Ngay cả chưởng quầy cũng lắc đầu nói: "Nhâm nhị nương này cũng thật là..... tiểu công tử kia tuy dễ nhìn, nhưng trông bộ dáng còn chưa tới tuổi thành hôn đi?"
Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền rất thính, nghe đến đó, liền muốn cười tới nở hoa.
Thế nhưng y phát hiện, Thư Vô Khích đối diện chẳng hề nói một câu, ngay cả "Ừm" cũng không có.
Lộ Tiểu Thiền có chút bất an.
Y dùng sức hít hít, cũng may còn ngửi thấy mùi vị trên người Thư Vô Khích.
Nhưng y vẫn không an lòng, lập tức duỗi cánh tay, bắt đầu mò mẫm.
Lúc y mò tới bát đũa của Thư Vô Khích, nửa người cũng nằm nhoài ra mặt bàn, lúc sắp đụng tới vạt áo của Thư Vô Khích, đối phương liền hơi lùi về phía sau, vừa vặn tránh né.
Không có mò được người, Lộ Tiểu Thiền liền nóng nảy.
"Thư Vô Khích! Thư Vô Khích?"
"Ừm."
Một tiếng đáp lại này, so với bình thường trầm thấp hơn một chút.
Lộ Tiểu Thiền ngừng lại, ngồi trở về.
"Ta còn tưởng rằng... tưởng rằng ngươi chê ta phiền, âm thầm bỏ đi...."
Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi.
"Ta sẽ không rời bỏ ngươi."
"Ngươi muốn ta không ngừng nói, nhưng ngươi lại không nói lời nào. Ngươi đi rồi, ta cũng không biết. Thời điểm đó ta giống như kẻ ngốc, tưởng chính mình đang nói cho ngươi nghe, thế nhưng ngươi đã sớm biến mất."
Không biết tại sao, Lộ Tiểu Thiền cảm giác được Thư Vô Khích ở đối diện đang nhìn mình.
"Thư Vô Khích? Có phải ngươi mất hứng? Hay là ta chọc ngươi tức giận?"
"Ta muốn móc xuống đôi mắt của Nhâm nhị nương."
Trong lòng Lộ Tiểu Thiền liền lộp bộp một cái, tại sao Thư Vô Khích lại muốn móc mắt người nữa rồi?
"Đôi mắt đầy ý niệm ô uế dâm tà."
Thư Vô Khích nâng lên cốc trà, thoáng cúi đầu, nhấp một ngụm nước trà.
Trầm tĩnh liễm nhiên, ngôn ngữ nhẹ nhàng, nghe vào không có bất kỳ sát ý gì, nhưng chính vì bình tĩnh như vậy, mới trở thành lãnh khốc cực điểm.
Lộ Tiểu Thiền ngẩn người, vui vẻ lên.
Y cầm lấy cành trúc trên bàn, chọt chọt về phía trước, vừa vặn chọt trúng bả vai Thư Vô Khích.
"Thế nhân đều có dục vọng, có người thì dục vọng này nhiều một chút, có người thì dục vọng kia nhiều một chút. Nhâm nhị nương thích vui vẻ giường chiếu, cũng là chuyện thường tình của con người mà thôi."
Lộ Tiểu Thiền luôn muốn xúi giục Thư Vô Khích nói chuyện, lại dùng cành trúc chọt chọt hắn, đầu hướng đến gần, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đối phương, thật giống như chỉ cần bản thân dụng tâm nhìn, là có thể nhìn thấy dáng dấp của đối phương.
"Ngươi đã hưởng thụ qua vui vẻ giường chiếu?"
Cành trúc của Lộ Tiểu Thiền bị đối phương đẩy ra, ngón tay của đối phương hơi đè ép tại một đầu khác của cành trúc, một cỗ chân khí thuận theo cành trúc hướng tới Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền buông tay, cành trúc bỗng nhiên bắn lên, vừa vặn khẩy một cái qua cằm Lộ Tiểu Thiền.
"Ngươi nói xem?"
Tâm Lộ Tiểu Thiền liền rét run một trận, thiếu chút nữa đem toàn bộ nước trà trước mặt đụng đổ.
Tiểu nhị bưng tới hai bình "Túy Sinh Mộng Tử", còn đặc biệt nhỏ giọng nói với Lộ Tiểu Thiền: "Lộ Tiểu Thiền, đêm nay ngươi phải cẩn thận một chút! Nhâm nhị nương nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như muốn đem ngươi ăn tươi nuốt sống!"
"Đáng sợ như vậy à!"
Lộ Tiểu Thiền vui vẻ trở lại, cố ý hướng về phía Thư Vô Khích huýt sáo hai tiếng.
"Thư Vô Khích, không thì ngươi tới ngồi bên cạnh ta đi, vừa vặn giúp ta cản lại dâm niệm của mẫu dạ xoa kia?"
Thư Vô Khích giơ tay xốc lên ấm trà, rót nước trà cho Lộ Tiểu Thiền, ngón tay gõ nhẹ một cái trên bàn, tựa hồ muốn nói "Bé ngoan, uống trà của ngươi đi".
Lộ Tiểu Thiền không thuận theo, cố ý bày ra biểu tình đáng thương: "Cha, hài nhi bị mẫu dạ xoa nhìn chằm chằm, ngươi không cứu ta sao?"
"Ta thấy ngươi vô cùng hưởng thụ."
Cành trúc chọt một cái lên chóp mũi Lộ Tiểu Thiền.
Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, nhìn về hướng Nhâm nhị nương, chỉ là mặt còn chưa kịp quay qua hoàn toàn, cành trúc đã kề sát lên mặt y, đem mặt của y đè ép trở về, đối diện với Thư Vô Khích.
Lộ Tiểu Thiền vui vẻ, híp mắt cười.
"Vô Khích ca ca, ta không muốn bị mẫu dạ xoa ăn tươi nuốt sống, ngươi ngồi bên cạnh ta đi mà! Ta đảm bảo không sờ ngươi, không động vào ngươi, sẽ thật ngoan!"
Thính giác Lộ Tiểu Thiền nhạy bén cực kì, thời điểm y hô lên "Vô Khích ca ca", thanh âm đặt chén trà xuống của Thư Vô Khích cùng lúc trước liền không giống nhau.
Cho dù chỉ có một chút không giống nhau, nhưng không giống nhau chính là không giống nhau.
"Vô Khích ca ca." Lộ Tiểu Thiền cố ý hô lên lần nữa.
"Uống rượu của ngươi."
"Vô Khích ca ca." Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân giống như đã nắm được điểm yếu của Thư Vô Khích.
Vừa lúc ấy, bên ngoài tửu quán truyền đến một trận huyên náo, cùng với tiếng kêu la sợ hãi, ngay sau đó là tiếng bỏ chạy hoảng loạn.
Nhóm quan khách bên trong tửu quán dồn dập đứng dậy ngó ra bên ngoài.
Trên đường cái, một thân ảnh thô lỗ đang lung lay đi về phía trước.
Nhóm tiểu thương vội vã thu dọn sạp hàng, còn có người đi bên đường đều nhìn qua.
Những tia nắng còn sót lại của trời chiều đã hoàn toàn lịm tắt, mặt trăng lại cố tình bị từng đám mây bay ngang ngăn trở, lúc sáng lúc tối.
Cảnh tượng ngoài phố trước tửu quán hiện ra thanh lãnh một cách khó hiểu, rồi lại vô cùng quỷ dị.
Mãi đến tận khi thân ảnh kia cách tửu quán càng lúc càng gần, nhóm khách nhân bên cửa sổ mới nhận ra, đó là đồ tể Vương Đại Dũng.
Vương Đại Dũng mang theo con dao mổ lợn, miệng sùi đầy bọt trắng, hai tròng mắt đờ đẫn vẩn đục mà chuyển động qua lại.
"Các ngươi... Ai nhìn thấy con tiện nhân kia....."
Hắn cà lăm vụng về, giống như ngậm thứ gì.
Tuy rằng miệng vẫn liên tục hỏi, nhưng đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều không có chút phản ứng nào, giống như một con rối gỗ bị giật dây.
Sắc trời tối dần, những ngôi sao cũng bị đám mây che đi, chỉ còn lại ánh đèn yếu ớt của nhà cửa ven đường.
Vương Đại Dũng trong tay cầm con dao mổ lợn, lưỡi dao mơ hồ hiện ra ánh sáng lạnh, nhiễm một tia tà khí, phảng phất từ bên trong lưỡi đao rỉ ra máu tươi.
Đây là một trấn nhỏ, nhân khẩu vốn cũng không nhiều, cử chỉ quái dị của Vương Đại Dũng khiến mọi người bất an. Kẻ bán hàng rong cùng những người đi đường so với bình thường rời đi ngày càng nhanh, cả con đường bỗng chốc giống như chỉ thuộc về một mình Vương Đại Dũng.
"Ai nhìn thấy con... tiện nhân kia...."
Thanh âm như thể lọt ra từ trong cổ họng Vương Đại Dũng.
Nhâm nhị nương vừa nhìn thấy thân ảnh Vương Đại Dũng, sợ đến trắng bệch cả mặt, giống như thấy quỷ, chén đũa trong tay đều rơi xuống.
"Chuyện này không có khả năng... sao có thể....."
Lộ Tiểu Thiền cũng thò đầu ra, bất quá không phải để xem, mà là để nghe.
"Đã xảy ra chuyện gì? Có phải là đồ tể Vương Đại Dũng muốn đến giáo huấn Nhâm nhị nương?"
Lộ Tiểu Thiền ngóng trông tình cảnh này đã lâu.
Nhóm quan khách đã hoảng loạn thành một đống, chưởng quầy phản ứng vô cùng nhanh lẹ, lập tức kêu gọi tất cả mọi người đóng toàn bộ cửa sổ lại.
"Mau lên, mau lên! Các ngươi xem dáng dấp kia của Vương Đại Dũng chính là thất tâm phong*!"
[*thần kinh không ổn định, bị điên.]
"Xem dáng dấp kia của hắn, như là thần trí không rõ ràng! Nếu hắn nổi điên chém người thì phải làm sao bây giờ!"
"Đóng cửa sổ lại! Đóng lại!"
Tiểu nhị chạy đến bên cạnh Lộ Tiểu Thiền, vừa muốn đem đầu Lộ Tiểu Thiền nhấn trở vào, liền bị cành trúc trong tay Thư Vô Khích vỗ một cái.
Hắn còn chưa có đụng tới Lộ Tiểu Thiền, liền lăn quay ra đất.
"Tiểu Thiền."
"Hả?" Lộ Tiểu Thiền vừa nghe thanh âm Thư Vô Khích, liền quay đầu trở vào.
Chỉ nghe "Lách cách" một tiếng, Thư Vô Khích nhẹ nhàng cong ngón tay lên, cửa sổ liền đóng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong tửu quán binh hoang mã loạn, mọi người đã không còn hứng thú uống rượu tán gẫu, mà đều bu vào bàn luận chuyện Vương Đại Dũng lang thang ở bên ngoài.
"Vương Đại Dũng làm sao vậy? Tại sao hắn lại bị thất tâm phong?"
"Việc không liên quan đến chúng ta." Thư Vô Khích nói.
Lộ Tiểu Thiền méo xệch miệng, nghĩ thầm, một người có thể nói ra ý định móc mắt người khác như thể đang nói về tro bụi, thì còn cái gì có thể làm cho Thư Vô Khích cảm thấy "có liên quan" đây?
"Trước đây hắn từng đánh ta...." Lộ Tiểu Thiền theo bản năng sờ sờ cánh tay của mình.
"Ta biết. Ta vốn nghĩ tới làm cho hắn tan xương nát thịt."
Lộ Tiểu Thiền dừng lại: "Tại... tại sao?"
"Bởi vì hắn khiến cho ngươi đau. Nên ta muốn hắn phải đau gấp ngàn lần vạn lần so với ngươi."
Thanh âm Thư Vô Khích rất ôn hòa, khiến Lộ Tiểu Thiền cảm giác như đứa nhỏ được cha mẹ cưng chiều, cho dù đứa nhỏ có tự mình ngã sấp xuống, thì sai cũng là mặt đất dám làm đau đứa nhỏ.
"Nhưng ta có ngươi a. Vô luận bị thương thế nào, ngươi đều sẽ chữa khỏi cho ta, sau đó ta liền hết đau. Ngươi không cần làm cho hắn tan xương nát thịt."
Cũng không phải Lộ Tiểu Thiền thiện tâm, thời điểm y bị Vương Đại Dũng đánh cũng không phải không nghĩ tới chuyện tên ất ơ này sẽ bị báo ứng.
Mà nếu quả thật có báo ứng, y không hy vọng là do Thư Vô Khích ra tay.
"Tại sao?" Thư Vô Khích hỏi.
"Ở trong lòng ta, ngươi không nhiễm một chút bụi trần. Vương Đại Dũng ngay cả bụi trần cũng không bằng, cho nên hắn không xứng." Lộ Tiểu Thiền rất nghiêm túc mà nói.
"Ừm" Thư Vô Khích ôn nhu đáp lại, "Người ô uế, tự có Tà linh đến tra tấn. Coi như bỏ mình, hồn phách cũng sẽ bị thiêu đốt bởi nghiệp hỏa Tà linh, cho đến khi hồn phách đều diệt."
"Tà linh cái gì a?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu.
Thư Vô Khích không trả lời y, mà lại hỏi: "Ngươi còn ăn nữa không?"
"Ăn chứ! Mì gà của ta còn chưa có đưa lên đâu!"
Nguyên bản một Lộc Thục Trấn náo nhiệt, bỗng nhiên trên đường cái yên tĩnh đáng sợ.
Nhà nhà đều đóng cửa, thậm chí tắt đèn.
Tiểu nhị thông qua khe cửa thấy Vương Đại Dũng hướng về phía tửu quán bọn họ mà đi, liền nhìn về phía chưởng quầy.
Khí thế của hắn âm trầm, giống như tụ lại thành một cỗ sát khí hoàn chỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể vung lên đồ đao trong tay, khiến cả cái trấn này máu chảy thành sông.
Chưởng quầy đã sớm trốn xuống dưới bàn, chỉ quơ một cái tay ra ngoài: "Mau! Mau! Mau! Tắt hết tất cả đèn! Mau lên!"
Cơ hồ ngay lúc đó, nhóm quan khách không hẹn mà cùng đem ánh nến dập tắt.
Toàn bộ tửu quán rơi vào một mảng tối tăm.
Tiếng thở hổn hển, tiếng chống đỡ mép bàn run rẩy, tiếng hàm răng va chạm vào nhau, Lộ Tiểu Thiền đều nghe rõ mồn một.
Vương Đại Dũng còn đang dùng thanh âm vẩn đục kêu la: "Nhâm nhị nương... Nhâm nhị nương...."
Hai con dao mổ lợn xẹt qua nhau, phát ra thanh âm giống như muốn đem bóng đêm dày đặc phá tan đi.
Cách đó không xa, Nhâm nhị nương ôm đầu núp ở dưới bàn, vẫn luôn lầu bầu: "Không thể... chuyện này không thể nào!"
"Cái gì "không thể"?" Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu hỏi.
Toàn bộ tửu quán yên tĩnh vô cùng, người người cảm thấy bất an, ngay cả hô hấp cũng không dám quá lớn tiếng. Lộ Tiểu Thiền vừa mở miệng, toàn bộ tửu quán đều nghe thấy được.
——
[hậu trường của tác giả]
Lộ Tiểu Thiền: Vô Khích ca ca, ngươi chơi đùa thật giỏi, mỗi tay một mũi tên hạ hai con chim luôn nha!
Thư Vô Khích: Cái gì?
Lộ Tiểu Thiền: Dẫn Tà linh đến, nhập vào thân Vương Đại Dũng, mượn tay Vương Đại Dũng chém Nhâm nhị nương!
Thư Vô Khích: Ta đã ghi nhớ, lần sau ta sẽ làm như vậy.
Lộ Tiểu Thiền:....