởi động, cậu ta tự châm cho mình điếu thuốc rồi nói: “Lần đó cậu ta đánh nhau với người bên Lạc Thành, thành tích thi đấu của các cậu bị hủy, trong lòng mọi người đều thấy không thoải mái, dù là vậy nhưng vẫn có rất nhiều cô gái cảm thấy Đàm Tư làm thế là ngầu, nhưng Đàm Tư luôn bị đám người bên Lạc Thành chặn lại, Phùng Lão Cẩu… Là người anh em học chung cấp hai với tôi, cũng coi như một fan hâm mộ nhỏ của cậu, bất bình chuyện đó thay cậu ta.”
Thật ra Trần Lộ Chu chưa gặp Phùng Cận bao giờ, nhưng đoán chừng con người Phùng Cận cũng giống như Trần Lộ Chu. Từ miệng Chu Ngưỡng Khởi, cậu đã vô số lần nghe thấy tiếng tăm của đối phương. Đặc biệt là Phùng Cận, khi còn ở Nhất Trung, đã có hào quang về cái tên này, bởi vì Trần Lộ Chu là người duy nhất không tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học và được tuyển thẳng đến trường Nhất Trung, nghe nói là được phó hiệu trưởng Nhất Trung đào được từ tỉnh khác về. Năm đó Trần Kế Thân đi làm ăn bên ngoài tỉnh, bà Liên Huệ sợ ông làm loạn nên đã cho Trần Lộ Chu đi cùng, một là để giám sát, hai là Trần Kế Thân cũng không muốn xa con, hơn nữa, khi ấy nguồn lực giáo dục của tỉnh đó tốt hơn hẳn so với Khánh Nghi, cũng được coi là nơi phát triển nhất về giáo dục, thế nên họ mới bảo Trần Lộ Chu chuyển qua đó.
Tuy nhiên, chính sách thi đại học của các tỉnh ngoài sau này đã thay đổi, không có hộ khẩu ở địa phương thì không được phép tham gia thi đại học, hoặc là điều kiện có hạn. Trần Lộ Chu không còn cách nào khác, đành phải chuyển về. Phó hiệu trưởng của Nhất Trung có quan hệ thân thiết với bà Liên Huệ, biết đứa con trai lớn của bà từ nhỏ đã rất lợi hại, khi nghe tin cậu chuyển về, ông ấy lập tức xem phiếu điểm ba năm cấp hai của cậu, quả đúng như lời đồn, không chỉ là ở tỉnh mạnh nhất về giáo dục, mà thành tích cấp hai của cậu luôn đứng số một số hai, vì thế ông ấy liền tự mình đến nhà tiến cử với những điều kiện đãi ngộ hậu hĩnh.
Thế nên, dù chưa gặp nhau lần nào, nhưng Phùng Cận vẫn luôn cảm thấy Trần Lộ Chu cực kỳ đỉnh. Nhưng Trần Lộ Chu cảm thấy Phùng Cận từ trong miệng Chu Ngưỡng Khởi ít nhiều đã bị thêm mắm thêm muối, bởi con người cậu ta từ trước đến nay khoác lác quen thói rồi.
“Sau đó thì sao?”
Trần Lộ Chu tiếp tục hỏi, lại chống nạnh đứng trước đầu giường nghĩ, cậu có nên mang theo túi không? Hình như con gái mỗi khi ra ngoài đều thích đeo cái túi nhỏ đến mức nhét điện thoại cũng không vừa, trời bên ngoài lại nắng như vậy, hay là mang túi đi để đựng ô cho cô ấy nhỉ.
“Nhưng Đàm Tư cũng không cảm kích, bị người ta đánh còn không biết báo cảnh sát, còn mắng Phùng Cận lo chuyện bao đồng nữa.” Chu Ngưỡng Khởi hồn nhiên không phát hiện ra điều rối rắm của cậu, tiếp tục hút thuốc, “Chúng tôi mới lấy làm lạ, còn tưởng đầu óc cậu ta có vấn đề, sau này mới biết, hóa ra cậu ta cũng thật nham hiểm, mỗi lần bị đánh đều nhờ người khác quay video lại, ước chừng nửa tháng sau, cậu ta lấy giấy chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm ra, mang cả video đến báo cáo với hiệu trưởng trường Lạc Thành, cũng đăng video lên trên diễn đàn trường, sau khi bị dư luận chèn ép, hiểu trưởng trường đó đương nhiên không thể làm lơ, đuổi thẳng cổ mấy học sinh đó đi rồi.”
“……”
“Sau này trong một lần sơ ý, Đàm Tư lỡ miệng nói với Phùng Cận rằng giấy báo chẩn bệnh kia là giả, Phùng Cận lại là người ngay thẳng, chỉ định giả vờ như không biết, sau đó báo cáo lên giáo viên, mẹ Đàm Tư lại đến trường học làm loạn, tố cáo Phùng Cận bôi nhọ, nói quả thật Đàm Tư có bệnh trầm cảm, cuối cùng Phùng Cận bị ép chuyển trường, không lâu sao, Đàm Tư cũng chuyển đi nốt. Đến nay còn có rất nhiều nữ sinh cảm thấy Đàm Tư bị oan, dù sao bọn con trai chúng ta đều biết Đàm Tư thích PUA bọn con gái mà, lúc nào cũng sắm vai nhân vật người bị hại.”
……
Khi Từ Chi xuống lầu, Trần Lộ Chu đang dựa vào bể cá ở sảnh lớn gọi điện thoại, vai lưng thẳng tắp, con cá nhỏ mập bơi qua bơi lại xung quanh cậu, cô không dám đi tới quấy rầy, bèn đứng thật xa, chờ cậu cúp máy.
Sau lưng Trần Lộ Chu giống như có đôi mắt, quay lại nhìn cô, điện thoại còn ở bên tai, chưa cúp máy, nhưng cằm lại hướng về phía cửa ra hiệu cho cô, ý là: Mau đi thôi, còn lề mề cái gì.
Trần Lộ Chu cúp máy, lúc này mới nhìn thấy Từ Chi mặc chiếc quần jean màu trắng, trên người không đeo một món đồ trang sức nào, ngoại trừ sợi dây chuyền của mẹ cô. Đừng nói là ô và túi, nếu có thể, có lẽ cô còn không muốn đi giày, bởi vì chân cô vẫn đang đi đôi dép lê dùng một lần của khách sạn.
Đại khái là Từ Chi cũng phát hiện ra cậu đang nhìn chân mình, bấy giờ mới chợt phản ứng lại: “A, xin lỗi, quên thay mất rồi, tôi vừa đánh bài với Thái Oánh Oánh, nghe thấy cậu tìm tôi thì liền đi xuống đây, cậu có để ý không? Nếu không ngại thì chúng ta cứ thế đi thôi.”
Trần Lộ Chu thầm nghĩ bụng, cậu là bị PUA quen thói rồi, tôi quan tâm làm cái gì, chân cậu không đau là được.
“Đi thôi.” Cậu thấp giọng nói.
Phó Ngọc Thanh vừa từ trên đồi trà đi xuống, cuối cùng Trần Lộ Chu cũng biết ông chủ Phó này kiếm tiền bằng từ đâu, hóa ra là bán lá trà. Phó Ngọc Thanh có một phòng trà cho riêng mình, giống như quầy thuốc của các y bác sĩ thời xưa vậy, toàn bộ mặt tường xếp đầy những thùng trà làm bằng gỗ để ngăn nắp.
Phó Ngọc Thanh ngả ngớn ngồi nghiêng ngả trên bàn trà, Trần Lộ Chu và Từ Chi ngồi ngay ngắn trên sô pha nhìn ông nhàn nhã lôi năm cái chén nhỏ ra, thật sự kiểu cách, khoảng cách giữa những cái chén phải đều nhau, hoa văn cũng phải thống nhất, chữ ở mặt trước, hoa ở mặt sau, ngay ngắn chỉnh tề, chứng ám ảnh cưỡng chế thật sự rất nghiêm trọng.
Trần Lộ Chu rất muốn hỏi bệnh này đã phát ác lâu chưa? Nếu không thể tiến triển thì mau chóng đi đến bệnh viện khám thôi.
Từ Chi lặng lẽ nói với cậu: “Phương diện này vẫn có logic chán.”
Là có ý gì?
Từ Chi nói: “Bởi vì một mặt là chữ, một mặt là hoa cúc, chú Phó nói, tất cả mọi thứ đều phải tuân theo quy tắc của tự nhiên, hoa cúc phải ở phía sau.”
Quy luật tự nhiên của sự vật, cơ thể con người…
“……” Phải mất ba giây sau Trần Lộ Chu mới phản ứng lại được, hai người cùng ngồi, cậu cao hơn Từ Chi nửa cái đầu, hai chân mở ra, hai tay đặt tự nhiên lên hai chân, vẻ mặt hiển nhiên là không còn gì để nói, ánh mắt thâm trầm một lúc lâu, rất muốn hỏi bên cạnh cậu toàn là người gì vậy?
Từ Chi cũng nhìn cậu, đôi mắt của cậu rất đẹp, đen sáng, là đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, đuôi mắt sạch sẽ hơi nhướng lên, giống như pháo hoa.
Ánh mắt hai người không hề e dè chạm và nhau, không nói được là cảm giác gì, giống như bèo trên mặt nước, trôi nhẹ trên nước với một tầng lớp mỏng, tự nhiên và gần gũi, như thể có một dòng nước nhẹ nhàng bắt đầu khởi động trong không khí.
Khi đó, trong đầu Trần Lộ Chu đột nhiên hiện lên một câu nói không rõ ràng.
Hay là, cậu chia tay với người đó đi.
Cậu có tư cách gì?
Bây giờ bọn họ chỉ là bạn thôi.
Mà hình như cũng không phải, nhiều lắm chỉ là biết tên lẫn nhau.
Phó Ngọc Thanh chậm rãi chỉnh xong, lại hỏi một câu: “Có biết uống trà không?” Hiển nhiên là hỏi Trần Lộ Chu.
Có chứ, biết một chút. Trần Kế Thân ngoại trừ việc thích sưu tập băng đĩa hiếm, thì còn có một sở thích khác là sưu tập lá trà, trong nhà cậu cũng có phòng trà nguy nga tráng lệ hơn thế này nhiều, nhưng để bàn về cách bày biện phòng trà, hiển nhiên Phó Ngọc Thanh am hiểu sâu về trà đạo hơn, Trần Kế Thân coi như cũng chỉ là nhà giàu mới nổi muốn tỏ ra có chút hiểu biết mà thôi.
Trần Lộ Chu muốn nói cậu không đến để uống trà, cậu tới để mượn xe. Nhưng uống một chút thì không sao.
Hai người đoan chính ngồi trước bàn trà, Phó Ngọc Thanh nghịch quả hạch đào trên tay, đột nhiên hỏi một câu làm Trần Lộ Chu thiếu chút nữa phun cả nước trà ra.
Thật ra cậu đã không ít lần bị hỏi như vậy, khi còn ở trại hè tập huấn, mấy người trên xe điện cũng hay hỏi cậu…
“Anh đẹp trai, là người mẫu hả? Thù lao nhiều không?”
Đủ kiểu câu hỏi, đếm không hết…
Nhưng Phó Ngọc Thanh là người già mà không đứng đắn, bị ông hỏi như vậy, Trần Lộ Chu có cảm giác như bị mạo phạm, dứt khoát từ chối: “Tôi không quay.”
Phó Ngọc Thanh: “Tại sao cậu lại không quay, rõ ràng cậu có điều kiện mà, tôi có thể cho cậu tiền, cũng có thể cho cậu mượn xe.”
Việc đầu tiên Trần Lộ Chu làm là im lặng nhìn Từ Chi, ánh mắt như đang ẩn chứa nỗi tủi hờn không tên, sau đó mới lạnh lùng trả lời Phó Ngọc Thanh:
“Tạm thời tôi chưa đến mức phải dựa vào cơ thể để kiếm tiền.”
Phó Ngọc Thanh: “……”