"Tu luyện một ngày bên trong Linh Lung Hàn Ngọc, có thể sánh với một năm tu luyện bình thường."
"Ta không muốn thành Tiên thành Thánh! Lãng phí nhiều khí lực làm chi..."
Đầu lưỡi khéo léo của thiếu niên trong lúc nói chuyện như ẩn như hiện, nam tử nhìn bờ môi khép mở của y, đột nhiên đem đầu ngón tay của mình chen vào.
Thiếu niên vốn định hung hăng cắn hắn một cái, ai ngờ đầu ngón tay của hắn lại độ một tia chân khí tiến vào, thân thể lạnh đến mức phát run chậm rãi ấm lên.
Thiếu niên bất chấp tất cả mà dùng lực mút lấy, chân khí bên trong cơ thể y lượn một vòng Tiểu Chu Thiên*, y liền mơ mơ màng màng muốn thiếp đi.
[*Tiểu Chu Thiên là đường kinh mạch chạy từ huyệt Nhân Trung, xuống huyệt Thừa Tương, thẳng qua huyệt Đản Trung, vòng lên huyệt Mệnh Môn, sau đó chạy qua huyệt Đại Trùy, thẳng lên huyệt Bách Hội, cuối cùng vòng xuống huyệt Ấn Đường rồi về Đan Điền. Đả thông kinh mạch vòng Tiểu Chu Thiên là phép luyện công vận khí của những người theo con đường tu đạo.]
"... Ngươi có phải là... chưa sờ qua người sống!"
"Không có."
"Lão sư huynh lừa đảo kia của ta... ngươi cũng chưa sờ qua..."
"Không có."
"Vậy vừa vặn! Ngươi nhanh chóng gọi lão già lừa đảo đến đón ta về nhà! Sau đó... ngươi muốn sờ hắn thế nào liền sờ hắn thế ấy!" Thiếu niên cảm thấy đây quả thật là ý kiến hay.
"Tại sao ta phải sờ người khác? Rõ ràng ngươi mới là ấm, là mềm."
Nam tử chậm rãi cúi người, sợi tóc từ bên tai của hắn rơi xuống, nhu hòa mà rơi trên gò má thiếu niên, tán loạn tại cần cổ y.
"Tiểu Thiền, nói cho ta, ngươi hiện tại ở nơi nào?"
Rõ ràng là thanh âm vô dục lạnh như băng, nhưng lại mang theo vô hạn dụ dỗ.
"Ta ở tại Lộc Thục a!" tinh thần Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên cùng thiếu niên trên giường nhỏ trong mộng hợp làm một, y cảm thấy mùi vị của nam tử che ở trên người mình dễ ngửi vô cùng.
Nam tử hỏi cái gì, Lộ Tiểu Thiền liền giống như bị đối phương nắm lấy hồn phách, nhẹ giọng trả lời cái đó.
Thân ảnh kia trong nháy mắt bỗng biến mất không thấy đâu.
Lộ Tiểu Thiền liều mạng bắt lấy hắn, ôm chặt hắn, nhưng ôm vào trong ngực ngoại trừ ánh trăng lạnh lẽo, lại chẳng còn gì cả.
"Ta ở Lộc Thục! Ta ở Lộc Thục! Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?"
Lộ Tiểu Thiền dùng toàn bộ khí lực để gào thét, y biết mình đang nằm mơ, hơn nữa một khi tỉnh mộng liền cái gì cũng không có.
Y chỉ muốn hỏi rõ... ngươi rốt cuộc là mộng, hay là thật sự đang tìm ta?
Trận say này, chính là say đủ ba ngày.
Giang Vô Triều có vỗ thế nào y cũng không tỉnh.
Vốn lão bản tửu quán muốn gọi tiểu nhị tới, đem Lộ Tiểu Thiền ném ra, nhưng Giang Vô Triều lại quăng xuống một nén bạc.
"Cứ để y ngủ ở chỗ này. Y muốn ngủ đến khi nào liền để cho y ngủ đến khi đó. Ta đi lo liệu một ít sự tình, trở về sẽ tìm y hỏi chuyện."
Giang Vô Triều còn có chuyện phải làm, không thể trông coi Lộ Tiểu Thiền.
Chung quy Lộ Tiểu Thiền là vì uống rượu hắn mời, mới say như chết rồi, Giang Vô Triều tự nhiên không thể nhìn y bị ném đi như vậy.
"Lộ Tiểu Thiền, mong rằng trong mộng ngươi thật sự có thể nhìn thấy mỹ nhân, có vậy mới không uổng một trận say túy lúy này." Giang Vô Triều trước khi đi, nhìn bộ dáng Lộ Tiểu Thiền ngủ say sưa đến thổi bay bong bóng, buồn cười nói.
Vì vậy liên tiếp mấy ngày, các quan khách đến tửu quán đều nhìn thấy tên tiểu ăn mày nằm trong góc ngủ đến thiên hôn địa ám, bất tỉnh nhân sự.
Lão bản mỗi ngày đều lo lắng Lộ Tiểu Thiền đã chết thật rồi, dặn tiểu nhị cách nửa canh giờ phải thăm dò hơi thở của y một lần. Nếu quả thật đoạn khí, liền nhanh chóng ném đi, miễn cho tửu quán bị xúi quẩy.
Vào buổi tối cuối cùng Lộ Tiểu Thiền say rượu chưa tỉnh, y từ giữa hương vị của "Túy Sinh Mộng Tử" cùng với mùi vị của đủ loại đồ ăn, ngửi thấy được một mùi hương thoang thoảng đời này chưa từng ngửi qua.
Giống như đêm tối sắp rời đi, ánh nắng ban mai sắp lan tới, tại thời khắc ngày đêm luân chuyển, mùi vị của sương sớm đọng lại trên đầu cành.
Sự lạnh lẽo của đêm tối hòa quyện cùng hương vị thanh tân của ngày mới, như có như không, lại vô pháp xem nhẹ.
Tựa hồ có người ngồi xuống bên cạnh y, rũ mắt nhìn y.
Người kia giơ tay lên, mỗi khi đầu ngón tay muốn đụng vào Lộ Tiểu Thiền liền gắt gao thu lại, nắm chặt tay nhẫn nhịn, toàn thân căng thẳng, như thể ước gì đem chính mình đều bóp nát.
Khắc chế như vậy......
Lộ Tiểu Thiền bỗng dưng nhớ tới lời lão ăn mày từng nói với y.
—— chỉ có cực hạn dục vọng, mới phải cực hạn khắc chế.
Ngươi muốn có được gì từ ta?
Vì sao để cho bản thân nhẫn nhịn đến khổ cực như vậy?
Thời điểm Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra, mặt trời đã lên cao.
Bên tai là tiếng huyên náo ầm ĩ uống rượu, bình phẩm thức ăn và tán gẫu của quan khách trong quán.
Lộ Tiểu Thiền đấm đấm đầu, rồi mới ngồi dậy.
Ngủ quá lâu, tứ chi của y đều cứng đờ.
"Ôi, Lộ Tiểu Thiền! Ngươi còn không tỉnh, ta đành phải hoài nghi ngươi đã chết, trực tiếp vứt ngươi ra ngoài!"
"Đi đi đi! Ta không chết được!"
Lộ Tiểu Thiền sờ sờ cái bụng, y thật đói a.
"Có cái gì ăn không?"
"Ngươi ngủ ở đây đủ ba ngày, không đem ngươi ném đi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! Ngươi còn muốn ăn!"
"Vậy không nói cái này nữa... Mấy ngày nay ta uống say, có người nào..."
"Có người cái gì?"
"Có người nào ngồi ở bên cạnh ta không?"
Tiểu nhị ôm bụng cười ha hả.
"Lộ Tiểu Thiền, ngươi có phải thật sự uống rượu đến hỏng đầu óc rồi hay không? Ngươi toàn thân bẩn thỉu làm ổ ở đây, con ruồi liền làm ổ trên đầu ngươi, ngươi cảm thấy có ai nguyện ý ngồi bên cạnh ngươi?"
"Ngươi nói cũng có đạo lý."
Xem ra là bản thân say rượu, rồi nằm mơ.
Cảm giác mất mát khó giải thích xông thẳng lên đầu.
Y còn cho rằng mùi hương nhàn nhạt kia, là nam tử trong mộng rốt cuộc tìm được y ở đây.
"Thối ăn mày! Ngươi đã tỉnh? Tỉnh rồi thì đi nhanh lên! Đã ở đây ngủ ba ngày rồi! Một mình ngươi chiếm một cái bàn, khiến ta vô duyên vô cớ mất đi một mớ bạc!"
Lão bản thấy Lộ Tiểu Thiền tỉnh, ngay lập tức liền đến đuổi người.
"Ta đi! Ta đi! Ta đây liền đi!"
Lộ Tiểu Thiền nhặt lên cành trúc bên người, lúc cùng tiểu nhị lướt ngang qua nhau, đối phương liền nhét vào trong tay y một cái bánh bao.
Hai người đều hiểu ngầm, một câu cũng không nói.
Đi ra tửu quán, đúng lúc giữa trưa, tuy rằng Lộ Tiểu Thiền không thấy được ánh nắng chói mắt, thế nhưng nhiệt độ chiếu lên người y là chân thật. Y mò ra mép tường, đi đến một con hẻm nhỏ, nơi đó ánh nắng mặt trời không chiếu tới, vừa vặn tránh nóng.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng hít thở lúc nhanh lúc chậm, tiếng sột soạt của quần áo cùng tiếng kẽo kẹt của ván gỗ.
Lộ Tiểu Thiền dừng một chút, toét miệng cười.
Ai, mẹ của ta ơi, người ta đang làm việc đây mà!
Chuyện này không phải buổi tối mới làm sao? Ban ngày ban mặt, thật không tốt!
"Ngươi đồ ma quỷ! Mới đó liền xong việc rồi!"
"Ta đây không phải là lo lắng vị kia của ngươi trở lại, khiến ngươi sợ đến gan mật đều vỡ hay sao?"
"Chán ghét!"
Lộ Tiểu Thiền chà xát cánh tay, một tầng da gà đều rơi rụng xuống.
Thì ra là Nhâm nhị nương đang vụng trộm.
Nữ nhân này thường ngày hung ác vô cùng, dù có cho Lộ Tiểu Thiền ngủ với nàng, Lộ Tiểu Thiền cũng không hứng thú.
Y mới vừa quay người đi, cái bóng liền xẹt qua song cửa sổ, vừa vặn bị Nhâm nhị nương nhìn thấy.
"Ai? Là ai?"
Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng co giò bỏ chạy, chớ nhìn y là một người mù, vùng này chỗ nào có ngõ quẹo, chỗ nào có góc tường bị đào gạch, y đều rõ ràng.
Nhâm nhị nương túm lấy quần áo, qua loa xỏ giày, liền đuổi theo.
Nàng lôi kéo thân mật của mình: "Còn không mau đuổi theo! Ngươi muốn y đi ra ngoài ăn nói linh tinh hay sao!"
Hai người một đường đuổi theo ra ngõ hẻm, Lộ Tiểu Thiền tuy thân hình gầy yếu, thế nhưng y biết một khi bị Nhâm nhị nương đuổi kịp, nhất định sẽ bị "giết người diệt khẩu".
Người qua đường nhìn thấy tiểu ăn mày toàn thân rách nát, đều dồn dập tránh né, ngược lại khiến Lộ Tiểu Thiền chạy trốn thuận lợi, Nhâm nhị nương gấp gáp đuổi theo phía sau đến thở không ra hơi.
"Cứu mạng a! Cứu mạng a! Nhâm nhị nương vụng trộm với người ta! Muốn giết người diệt khẩu a!" Lộ Tiểu Thiền vừa chạy vừa lớn tiếng hô cứu mạng.
Thân mật của Nhâm nhị nương vừa nghe, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Thối ăn mày! Ngươi còn dám vấy bẩn ta! Xem ta có lột da ngươi không!" Nhâm nhị nương tức đến nổ phổi.
Lộ Tiểu Thiền khí lực cũng đã dùng hết, rốt cuộc chạy không nổi nữa.
Vua cũng thua thằng liều, lợn chết không sợ nước sôi.
Y ngồi bệt xuống đất, mạnh miệng nói: "Nếu không phải ta bắt gặp ngươi vụng trộm, ngươi đuổi theo ta làm chi!"
Người đi đường xung quanh lẫn người bày sạp buôn bán đều nhìn qua.
Quan nhân (chồng) của Nhâm nhị nương là một tên đồ tể, hắn nghe thấy thanh âm ồn ào của Lộ Tiểu Thiền, vội vàng mang theo con dao mổ lợn chạy tới.
"Chuyện gì xảy ra! Ai nói nương tử ta vụng trộm!"
Vừa nghe thấy giọng nói trung khí mười phần của hắn, Nhâm nhị nương sợ đến mức mặt mày trắng bệch, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng nói: "Quan nhân! Quan nhân ngươi đừng nghe tên ăn mày này nói bậy! Là y vừa ăn cướp vừa la làng!"
"Ta là tặc? Ha ha ha! Hoang đường! Lộ Tiểu Thiền ta đây mắt mù! Hương thân trong phạm vi mấy dặm xung quanh có người nào không biết? Ta làm sao âm thầm vào nhà của ngươi, làm sao trộm đồ của ngươi!"
Dứt lời, Lộ Tiểu Thiền liền đứng lên nhảy nhảy hai cái, quần áo y rách nát, tiền tài gì đều không giấu được.
Tên đồ tể thay đổi sắc mặt, tay nắm chặt đồ đao giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chém Nhâm nhị nương.
"Ta nói là ngươi... Ngươi nhìn lén ta tắm rửa!"
"Ta nhìn lén ngươi tắm rửa? Ta đã nói ta là người mù rồi! Nhìn ngươi cái gì a!" Lộ Tiểu Thiền chống eo.
Hương thân xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ.
Tên đồ tể tay nhấn giữ Nhâm nhị nương, coi như không chém nữ nhân này, trở về khẳng định cũng tránh không được một trận đòn.
"Quan nhân! Quan nhân ngươi tin ta! Thời điểm ta tắm rửa, tên ăn mày này liền ở ngay phía dưới cửa sổ! Ta không lừa ngươi! Coi như không phải y muốn thừa dịp ta tắm rửa mà trộm đồ, thì cũng là vừa nghe trộm, vừa nghĩ một ít chuyện ô uế!"
"Nhâm nhị nương! Ngươi tỉnh lại đi! Đàn bà tính tình chanh chua giống như ngươi, ta dù có suy nghĩ mây mưa Vu Sơn, cũng sẽ không nghĩ tới ngươi!"
Lộ Tiểu Thiền ồn ào như thế, liền đưa tới một trận tiếng cười.
Nhâm nhị nương ôm lấy tên đồ tể, nhỏ giọng nói: "Quan nhân... Quan nhân, thực sự là y bắt nạt ta! Nếu ngươi để y tiếp tục ăn nói linh tinh, phá hỏng danh tiếng của ta, sau này ta làm sao còn có thể gặp người a!"
Lộ Tiểu Thiền vừa nghe, liền biết không tốt! Coi như Nhâm nhị nương không tuân giữ nữ tắc, thì tên đồ tể khẳng định cũng sẽ đóng kín cửa mà giáo huấn, còn ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ bảo vệ mặt mũi của chính mình!
Xong rồi! Xong rồi!
Lộ Tiểu Thiền vừa chuẩn bị chạy trốn, tên đồ tể kia đã đá một cước vào giữa lưng y, khí lực to lớn, tim phổi Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Tiếp nối là một trận đấm đá, mỗi một cước giáng xuống đều cơ hồ muốn đem xương cốt Lộ Tiểu Thiền đạp cho đứt đoạn.
—–
Tác giả có lời muốn nói: E hèm, đứa nhỏ Lộ Tiểu Thiền rốt cục thành công bẩm báo địa chỉ của mình cho lão công.
Hi vọng mọi người yêu thích Tiểu Thiền và lão công nhà y.
Thật sự là lão công, sống mấy ngàn năm.
Tiểu Thiền: Lão già thối tha, lâu như thế mới tìm được ta! Người già rồi nên động tác mới chậm như vậy!
Thư Vô Khích: Thật không?
Tiểu Thiền: Không phải! Không phải! Ngươi chậm một chút! Chậm một chút a!
Thư Vô Khích: Không phải muốn ta nhanh một chút sao? Chậm chính là lão già thối tha.
Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca, ngươi không thối! Ngươi thơm thơm! Ngươi không phải lão già! Ngươi là "trích tiên" trong mộng của ta! Là người đẹp mắt nhất trên thế gian này! Ngươi chậm một chút!
Thư Vô Khích: Tên nhóc lừa đảo.
Dưa béo (là tác giả đó): Khẳng định trong đầu các người hiện giờ chứa đầy mấy thứ đen tối đi? Thư Vô Khích chỉ là ngự kiếm mang theo Tiểu Thiền dạo chơi qua mấy tầng mây xanh mà thôi ~
Mia Tree (là tui editor đây): hahaha!!! hi vọng mọi người thích bộ truyện này ^_^