Nhưng thời điểm lão ăn mày kể chuyện xưa, y căn bản không lắng nghe đàng hoàng.
Tên của các chủng loại Tà linh, y một cái cũng không nhớ rõ.
Hiện tại vắt hết đầu óc, cũng chỉ nhớ Tà linh trong thiên hạ, đều dùng dục vọng làm thức ăn.
Năm thứ dục vọng của con người là tài, sắc, danh, thực, thụy (tiền tài, sắc dục, danh vị, ăn uống, ngủ nghỉ), Tà linh này kêu la đói bụng, còn muốn đem Lộ Tiểu Thiền y ăn tươi nuốt sống, vậy chắc chắn có liên quan đến "thực dục"!
Nhưng, nhưng Tà linh liên quan đến thực dục thì có những tên nào a?
Lộ Tiểu Thiền hối hận tới nỗi nước mắt rơi thẳng xuống.
Chưa bị tên đồ tể kia đánh chết tươi, còn tưởng rằng qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, ai ngờ được hiện tại lại bị Tà linh ăn tươi nuốt sống?
Nếu có kiếp sau, thời điểm lão ăn mày kể cho y nghe cố sự, y nhất định sẽ chuyên tâm lắng nghe từng câu từng chữ, tuyệt đối không giở trò ngắt lời!
Ngay lúc Tà linh kia toả ra khí vị đầy dầu mỡ, Lộ Tiểu Thiền đột nhiên ngửi được một mùi hương thanh mát của sương sớm đọng trên lá cây.
"Nhĩ Thương."
Bên tai Lộ Tiểu Thiền vang lên một thanh âm kỳ ảo xa xăm.
"Cái...cái gì?"
Tà linh kia đã cắn đến vai Lộ Tiểu Thiền, mắt thấy ngay cả cổ của y cũng sắp sửa bị nó cắn nuốt hết.
"Tà linh này, tên "Nhĩ Thương"*."
[*bánh bột chết non :)) tên dị thiệt, hơ hơ]
Lộ Tiểu Thiền cảm thấy trong bóng tối, có một tia sáng chợt lóe.
Y hét lớn ra: "Nhĩ Thương!"
Bỗng dưng, Tà linh kia giống như bị một sức mạnh vô hình ép dừng lại.
Lộ Tiểu Thiền dùng sức lôi kéo cánh tay của mình, Tà linh kia lại phát ra tiếng vang lộc cộc lộc cộc, không có ý tứ thả y ra.
"Chúng ta... Chúng ta thương lượng... Ngươi đừng ăn ta! Ta ăn không ngon!"
Lúc này, Lộ Tiểu Thiền cơ hồ có thể xác định, cái người ở bên cạnh y vào thời khắc y sắp chết kia, hiện tại đã trở lại.
Tuy rằng y nhìn không thấy người kia, nhưng người kia vẫn luôn nhìn y.
Vô luận ngươi là ai, mau mau hiện thân! Đem cái thứ buồn nôn này lấy đi! Lấy đi a!
Tiểu nhị của Vô Tứ Tửu Phường cũng nhìn thấy cảnh này, do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu ăn mày — không thì ngươi đem cánh tay chặt xuống cho nó đi! Cũng tốt hơn là bị nó ăn cả người!"
Lộ Tiểu Thiền kêu cha gọi mẹ ở trong lòng, đây là chủ ý quỷ quái gì a!
Sao ngươi không chặt cánh tay của mình cho nó ăn đi!
Trong nháy mắt, cái miệng đang cắn chặt Lộ Tiểu Thiền chợt thả lỏng, Tà linh bị một luồng linh lực bức khỏi cơ thể của tiểu ăn mày, đám người đang vây xem cả kinh, bỏ chạy tán loạn về bốn phương tám hướng.
Tà linh vốn vô cùng hung hăng kia bỗng nhiên hoảng sợ vạn phần, muốn chạy trốn, thanh âm phát ra tuyệt vọng, giống như tiếng vang của xương cốt bị nghiền nát, cực kỳ thống khổ.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, là cái người nói chuyện với mình ban nãy đem Tà linh bức ra sao?
Một tiếng hét to trung khí mười phần truyền đến.
"Tà linh từ nơi nào tới! Xem bản quân thu phục ngươi!"
Nam tử thân mặc trường bào cùng một chòm râu trên mặt bỗng nhiên xuất hiện, rút ra bội kiếm bên hông.
"Kết trận —— "
Lộ Tiểu Thiền mừng rỡ trong lòng!
Cuối cùng cũng đụng được một vị tu tiên rồi! Lại nói a, nơi có Tà linh, làm sao mà không có tu tiên đến thu phục đây!
Giữa tiếng kinh hô của các hương thân, chỉ thấy lóe lên một ánh sáng bạc, nam tử kia từ mũi kiếm ngưng tụ ra một cái tỏa linh trận, trực tiếp đem Tà linh "Nhĩ Thương" vây khốn.
Hắn xoay người một cái, từ bên hông lấy ra một cái hồ lô, đem "Nhĩ Thương" kia thu vào.
"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ! Bản quân đã tới chậm, để ngươi chịu khổ!"
Đó là thanh âm của nam nhân trung niên, một chút cũng không có mùi vị tiên phong đạo cốt, cùng thanh âm kỳ ảo khoáng nhã mới vừa nãy căn bản là không thể so sánh.
Lộ Tiểu Thiền nghe xong rất thất vọng.
Bởi vì Lộ Tiểu Thiền biết, người đem Tà linh bức ra khỏi thân thể y không phải cái vị tu tiên này, nếu như không phải hắn đột nhiên nhào ra, cái người mang theo hương vị sương sớm kia đã hiện thân.
Các hương thân xung quanh như ong vỡ tổ xông tới.
"Tiên quân! Không biết tiên quân giá lâm! tiên quân xưng hô thế nào!"
"Tiên quân! Khách sạn của ta rất thoải mái, tiên quân có muốn đến chỗ của ta nghỉ ngơi hay không!"
"Tiên quân! "Túy Sinh Mộng Tử" của tửu quán chúng ta chính là loại rượu ngon nhất Lộc Thục Trấn, tiên quân có muốn tới nếm thử hay không!"
Ngay cả lão bản của Vô Tứ Tửu Phường cũng tham gia náo nhiệt.
Lộ Tiểu Thiền trở về từ cõi chết, lại không có ai đến an ủi một câu, tất cả mọi người đều tiền hô hậu ủng mà vây quanh vị tiên quân kia rời khỏi.
Một bên xoa xoa bả vai của mình, một bên thấp giọng cười khẽ.
Y dựa vào cây hòe già, nắm cành trúc như có như không mà gõ lên mặt đất trống trải phía trước.
"Tên kia một chút tiên khí đều không có, chính là cái bọn giang hồ có chút đạo hạnh liền đi bịp bợm khắp nơi."
Tiên quân thần côn đều là một nhà!
Dựa theo cố sự mà lão ăn mày kể, quá nửa là vị "tiên quân" này đã thu phục được một Tà linh "Nhĩ Thương".
Mỗi khi đến nơi nào, liền đem "Nhĩ Thương" này thả ra, đợi đến lúc Tà linh hại người, liền bay đến hô một câu "Bản tiên quân thu phục ngươi".
Các hương thân phụ lão vô tri sẽ đem hắn tôn thờ như thần linh, ăn ngon uống tốt mà cung phụng.
Loại kịch bản này, Lộ Tiểu Thiền đều nghe đến chán ngấy.
Bằng không, Lộc Thục Trấn thái bình nhiều năm như vậy, thế nào mà vị "tiên quân" này vừa đến, Tà linh cũng liền theo tới a?
Mùi rượu bên trong tửu quán thơm lừng, một bàn mỹ thực được bưng lên, các hương thân một chén lại một chén mà chúc rượu cho vị tiên quân kia.
Lộ Tiểu Thiền chịu kinh hách, đến nửa đêm, bụng đã sớm rỗng tuếch.
Y ôm chặt chính mình, thầm nghĩ: Ngủ rồi, sẽ không đói bụng nữa.
Nhưng không biết qua bao lâu, y bỗng ngửi thấy một cỗ hương vị thoang thoảng, tiếp theo là mùi thơm nồng của thức ăn.
Lộ Tiểu Thiền lập tức đưa tay chộp một cái, vốn nghĩ rằng coi như mình không bắt được quần áo người kia, cũng có thể gặp được hắn một chút, biết được hắn thật sự tồn tại là tốt rồi.
Thế nhưng giữa các ngón tay không hề có thứ gì.
Thời điểm buông tay xuống, lại phát hiện bên cạnh mình không biết từ bao giờ đã nhiều thêm ra một bao giấy dầu, trong bao giấy dầu là bánh đường cùng bánh nướng mơ khô.
Đây là thứ y thích ăn nhất!
Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền sáng lên, vo lại bao giấy, thời điểm bánh nướng vừa chạm vào môi, y liền dừng lại.
Bánh đường cùng bánh nướng đều còn nóng. Bánh đường tại đầu đông thị trấn, bánh nướng tại đầu tây, trên bao giấy dầu mang theo một mùi hương thoang thoảng giống như đêm khuya tĩnh lặng.
Đây không phải là đồ bố thí, mà là có người đặc biệt mua hai thứ này, giấu ở trong ngực sợ nguội, mang đến đưa cho y.
"Ta biết ngươi ở gần đây." Lộ Tiểu Thiền nói.
Ngoại trừ tiếng huyên náo bên trong tửu quán cách đó không xa, chỉ còn sót lại tiếng côn trùng kêu vang trong bụi cỏ.
"Nếu như ngươi không hiện thân, ta sẽ không ăn đồ ngươi đưa cho ta."
Lộ Tiểu Thiền đem bao giấy dầu buông xuống.
Suốt một buổi tối, Lộ Tiểu Thiền đều trợn tròn hai mắt thật to, ôm cánh tay.
Qua tới sáng ngày hôm sau, cái người kia vẫn chưa từng xuất hiện.
Trên trấn tất cả đều như mọi khi, ngoại trừ vị tiên quân kia mỗi ngày đều đến các nhà khác nhau để "thi pháp cầu phúc".
Mỗi ngày, trong tay Lộ Tiểu Thiền đều sẽ buông xuống đồ ăn thơm ngát, có điểm tâm, có bánh kẹp thịt muối, đậu phụ chiên, thậm chí còn có canh táo đỏ, đều là thứ y thích ăn.
Chỉ sợ ngay cả lão ăn mày lúc còn sống, cũng không nhớ được Lộ Tiểu Thiền thích ăn cái gì.
Thế nhưng người kia lại hiểu rõ yêu thích của Lộ Tiểu Thiền.
Giống như đang lấy lòng y, biến đổi đủ loại phương pháp để dỗ dành y ăn mấy thứ này.
Thế nhưng y giận dỗi, một cái cũng không ăn.
Hai ngày trôi qua, Lộ Tiểu Thiền một hạt cơm cũng chưa vào bụng, ngay cả ngụm nước cũng không có uống.
Bên trong lỗ tai y đã vang lên ong ong, da thịt trước ngực đều sắp dính vào lưng, cũng không thể ăn được cái gì nữa.
Phàm là có người đi ngang qua, đều cho là Lộ Tiểu Thiền bị Tà linh dọa sợ đến choáng váng.
Thức ăn mỗi ngày đưa tới đều chưa từng dừng lại, cũng không ai thấy là người nào đưa cho y, tâm ý Lộ Tiểu Thiền lại chấp nhất vô cùng, muốn bắt người kia hiện thân cho bằng được.
Lộ Tiểu Thiền rất rõ ràng, trên cõi đời này không có người nào quan tâm y mỗi ngày ăn cơm chưa, có đói bụng hay không.
Trừ phi... Trừ phi là giống như A Bảo, có người thiên tân vạn khổ mà tìm y.
Thanh âm của nam nhân kia, ôn nhuận nhã trí, nói không chừng là cha ruột của y?
Lão ăn mày không phải từng kể qua cố sự hay sao, cái gì mà đệ tử hàn môn cùng tiểu thư nhà giàu bỏ trốn, sinh ra hài tử nhưng bởi vì ở bên ngoài phiêu bạt thiếu ăn thiếu uống, nên cơ thể hài tử sinh ra không vẹn toàn. Người nhà của tiểu thư nhà giàu tìm đến, đem tiểu thư bắt về, vứt bỏ hài tử trời sinh mắt mù tại ven đường. Nhiều năm sau, đệ tử hàn môn đạt được thành tựu, muốn tìm lại vợ con, không nghĩ tới tiểu thư đã ưu tư mà chết, hài tử mắt mù làm sao cũng không tìm được.
Lộ Tiểu Thiền dựa vào tự mình kể chuyện xưa để nhẫn nhịn cơn đói trong bụng.
Y cảm thấy, bản thân ngay cả khí lực thở ra một hơi cũng không có.
Trong lúc mơ mơ màng màng, y chợt nghe thấy tiếng chặt cây.
Lộ Tiểu Thiền khó khăn nghiêng mặt sang, hừ một tiếng: "... Làm gì vậy?"
"Ơ! Tiểu ăn mày còn chưa chết hả? Vừa nãy tại sao gọi ngươi, ngươi không lên tiếng!"
"Các ngươi... đang chặt cây à..." hơi thở Lộ Tiểu Thiền đã mong manh.
"Đúng vậy! Trần lão bản nhà giàu nhất trấn chúng ta bị bệnh nặng, phỏng chừng hai ngày nữa liền đi!"
Hắn muốn đi, các ngươi chặt cây làm cái gì a?
"Tiên quân xem một chút cho Trần lão bản, nói Trần lão bản không cứu sống nổi, thế nhưng nếu dùng cây hòe già hơn trăm năm này làm quan tài, có thể để phúc cho con cháu đời sau! Cho nên chúng ta mới tới chặt cây đó không phải sao?"
Vai Lộ Tiểu Thiền run lên.
Đây là cái thế đạo gì? Y vốn không có chỗ ở cố định, chỉ có cây hòe già này xem như nhà của y.
Bây giờ, cả nhà cũng phải cho người ta quật xuống làm ván quan tài!
Y thật sự chẳng còn gì nữa rồi.
"Tiểu ăn mày tránh mau!"
Là cây hòe già kia ngã xuống, không nghiêng không lệch mà hướng đúng về phía Lộ Tiểu Thiền.
Y nghe thấy tiếng ve kêu gần như tuyệt vọng vang lên giữa những tàng cây, tiếng xào xạt của lá cây va chạm vào nhau, ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có, làm sao có khả năng tránh né.
Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại.
Chỉ nghe tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên, thế nhưng cảm giác thống khổ khi bị đập đến xương sống gãy vỡ lại chậm chạp không đến.
Kẻ cầm rìu ngây ngẩn, người bán quán ven đường đứng bật dậy, người đi đường cũng trợn to cặp mắt.
Một nam tử mặc trường sam tơ trắng bỗng nhiên xuất hiện, quỳ một gối xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền, chỉ nhẹ nhàng nhấc lên một cánh tay, liền vững vàng chống đỡ được cả cây hòe già sắp ngã xuống.
Lá cây cùng cành cây lay động, tiếng ve tan nát cõi lòng kêu vang, vẻ mặt mọi người kinh ngạc, tất cả đều giống như bị đóng băng.
"Bởi vì những thứ này là ta đưa cho ngươi, nên ngươi mới không chịu ăn sao?"
Thanh âm giống như băng nhọn rơi phá mặt hồ vang lên, Lộ Tiểu Thiền vừa nghe liền biết đó là người mấy ngày nay ghé vào lỗ tai y nói chuyện.
Chỉ là trước kia, thanh âm y nghe được rất xa, giống như tiếng vọng từ không cốc.
Nhưng lúc này đây, lại vô cùng chân thực.
—–
[hậu trường của tác giả]
Tiểu Thiền: Ngày hôm nay lão già thối tha rốt cuộc ló mặt ra rồi! Đảm bảo một thân mỹ nam tử, các hương thân đều không ngậm được mồm!
Thư Vô Khích: Ta không để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của ta.
Tiểu Thiền: Vì sao?
Thư Vô Khích: Bởi vì ta đã đáp ứng ngươi, dáng vẻ của ta chỉ cho ngươi xem.
Tiểu Thiền: Nhưng ta bây giờ nhìn không thấy a!
Thư Vô Khích: Ta sẽ khiến ngươi nhìn thấy, nhưng ngươi không được kêu ta là lão già thối tha nữa.
Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca là tốt nhất!