Trong một banner trên đầu tờ New York Post ngày Chủ nhật hôm đó là dòng tiêu đề, “Năm mươi Phụ nữ Quyền lực nhất New York.” Ngồi trong văn phòng của Victory Ford, chân gác lên bàn cà phê bằng thủy tinh, mặt khuất sau tờ báo, là nữ diễn viên và nghệ sĩ hài kịch Glynnis Rourke.
“Này, em nghĩ sao về chuyện này?” cô ta nói, hạ thấp tờ báo xuống để lộ khuôn mặt như một thiên sứ, thật tương phản với tính cách của cô, thường được so sánh với một con bò tót. “Dĩ nhiên họ xếp Hillary đứng ở vị trí số một. Mình đâu thể đánh bại tổng thống Mỹ tương lai được khi dính dáng tới chuyện quyền lực, chị nghĩ vậy. Và chị ở vị trí số sáu, vì có lẽ chị đáng giá rất nhiều tiền - năm mươi hai triệu - thực ra thì không đúng lắm đâu. Và họ xếp cô bạn Nico của em ở vị trí số tám, và bạn già Wendy tốt tính ở số mười hai... và em, bé con ạ, ở số mười bảy. Bọn mình đang làm cái quái gì mà ngồi ở đây nhỉ? Chúng ta nên ở ngoài kia thâu tóm thế giới.”
“Ồ đúng vậy,” Victory nói, nhìn lên từ bản vẽ. Glynnis là một người bạn cũ thân thiết (một bạn cũ mà cô chỉ gặp một năm ba bốn lần, nhưng họ luôn phấn khích khi gặp nhau), người đã đến buổi trình diễn đầu tiên của cô và, theo một kiểu đặc biệt, đã đòi “chúc mừng bếp trưởng” sau đó. Hồi đó Glynnis là một diễn viên tấu hài. Nhưng trong mười năm qua, sự nghiệp của cô đã thăng tiến cùng với show truyền hình, tạp chí, và giờ là đề cử Oscar cho Diễn viên Phụ xuất sắc nhất trong bộ phim The Spotted Pig của Wendy. “Ngay khi chúng ta có được trang phục để chị mặc đến buổi trao giải Academy Awards,” Victory nói thêm.
“Quần áo! Haha. Chị ghét quần áo,” Glynnis nói vẻ khinh bỉ, rồi tiếp tục đọc báo. “ ‘Victory Ford, bốn mươi ba tuổi’ - em có thấy khó chịu khi họ cho tuổi cô lên đó không? Chị nghĩ nói dối về tuổi mình thật tởm - như kiểu một phụ nữ nói dối về tuổi tác của mình sẽ nói dối về tất cả mọi thứ, nhỉ? ‘Nhân vật thời trang được yêu thích là bạn thân của mọi phụ nữ ở New York đang sẵn sàng thâu tóm châu Âu khi cô sáp nhập công ty hai mươi lăm triệu đô của mình với B et C. Tìm kiếm những phụ kiện nữ tính hơn đi liền với trang phục mà chúng tôi yêu thích.’ Hay ghê.”
“Rất hay. Nhưng không hoàn toàn đúng.”
“Trời ơi, kệ mẹ bọn nó,” Glynnis nói. “Báo chí lúc nào mà chả nói sai sự thật.” Cô quẳng tờ báo lên bàn cà phê vẻ rất kinh tởm, và đứng bật dậy. Glynnis đậm người - thực ra, cô rất béo - nhưng có năng lượng của một huấn luyện viên thể dục. Là một con người, cô rất đáng yêu. Nhưng là một khách hàng, cô là cơn ác mộng tệ hại nhất của mọi nhà thiết kế thời trang, khi không cao hơn một mét sáu. Nhưng Glynnis đã gọi cho cô sáng hôm đó vào lúc tám giờ sáng khi nghe tin mình được đề cử, nài xin Victory may trang phục cho mình. Cô khăng khăng Victory là người duy nhất sẽ không bắt cô mặc, như Glynnis nói, “Một bộ váy dạ hội chết tiệt nào đó.”
Ánh nắng mùa xuân xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng. Và trong một lúc, Victory cảm thấy bâng khuâng, nghĩ rằng lúc này mình yêu đời biết bao. Cô nghĩ còn gì bằng khi được ngồi trong văn phòng riêng của mình tại công ty cô đã xây dựng từ con số không, và vừa được coi là một trong Năm mươi Phụ nữ Quyền lực nhất New York (nó không nhất thiết có nghĩa gì cả, nhưng được mọi người công nhận cảm giác thật dễ chịu), và may trang phục cho Glynnis Rourke mặc tới nhận giải Oscar? Dĩ nhiên Glynnis mới chỉ là người đầu tiên. Trong vài ngày nữa cô sẽ tràn ngập những lời đề nghị từ các diễn viên và nhân viên phụ trách trang phục của họ. Tất cả đều tìm kiếm một bộ váy hoàn hảo - và thực ra, người phụ trách phục trang của Jenny Cadine đã gọi cho cô rồi. Cô nghĩ mình cơ hồ hạnh phúc tuyệt đỉnh, khi tiếp tục sống như thế này mãi mãi. Nhưng dĩ nhiên, cô không thể làm thế. Trong vài ngày nữa, cô phải đưa ra quyết định lớn nhất trong đời mình...
“Glynnis?” Victory hỏi, nhìn lên Glynnis. Cô này đang nhảy nhót xung quanh, đấm tay vào không khí như vận động viên đấm bốc. “Chị có bao giờ nghĩ rằng tất cả những chuyện này sẽ xảy ra với chị chưa?”
“Chị đã luôn hỏi mình câu hỏi đó,” Glynnis nói, tạt tai một đối thủ tưởng tượng. “Khi còn nhỏ, trong đầu ta có ý nghĩ rằng ta muốn giàu có và nổi tiếng, nhưng ta không thực sự biết rằng thế là thế nào. Rồi ta đến New York, và ta thấy nó. Và ta tự hỏi làm thế quái nào ta leo lên được như thế. Nhưng ta yêu việc ta làm, và ta cứ tiếp tục làm. Và rồi có lẽ ta sẽ mất một vài năm, và ta bắt đầu tới được đâu đó. Nhưng tới được đến đây, nó giống như tình cờ ta lên được đúng chiếc tàu. Cái bọn điên ngớ ngẩn ở Hollywood luôn nói rằng vũ trụ quyết định. Nhưng đó là vì phần lớn bọn chúng thảm hại đến mức không đủ khả năng chùi mông của mình. Nhưng chị nghĩ còn có gì đó. Nếu có được cơ hội, ta phải biết tận dụng. Dĩ nhiên ta phải sẵn lòng trả giá. Đó là lý do vì sao ta luôn bị bọn khốn nạn cố giết mình và kiểm soát mình.” Glynnis ngã người xuống ghế mệt mỏi, nhưng một giây sau lại túm lấy tờ báo. “Em sẽ ký cái hợp đồng đó chứ?” cô hỏi.
Victory thở dài, xoa xoa môi dưới. “Đó là một khoản tiền lớn,” cô nói. “Và em muốn kiếm tiền. Em luôn nghĩ chúng ta nói dối khi bảo rằng kiếm tiền không quan trọng. Sau cùng, nếu ta nhìn quanh, không có cách nào có được quyền lực thật sự mà không có tiền. Và đó là lý do tại sao đàn ông thống trị thế giới, chả phải sao? Nhưng em chả biết nữa...”
“Để chị nói với em điều này,” Glynnis nói. “Kiếm vài triệu đô thì khó. Nhưng kiếm hai mươi triệu càng khó hơn. Và sau khi em kiếm được, thì sao? Vì vài lý do ngớ ngẩn nào đó mà giờ chị vẫn không lý giải được, khi đó không khác gì mấy so với có hai triệu. Rất là chán, em hiểu không? Thậm chí chưa mua được một chiếc máy bay.”
“Có thể là chiếc NetJet,” Victory nói. Và đột nhiên cô lại thấy bâng khuâng. Ngoài New York ra thì ta có thể gặp những phụ nữ như Glynnis, Wendy, và Nico ở đâu nữa? Chắc chắn ở Paris thì không rồi, cô nghĩ, nơi mà ngay cả những phụ nữ thành công cũng cư xử như thể họ là một giống chó đặc biệt, với khăn quàng và váy may bằng vải tuýt giản dị và kiểu xa cách lạnh lùng. Họ không bao giờ nói về chuyện tiền nong. Và họ không bao giờ nói về chuyện thâu tóm thế giới. Mẹ kiếp, cô nghĩ. Cô thích nói về chuyện tiền nong. Và cô thích nói về việc thâu tóm thế giới. Ngay cả nếu nó không bao giờ xảy ra, chỉ nghĩ đến là đã thấy phấn khích lắm rồi.
Cô cầm bản vẽ lên và đứng dậy, tiến lại chiếc bàn dài dưới cửa sổ. “Vấn đề là có vẻ như đó là khoản tiền dễ kiếm,” cô nói. “Hai mươi lăm triệu đô để mua công ty, và tên của em. Em không tin vào tiền dễ kiếm, Glyn à, luôn có bẫy ở đó. Nhân tiện, em đang nghĩ đến phong cách Beatles cho chị cho buổi lễ Oscar. Cụ thể là Abbey Road; John Lennon mặc bộ vest màu trắng.”
“Vest à? Chị thích đấy,” Glynnis nói, đứng dậy nhảy bật tới chỗ cái bàn.
“Búp bê ơi, chị sẽ thích bất cứ bộ nào em may cho chị,” Victory nói, giả vờ mắng cô. “Đừng có mà nghi ngờ nhà thiết kế. Chị nghĩ có thể đi chân không như Paul McCartney được không? Và bước rón rén?”
“Cái quái gì thế? Điên à?” Glynnis kêu lên, cố tình đùa cợt với lời gợi ý này. “Không có giày, họ không cho mình vào đâu - chị nghĩ Julia Roberts thử một lần rồi. Liên quan gì đó tới vấn đề sức khỏe.”
“Chị có nhớ hình Beatles trên album Abbey Road không?” Victory hỏi. “Chúng ta sẽ may quần dài, quanh chân có những quả chuông lớn. Áo sơmi lụa dài, rộng, màu xanh nhạt nhưng không nhạt quá, để làm nổi bật mái tóc đen của chị. Và rồi một cái cà vạt bằng lụa to màu xanh đậm thả đến xương ức và áo khoác ngoài - ngắn, màu xanh nhạt xen lẫn với đỏ và vàng - trông rất tự nhiên vì sẽ gắn đầy những vòng xêquin.”
“Chà,” Glynnis vừa thốt ra vừa cầm bản vẽ lên. “Em làm thế quái nào thế.”
“Công việc của em mà. Em cũng đâu biết chị làm việc của mình như thế nào.”
“Được xã hội yêu quý ấy hở?” Glynnis nói. Và Glynnis, người luôn bộc lộ tình cảm một cách quá đà và nồng nhiệt, đột nhiên mắt đỏ hoe. “Trời ơi, Vic. Em làm cái này cho chị á?”
“Đương nhiên rồi cưng.”
“Quá bảnh đi... Trời, chị sẽ là phụ nữ bảnh nhất tại lễ trao giải Oscar.” Và khi việc này đã giải quyết xong xuôi, Glynnis chuyển sang chủ đề khác. “Nếu chị phải ra tòa, em nghĩ chị nên mặc gì?”
“Chị sẽ ra tòa á?” Victory hỏi, nhướn mày lên.
“Ồ, có thể, em hiểu không?” Glynnis giải thích. Cô ngồi lại vào ghế, vuốt vuốt thành ghế. “Em biết em đã nói mình lo lắng thế nào khi B et C mua tên của em? Chị cũng gặp vấn đề tương tự. Đó là với tạp chí chị làm với Splatch-Verner. Bởi vì chuyện này lẽ ra phải là bí mật tuyệt đối và hoàn toàn không được kể với ai. Nhưng phụ nữ với nhau như chúng ta thì có thể tin tưởng được.” Cô ngả người ra trong ghế, nheo mắt lại. Nhìn nét mặt bạn đột nhiên thay đổi, Victory nhớ ra sự thật trong khi thế giới coi Glynnis là một nữ diễn viên hài, trong đời thực cô là một nữ doanh nhân sát thủ. “Em hiểu không? Chị khá là cáu, Vic ạ,” cô tiếp tục. “Và em không muốn đùa với chị khi chị cáu.”
Victory gật đầu. “Thế có chuyện gì?” cô hỏi.
“Ừ,” Glynnis nói, khoanh tay lại. “Em đã bao giờ nghe đến một tay tên là Mike Harness chưa?”
***
“Nico O’Neilly, 42,” mục “50 Phụ nữ Quyền lực nhất” trên tờ Post viết. “Đừng để sự lạnh lùng khét tiếng của cô ấy khiến bạn bị lừa. Khi liên quan đến tạp chí, chúng không thể trở nên sôi động hơn. Cô ấy đã biến tờ Bonfire thành bộ phận sinh lợi nhuận nhất của Splatch-Verner - và có tin đồn rằng cô ấy sắp thâu tóm toàn bộ bộ phận tạp chí ba tỷ đô la này.”
Nico lắc đầu và gập tờ báo lại, đọc mục này đến lần thứ mười trong buổi sáng hôm đó. Nó không phải là một thảm họa, chỉ là không phải thứ cô cần lúc này. Cô cứ tưởng tượng cảnh Mike Harness, ngồi trong căn hộ ở khu Upper East Side ở phòng ăn sáng (hoặc có khi ông ta ở căn nhà vùng quê, ở Greenwich, Connecticut), ăn ngũ cốc và tức đỏ cả mặt lên vì những dòng đó. Nếu tình huống bị đảo ngược, cô biết giờ chính mình đang tức phát điên lên. Cô tưởng tượng Mike đang nói chuyện với Victor Matrick, yêu cầu được biết chuyện gì đang xảy ra. Và Victor trấn an ông ta, bảo rằng mọi thứ đều ổn, và báo chí lúc nào chả nói sai sự thật, và còn ai ngoài ông hiểu rõ hơn việc đó chứ?
Ngoại trừ trường hợp này, Nico nghĩ, họ đã nói đúng một cách không chối cãi được. Hoặc là gần như thế.
Cô đặt tờ báo xuống cái bàn Early American (một món trị giá 10.000 đô, Seymour giải thích, vì đồ nội thất của Early American thật rất ít hàng), và bước lên cầu thang gọi con gái. “Kat-Kat, mình muộn rồi,” cô gọi. Cô nhìn đồng hồ - mười hai giờ kém mười. Nghĩa là họ còn khá nhiều thời gian để đến Madison Square Garden. Nhưng cô không muốn mạo hiểm mà bị lỡ mất buổi trình diễn của Seymour. Hôm nay là ngày lễ hội chó Westminster. Lúc một giờ ba mươi, cuộc trình diễn chó sẽ diễn ra, và Seymour sẽ cho con Petunia ra mắt. Nico tin rằng “Tunie” sẽ thắng, nhưng dù có không thế, Nico cũng không muốn làm Seymour căng thẳng vì chuyện cô và Katrina đã không đến xem.
Cảm thấy hơi căng thẳng và phấn khích vì việc của Seymour, và nóng lòng lên đường, cô bước lại vào sảnh, liếc tờ Post. Họ lấy thông tin bên trong từ chỗ quái nào thế nhỉ? Cô tự hỏi. Cô không hề nói với ai ngoại trừ Seymour, Victory, và Wendy về khả năng thay thế vị trí của Mike. Và cô biết không ai trong số họ sẽ nói với người khác. Đương nhiên, kể từ kỳ nghỉ cuối tuần bí mật ở St. Barts với Victor, cô đã khẳng định chắc chắn vị trí “cô gái vàng” của Victor. Và đó là việc dễ dàng bị để ý. Đặc biệt khi cô và Victor mười ngày qua hôm nào cũng ăn trưa cùng nhau, và đôi khi bị nhìn thấy đang đứng nói chuyện rất thân mật trên hành lang hoặc tại các sự kiện khác. Cô nghĩ chắc ai đó đã dễ dàng đoán rằng cô sắp sửa tiếm lấy vị trí của Mike - hay một việc lớn hơn vị trí hiện tại của cô. Nhưng một khả năng khác làm cô hoảng sợ: Có lẽ chính Victor đã tung ra tin này.
Nghe thì có vẻ hoang đường, thậm chí lố bịch. Nhưng khi hiểu rõ Victor hơn trong vài tháng qua, cô nhận ra không có gì mà ông ta không thể làm được. Victor Matrick là một lão khọm già đểu cáng dùng kiểu cách tốt bụng và nhân ái như ông già Noel để bắt chợt người khác khi họ không chú ý. “Điều quan trọng nhất trong làm ăn là tính cách, Nico ạ,” ông ta rất thích nói vậy. “Con người muốn ngay lập tức biết rằng họ đang phải đối mặt với ai. Và khi họ nghĩ đến ta, ta phải bật lên trong đầu óc của họ - như một nhân vật trong tiểu thuyết.”
Nico đã gật đầu - thoạt tiên không phải mọi điều Victor nói đều có vẻ hợp lý (ông ta thực sự hơi điên một chút, nhưng cô phát hiện ra rằng những người thành công tột bật, nói một cách nhẹ nhàng, thường “khác”, một cái nhãn cô nghĩ phải tự dán lên cho mình). Nhưng sau này khi nghĩ đến những điều Victor nói, cô thường thấy thật là uyên bác. “Đó là thứ cô có, Nico ạ,” Victor nói. “Cá tính. Sự lạnh lùng như băng. Khiến người khác nghĩ rằng cô không quan tâm. Nó khiến họ sợ chết khiếp. Nhưng bên dưới cái vẻ bề ngoài Grace Kelly thì cô quan tâm nhiệt tình. Mà nói tới chuyện này, Grace Kelly thực ra là một phụ nữ khá nồng nhiệt. Bà ta có rất nhiều tình nhân bí mật.”
Victor nhìn cô với ánh mắt như xuyên thấu. Và Nico đỏ mặt, tự hỏi có thể nào ông ta đang nhắc tới mối tình bí mật của cô với Kirby không. Nhưng Victor không thể nào biết chuyện Kirby... phải không nhỉ?
“Cám ơn ông, Victor,” cô nói giọng dịu dàng, nhỏ nhẹ. Dĩ nhiên cô không nói với Victor Matrick rằng “tính cách lạnh lùng” của cô là xuất phát từ sự e thẹn sợ hãi nhiều năm trước, mà cô đã mất cả đời để đấu tranh vượt qua được, kể từ hồi còn nhỏ.
Và giờ, nghĩ đến bài báo trên tờ Post, cô nghĩ là ít nhiều có bàn tay của Victor nhúng vào. Hai từ “lạnh lùng” và “nóng” khiến cô nhớ lại điều Victor đã nói với cô. Có lẽ Victor đã cho thông tin rò rỉ để khiến mọi thứ với Mike tệ hơn. Mặc khác, nếu không phải ông ta làm, ông ta có thể nghi ngờ chính Nico là nguồn tung thông tin - và thế nghĩa là có chuyện rồi đây. Victor sẽ không thích cái ý tưởng cô tung chuyện này ra và cố đẩy nhanh tới kết cục.
“Katrina, con yêu,” cô giục thêm lần nữa, bước về phía cầu thang.
“Con xuống ngay đây mẹ,” Katrina hét lại.
Nico bước trên tấm thảm cổ Oriental đã mòn vẹt. Nếu cô thay vị trí của Mike, chức danh của cô sẽ là bà chủ tịch và CEO của Verner, Inc. Mỗi lần cô cho phép bản thân nghĩ đến việc đó, trong cô tràn ngập sự phấn khích và tự hào. Đó sẽ là một khối lượng công việc khổng lồ, nhưng cô biết mình có thể làm được. Đạt được chức danh và vị trí đó mới là phần khó khăn.
Trong kỳ nghỉ cuối tuần đó ở St. Barts, cô và Victor đã nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ về bộ phận tạp chí. Victor cảm thấy Mike Harness quá “theo trường phái cũ,” vẫn cố nghĩ ra các ý tưởng để thu hút đàn ông. Họ đều biết rằng giờ đàn ông chả đọc tạp chí nữa - ít nhất không theo cách mà họ thường đọc, cái thời hoàng kim của ngành xuất bản tạp chí những năm năm mươi, sáu mươi, và bảy mươi. Bây giờ độc giả là phụ nữ, trẻ hơn, và ám ảnh với chuyện các sao, Nico giải thích. Trong ba mươi ba tạp chí của Splatch-Verner, chỉ có mười lăm tạp chí là sinh lợi nhuận, và Bonfire dẫn đầu. Riêng sự thật này thôi cũng đủ cho Victor sa thải Mike và thay thế ông ta bằng cô, Nico nghĩ. Nhưng Victor sẽ không làm chuyện đó dễ dàng đâu.
“Ai nhận vị trí đó cũng chỉ làm được đến thế,” Victor nói. Và Nico không chắc là ông ta đang thử thách mình hay đang bảo với mình rằng ông không chắc cô có thể làm tốt hơn.
“Tôi khá tin rằng mình có thể làm lợi nhuận tăng lên 10%.” Nico nhẹ nhàng nói, bằng một giọng dịu dàng không hề tỏ ra kiêu ngạo hay thách thức.
“Cô có ý tưởng tốt,” Victor nói, trầm ngâm gật đầu. “Nhưng còn hơn là chuyện ý tưởng. Phải có rất nhiều chiến thuật. Nếu tôi để Mike đi và thay cô vào, sẽ gây ra phản đối dữ dội. Cô sẽ phải làm việc với một đống người chống lại cô, bảo rằng cô không xứng đáng. Cô có thực sự muốn bắt đầu ngày đầu tiên ở trường cấp ba với một nửa lớp học ghét mình không?”
“Tôi nghĩ là mình xoay xở được, Victor ạ,” cô lẩm bẩm.
“Ồ, hẳn là cô có thể rồi,” Victor nói. “Nhưng tôi không chắc mình muốn làm vậy.”
Lúc đó họ đang ngồi ở bàn trong nhà của Victor tại St. Barts, vừa ăn trưa xong. Victor đã khôn khéo đuổi Seymour và bà Victor (sau năm mươi năm lấy nhau, vợ Victor đã trở nên trung thành với chồng đến độ bà khăng khăng đòi mọi người gọi bà là “bà Victor”) đi ra thành phố, mà bà Victor đã hứa chỉ cho Seymour chỗ mua xì gà ngon nhất. “Ông nghĩ chúng ta nên xử lý việc này thế nào, Victor?” Nico hỏi.
“Tôi nghĩ cô là người xử lý, còn tôi là người ngưỡng mộ,” Victor nói vẻ bí hiểm. Nico gật đầu, cố giấu đi sự bối rối. Ông ta đang nói cái quái gì thế nhỉ? “Người ta thích hiểu,” Victor tiếp tục, gõ gõ tay lên mặt bàn cẩm thạch. Tay ông ta to bè; da lốm đốm nốt đồi mồi. “Họ thích có khả năng chỉ ra các sự kiện và hiểu rõ lý do của nó. Chẳng hạn như,” Victor nói, “nếu Mike định làm việc gì đó... dở hơi, hay ít nhất có vẻ dở hơi... chuyện đó sẽ khiến mọi người cực kỳ thích thú. ‘Aha,’ mọi người sẽ nói. ‘Đó là lý do Mike bị sa thải... và đó là lý do tại sao Nico O’Neilly thay thế vị trí của ông ta.’”
“Đương nhiên rồi, Victor,” Nico nói vẻ lạnh lùng. Nhưng bên trong, cô thấy hơi run sợ. Mike Harness đã làm việc cho Victor gần ba mươi năm. Ông ta trung thành, luôn đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu. Và giờ Victor, lên kế hoạch đá đít Mike như thể ông ta đang rất thích thú.
Mình thực sự có đủ gan để làm việc này không? Cô tự hỏi.
Nhưng rồi cô nhắc mình nhớ đến vị trí đó. Chức danh đó rất nặng nề, không có gì phải bàn cãi, nhưng nghĩ đến công việc đó làm cô thấy phấn khích. Cô biết chính xác mình sẽ làm gì với bộ phận tạp chí. Cô phải có vị trí đó. Nó thuộc về cô. Nó là số mệnh của cô...
“Căng tai căng mắt ra mà quan sát,” Victor nói. “Khi cô tìm thấy gì đó thì đến gặp tôi và chúng ta sẽ đi bước tiếp theo.” Và rồi ông đứng dậy, cuộc nói chuyện kết thúc. “Cô chơi trò nhảy dù chưa nhỉ?” ông hỏi. “Hơi nguy hiểm nhưng cực vui...”
Trong ba tháng sau, Nico đã cố làm theo chỉ dụ của Victor. Cô nghiên cứu tình hình tài chính của bộ phận xuất bản trong ba năm qua, nhưng không tìm thấy thứ gì khác thường. Mike làm mọi thứ ở một nhịp độ đều đặn. Có lẽ bộ phận này không làm ra được nhiều tiền như lẽ ra phải vậy, nhưng họ cũng không bị thất thu. Nhưng dù vậy, sẽ có chuyện xảy ra. Rút cuộc sẽ luôn luôn thế. Đúng là thời điểm là thứ quan trọng nhất. Quá sớm hay quá muộn đều tồi tệ cả. Và cô không chắc mình đang ở giai đoạn nào.
Liếc lại tờ báo, cô nhìn nó đăm đăm khó chịu. Nếu không có gì trên tờ báo - không hề đả động đến chuyện này - thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Mike Harness sẽ nhận ra thông tin này báo hiệu rằng vị trí của ông ta hiện đang bị lung lay, và rồi sẽ làm mọi thứ trong quyền lực của mình để củng cố vị trí. Và giờ thì không còn chối cãi gì nữa cô đã trở thành mối đe dọa. Rất có khả năng Mike sẽ cố sa thải cô...
“Con xong rồi ạ,” Katrina nói, chạy xuống cầu thang. Nico nhẹ nhõm nhìn Katrina và mỉm cười. Không phải chỉ vì cuối cùng Katrina cũng sẵn sàng để đi, mà từ một niềm hạnh phúc giản dị khi biết rằng đời mình có những thứ còn quan trọng hơn Victor Matrick và Mike Harness. Như hầu hết các bé gái ở độ tuổi nó, Katrina rất để ý đến vẻ bề ngoài, và “các bé gái”, như Nico thích nghĩ đến Katrina và bạn bè của nó, rất say mê một nhà thiết kế mới tên là Tory Burch. Katrina đang mặc một cái quần cạp trễ màu da cam và nâu, và áo len cashmerre bó sát màu nâu, bên trong là áo lụa vàng. Con bé thừa hưởng khuôn mặt thanh tú của Seymour, đôi mắt tròn màu xanh lá cây và tóc của Nico - cái màu vàng đỏ bất thường mà dân Pháp gọi là verte mort, nghĩa là lá chết. (Nico thích cách diễn đạt đó, thật là đầy thi vị.) Con gái cô, Nico sung sướng nghĩ, sẽ luôn khiến cô nhớ rằng mình may mắn và hạnh phúc đến mức nào.
“Chào mèo con của mẹ,” Nico nói, vòng tay ôm eo con gái. Họ mới thân thiết làm sao, Nico nghĩ, và trong khi cô và Seymour về mặt cơ thể không nồng nhiệt lắm, Katrina thỉnh thoảng vẫn ngồi vào lòng cô. Và đôi khi vào buổi tối tình cờ họ cùng ngồi nhà xem tivi, Nico sẽ gãi lưng Katrina. Từ hồi còn nhỏ con bé đã rất thích được làm thế.
“Mẹ, mẹ có biết là mẹ được coi là một trong Năm mươi Phụ nữ Quyền lực nhất trên Hành tinh không?” Katrina hỏi, ngả đầu vào vai Nico.
Nico bật cười - đây là câu đùa trong nhà khi Nico “quá tay”, Katrina sẽ nói vẻ điềm tĩnh, “Ồi mẹ ơi. Sao mẹ không đi mua luôn hành tinh riêng của mình đi ạ?” “Này, sao con biết được chuyện đó?” Nico hỏi, vuốt tóc con.
“Mẹ ngốc thế, con xem trên mạng,” Katrina nói. Kat online hàng tiếng đồng hồ, liên tục chat chit với bạn bè trên mạng. Ngoài việc đi học, cưỡi ngựa, nấu nướng, và một loạt các sở thích nhất thời khác, con bé còn có một cuộc sống xã hội cực kỳ phức tạp mà Nico tưởng tượng như một công ty Fortune 500 người. “Dù sao con cũng rất tự hào về mẹ.”
“Nếu con không cẩn thận, mẹ sẽ mua luôn hành tinh của con đấy,” Nico nói. Cô kéo cánh cửa bằng gỗ sồi nặng nề, và họ bước ra phố dưới ánh mặt trời tháng Tư.
“Không cần mẹ phải mua,” Katrina nói, chạy vụt tới chiếc Town Car đậu bên lề đường. “Khi lớn lên, con sẽ tự mua hành tinh của mình.”
Mẹ tin chắc là con sẽ làm thế, con yêu của mẹ, Nico nghĩ, nhìn con bé duyên dáng chui vào xe. Katrina mềm mại như nước - lại là một cách nói cũ rích, nhưng Nico không nghĩ ra được câu nào hay hơn để miêu tả nó - và trong cô tràn ngập sự tự hào. Katrina vô cùng tự tin và có bản lĩnh; tự tin hơn hồi cô bằng tuổi nó rất nhiều. Nhưng Katrina sống ở một thời đại khác. Những cô gái ở thế hệ nó thực sự tin rằng chúng có thể làm mọi thứ, và tại sao lại không cơ chứ? Chúng có mẹ mình là bằng chứng sống.
“Mẹ có nghĩ là sẽ có được vị trí đó không mẹ?” Katrina hỏi. “Mẹ biết đấy, hoa hậu hành tinh?”
“Nếu ý con là nữ chủ tịch và CEO của Verner, Inc., thì mẹ nghĩ là có,” Nico nói. “Chuyện đó dễ dàng hơn việc làm hoa hậu hành tinh đấy.”
“Con thích việc đó,” Katrina nói vẻ vui thích. “Mẹ của con là nữ chủ tịch và CEO của Verner, Inc.” Nó quay sang nhìn Nico mỉm cười. “Nghe có vẻ cực kỳ quan trọng ấy.”
Nico siết chặt tay con gái. Con bé thật bé bỏng và yếu ớt - mặc dù Katrina là một nữ kỵ sĩ xuất sắc, và có khả năng điều khiển những con vật khổng lồ bằng những ngón tay con gái bé nhỏ này. Đột nhiên Nico cảm thấy biết ơn khi Katrina chưa đến cái độ tuổi mà nó sẽ không muốn có tí gì dính dáng tới mẹ, và vẫn cho phép mẹ cầm tay mình khi họ đi ra ngoài. Nó vẫn còn là một đứa trẻ, Nico nghĩ, một được trẻ cần được bảo vệ. Nico vuốt một lọn tóc trên mặt Katrina ra sau. Cô yêu con đến độ đôi khi cô cảm thấy sợ hãi. “Việc quan trọng nhất của mẹ là làm mẹ con,” cô nói.
“Thế thì hay lắm, mẹ ạ, nhưng con không muốn như thế,” Katrina nói, cựa quậy trên ghế. Và rồi, là một đứa trẻ mà lại biết suy nghĩ rất sâu sắc, nó nói thêm, “Thế nhiều áp lực quá. Con muốn bố và mẹ luôn tự mình thấy hạnh phúc. Mà không có con. Dĩ nhiên, nếu bố mẹ hạnh phúc vì con thì rất hay. Nhưng con không muốn là lý do để bố mẹ ở bên nhau.”
Đột nhiên Nico cảm thấy tội lỗi ghê gớm. Katrina lấy cái ý tưởng rằng cô với Serymour không hạnh phúc ở đâu ra thế? Việc cô ngoại tình với Kirby lộ rõ đến thế cơ à? Cô đã rất cẩn thận để không cư xử khác đi - nếu có thì cô chỉ càng để ý và kiên nhẫn với Seymour hơn thường lệ. Ngoại tình với Kirby đã khiến cô giải tỏa được sức ép không nói ra được trong mối quan hệ của họ. Việc cô và Seymour gần như không quan hệ không còn làm cô lo lắng nữa. Nhưng nếu, cô hoảng sợ nghĩ, Katrina phát hiện ra thì sao? Khi đó Katrina sẽ nghĩ gì về cô?
Liệu nó có còn tự hào về mẹ nó?
“Bố với mẹ rất hạnh phúc, con yêu ạ,” Nico nói vẻ quả quyết. “Con không phải lo cho bố mẹ.” Katrina nhún vai, như thể nó không tin. Và Nico hỏi, “Con lo cho bố mẹ à?”
“Khôngggg,” Katrina ngần ngại nói, “nhưng...”
“Nhưng sao, con yêu?” Nico hỏi, hơi vội vàng quá. Cô mỉm cười, nhưng bụng cô quặn lên vì lo lắng. Nếu Katrina nghi ngờ, hay thậm chí biết gì đó, tốt hơn là cô biết ngay bây giờ, để có thể chối ngay. Và rồi - và rồi, ¬cô khăng khăng hứa với bản thân - cô sẽ không bao giờ làm thế nữa.
“Lẽ ra con không nên biết chuyện này, nhưng con nghĩ bố mẹ Magda đang chuẩn bị ly dị.” Mắt Katrina mở to, với cảm giác tội lỗi khi là người đưa ra tin này, và cảm thấy sốc vì tin đó có thể đúng.
Ôi cảm ơn Chúa, Nico nghĩ. Đây là về Wendy, không phải cô... Thảo nào Katrina buồn. Chắc nó lo rằng nếu chuyện đó có thể xảy đến với Magda, thì chuyện đó cũng có thể xảy đến với nó. Cô cau mày. Nhưng chắc chắc chuyện này không thể đúng được. Wendy đi công tác xa tới phim trường. Cô ấy tìm đâu ra thời gian để mà ly dị cơ chứ? “Cô Wendy với chú Shane đang có chút chuyện, nhưng mẹ tin chắc là mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Katrina lắc đầu. Việc hai mẹ con nói chuyện này chả có gì bất thường. Vì Nico và Katrina thường buôn chuyện về (hay nói đúng hơn là “phân tích”) những hành động của cả bạn bè cô và bạn bè của con bé. Nhưng dường như Katrina bị sốc khi thấy Nico không biết chuyện này. “Họ đang gặp tư vấn,” Katrina nói tiếp, tự tin tung ra thông tin của mình, “nhưng không ích gì. Dĩ nhiên là chú Shane không muốn cho ba đứa con biết chuyện này. Nhưng trong một căn hộ một trăm ba mươi lăm mét vuông thì làm sao mà giữ được bí mật nào.”
Nico vừa ngạc nhiên vừa tự hào nhìn Katrina. Con bé có cách nhìn rất chín chắn về các mối quan hệ từ lúc nào thế không biết? Nhưng đồng thời cô cũng thoáng sợ hãi. Một đứa trẻ mười hai tuổi mà bàn về những chuyện này thì có thực sự đúng đắn không? “Con nghe chuyện quái quỷ này ở đâu thế?” Nico hỏi.
“Madga kể,” Katrina nói, như thể lẽ ra Nico phải biết chuyện này.
“Nhưng mẹ tưởng con không thân với bạn ấy lắm.” Katrina và Magda học cùng lớp ở trường tư và, bởi vì tình bạn của Wendy và Nico mà chúng buộc phải gần gũi nhau. Nhiều năm qua chúng đã phải chơi với nhau vì các bà mẹ, nhưng không thể nào thành bạn bè được, một phần là do, Nico luôn nghĩ vậy, Magda là một bé gái khá kỳ quặc. Nó khăng khăng đòi mặc mỗi màu đen, và dường như không muốn hòa nhập như bọn trẻ khác - dĩ nhiên là ít hơn Katrina rồi - và bị Wendy phản đối kịch liệt. Chuyện này luôn làm Nico hơi lo ngại. Người lớn có thể biến cá tính này thành lợi thế, như Wendy nói, nhưng còn một đứa trẻ, nó chỉ khiến cuộc sống khó khăn hơn... “Magda chỉ trầm trọng hóa vấn đề thôi,” Nico nói. “Có lẽ nó dựng chuyện đấy.” Thực vậy, nó hẳn phải bịa ra chuyện này, Nico nghĩ. Không thể nào có chuyện Wendy xảy ra chuyện trầm trọng đến mức này với Shane mà lại không kể cho cô.
“Giờ con với nó thân thiết phết,” Katrina nói, kéo một lọn tóc và duyên dáng khẽ đặt lên môi trên. “Kể từ lúc nó bắt đầu cưỡi ngựa. Giờ ngày nào sau giờ học con cũng gặp nó. Vì thế con không thể không làm bạn với nó được.”
“Cô Wendy là bạn thân nhất của mẹ...”
“Cả cô Victory Ford nữa,” Katrina chỉnh lại lời mẹ. Nó đã luôn thích thú và yên tâm, vì lý do nào đó, khi mẹ nó có hai cô bạn thân nhất.
“Và cả cô Victory,” Nico gật đầu. “Và bọn mẹ kể cho nhau mọi thứ...” - thực ra thì không phải tất cả, cô vẫn chưa kể cho Wendy chuyện với Kirby, nhưng chỉ là bởi vì cô chưa có thời gian - “và mẹ biết là cô Wendy sẽ kể cho mẹ.”
“Thật không hả mẹ?” Katrina chất vấn. “Nhỡ đâu cô ấy xấu hổ. Magda bảo bố nó đã đi gặp luật sư, và rằng chú ấy thay khóa vào nhà hôm thứ Tư. Giờ nó phải cầm chìa khóa mới, và nó lo là nếu cô Wendy về nhà thì sẽ không biết làm cách nào vào được nhà cả.”
“Ồ thế...” Nico trầm ngâm nói, tin này cũng làm cô lo lắng. “Mẹ tin chắc là chú Shane có gửi chìa khóa cho cô ấy ở chỗ bảo vệ. Và đi gặp luật sư chả có ý nghĩa gì cả. Chú ấy có thể gặp vì bất cứ lý do gì mà.”
“Mẹ,” Katrina kiên nhẫn nói. “Mẹ biết không phải thế. Khi bố mẹ mà đi gặp luật sư, ai cũng biết thế có nghĩa là ly dị.”
“Mẹ nghĩ là mọi chuyện đều ổn,” Nico nói. “Mẹ sẽ gọi cho cô Wendy ngay...”
“Đừng nói với cô ấy là con nói với mẹ vụ ly dị nhé. Con không muốn làm Magda gặp rắc rối!” Katrina vội nói.
“Ừ. Mẹ chỉ xem cô ấy thế nào thôi - có lẽ cô ấy chưa về.” Nico nhấn số, nhưng nó chuyển thẳng vào tin nhắn của Wendy - bằng chứng cho thấy, Nico nghĩ, Wendy vẫn chưa về hoặc là đang bay chiều hôm đó.
Chiếc xe đỗ lại trước lối vào Triển lãm của Madison Square Garden. Cô và Katrina xuống xe, băng qua quảng trường nhỏ. Bên ngoài lối vào, rất nhiều cảnh sát đứng chặn đường, là hai ba paparazzi ăn mặc lôi thôi - trình diễn chó không phải là một sự kiện hoành tráng gì cho lắm. Vẻ mặt buồn chán của họ cho thấy họ ý thức rất rõ việc này, nhưng vẫn hy vọng có gì đó hấp dẫn. Biết đâu Jennifer Lopez tự dưng đổi tính thích chó thì sao.
“Này! Nico,” một trong số họ gọi cộc lốc, giơ máy ảnh lên. Nico lắc đầu, và theo bản năng quàng tay quanh cổ Katrina, cố che mặt con bé. Katrina thở dài, và một khi đi an toàn qua bọn chụp ảnh, thì kêu ầm lên. “Mẹ,” nó rầy rà, giật giật tóc vẻ khó chịu, “Mẹ bảo vệ con hơi quá. Con đâu phải là một đứa bé nữa.”
Nico dừng lại, ngượng nghịu cười với Katrina, đột nhiên bị sự phản ứng của con gái làm tổn thương. Ý nghĩ con gái có thể ghét mình như một nhát dao nhọn đâm vào cô. Nhưng cô vẫn là mẹ nó, và Katrina vẫn là một đứa con gái bé bỏng. “Mẹ là mẹ con, mẹ có quyền được bảo vệ quá mức. Cho đến khi nào con ít nhất là năm mươi tuổi.”
“Xin mẹ đấy,” Katrina nói. Con bé bĩu môi - rất nhanh thôi, nó sẽ hôn bọn con trai, Nico sợ hãi nghĩ. Cô không muốn con gái mình chơi bời với bọn con trai. Thế thật phí thời gian. Bọn trai tuổi teen thật kinh khủng... Có lẽ cô và Seymour nên gửi con bé tới trường nội trú nữ, một nơi nào đó an toàn... như Thụy Điển chẳng hạn... nhưng làm sao mà cô sống nổi, khi không được gặp con gái suốt mấy tuần liền?
“Này mẹ?” Katrina nói, nhìn cô vẻ lo lắng ngạc nhiên. “Đi tìm bố đi.” Và cầm lấy tay Nico, nó bước đi trước, kéo Nico theo sau.
“Từ từ con yêu. Mẹ đi giày cao gót mà,” Nico nói, nghĩ mình nói nghe giống hệt mẹ mình. Và nếu giống thật thì sao, cô nghĩ. Không thể nào tránh khỏi việc giống mẹ mình khi ta trở thành một bà mẹ; chống lại việc đó chỉ là lãng phí thời gian. Và hơn nữa, cũng thật hay...
“Mẹ sinh ra đã đi giày cao gót rồi,” Katrina bật cười, dừng lại để Nico bắt kịp. “Mẹ sinh ra để cai trị.”
“Cám ơn con, Mèo con.”
“Con tin là Tunie sẽ thắng, mẹ có tin thế không ạ?” Katrina nói, vung vẩy hai cánh tay của hai mẹ con. “Bố bảo nó là con chó chồn giỏi nhất ở nước mình, và nếu giám khảo không thấy thế...”
Con bé tiếp tục bi bô, lại là một đứa bé con đầy hào hứng. Nico gật đầu, lắng nghe, và lại nghĩ mình yêu con bé đến nhường nào, và cô thực sự may mắn biết bao.
***
Shane mặc quần jeans trắng và sơmi đỏ. Đỏ anh đào, chứ không phải đỏ nâu hay đỏ kiểu Giáng sinh. Có một con cá sấu nhỏ màu xanh lá cây trên ngực trái. Chiếc áo được giắt trong quần jeans trắng, và Shane thắt dây thắt lưng bằng da màu nâu. Dầu vậy cái áo vẫn lòi ra. Chừng nào còn sống cô sẽ không bao giờ quên cái áo đó.
“Xin quay lại sân bay,” Wendy nói.
Tài xế gật đầu. Cô ngạc nhiên khi giọng mình bình tĩnh và lạnh te đến mức đó. Thực sự như người máy. Nhưng có lẽ chuyện này chả có gì ngạc nhiên. Giờ cô đã chính thức chết ở bên trong. Cô không còn cảm xúc, linh hồn nữa. Cô sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì nữa. Cô chỉ là một cỗ máy. Được đánh giá bằng khả năng kiếm tiền và cung cấp lương thực. Chi trả cho mọi thứ. Ngoài điều đó ra, họ không cần cô cho bất cứ việc gì.
Chiếc xe đỗ lại trước cổng, và đột nhiên cô nghĩ một khi chiếc xe chạy qua và ra khỏi Palm Beach Polo Club, cô sẽ đi đến mức không còn đường mà quay lại nữa. Dừng lại! một giọng trong đầu cô nói. Quay lại đi - quay lại đi! Nhưng một giọng khác lại nói, Không. Mày nhục nhã thế là đủ rồi. Mày phải vạch ra ranh giới, nếu không sẽ không bao giờ được họ tôn trọng nữa. Bây giờ quay lại sẽ không thay đổi được gì cả; chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Sẽ không có chuyện quay lại. Chỉ có tiến lên phía trước, với sự thật nghiệt ngã.
Cánh cửa sắt màu trắng mở tung ra, và chiếc xe chạy qua. Cô ngả người trên ghế, như thể sợ bị nhìn thấy. Cô có thể làm gì khác đi? Cô có thể nói gì? Cô phải nói gì cơ chứ? Với câu nói này thì phải trả lời thế nào cho đúng, “Wendy, anh không yêu em. Và anh nghĩ anh chưa từng yêu em”?
Giá như... giá như cô có con cái bên cạnh để an ủi mình. Nhưng chúng cũng không muốn cô, cô đau khổ nghĩ. Thực sự là thế ư? Hay cô đang nhìn tình huống này với sự không chín chắn đơn giản hóa mọi thứ của một đứa trẻ? Suy cho cùng chúng chỉ là trẻ con. Chúng không muốn ngày hôm đó của chúng bị phá hỏng. Lẽ ra cô có thể ở lại, nhưng cô không thể ở cạnh Shane, và bố mẹ anh, len lén liếc nhìn cô, biết sự thật...
Nó không yêu cô, cô biết đấy. Và nó chưa bao giờ yêu cả. Chúng tôi luôn biết. Sao cô lại không?
Và: Giờ cô ta sẽ làm gì? Cẩn thận đấy. Cô ta nguy hiểm. Cô ta là một phụ nữ xấu xa. Cô ta có thể khiến mọi thứ khó khăn với Shane và bọn trẻ. Chúng tôi hy vọng cô ta sẽ cư xử hợp tình hợp lý...
Và cái áo sơmi màu anh đào và quần jeans trắng đó. Và đôi dép Gucci màu nâu. Shane đã trở thành... một trong số họ.
Một người ngựa.
Còn cô thì không. Cô hoàn toàn không thuộc về nơi đó.
Khi chiếc Citation đậu xuống sân bay Palm Beach, cô đã lấy xe đi thẳng tới khách sạn Breakers, hy vọng gặp được Shane và bọn trẻ trong phòng suite của họ. Nhưng rồi cô chỉ gặp bố mẹ Shane đang mặc quần soọc Bermuda để lộ ra những bắp chân nần nẫn thịt trông giống như ổ bánh mì. Họ đang ăn sáng, và khi cha của Shane, Harold, mở cửa, ông ta chả buồn giấu đi vẻ kinh ngạc.
Chắc bố không nghĩ sẽ gặp con ở đây nhỉ, Wendy nghĩ, cảm thấy đắc thắng. “Chào bố, Harold,” cô nói. Và Harold, ông hẳn đã quyết định tốt nhất là không nên gây chuyện với cô, vội quay lại nói, “Marge, xem ai đến này. Wendy đấy.”
“Xin chào, Wendy,” Marge nói, không buồn nhìn từ bàn lên. Trong giọng của bà có một sự lạnh lùng không thể nhầm lẫn được. “Tiếc quá,” bà nói. “Shane với bọn trẻ vừa mới đi xong. Nhưng mẹ nghĩ chắc họ không biết là con sẽ đến.”
Thế thật, Wendy nghĩ. “Họ đi đâu?” cô hỏi.
Marge và Harold liếc nhau. Marge cầm nĩa lên, và chọc vào món trứng ốpla. “Bố con bọn nó đi tìm một con ngựa,” Marge nói.
“Wendy, con uống cà phê không?” Harold nói, ngồi xuống đối diện vợ. “Trông con có vẻ nên làm một ngụm.”
“Vâng ạ. Con cám ơn,” Wendy nói.
“Con có thể gọi phục vụ phòng,” Harold nói. “Ở đây họ nhanh nhẹn lắm. Phục vụ tuyệt hảo.”
Nếu mình giết hai ông bà già này, liệu bồi thẩm đoàn có hiểu cho không nhỉ? Wendy băn khoăn.
“Đừng có ngốc thế, Harold. Nó uống cốc của tôi cũng được. Đây, Wendy,” Marge vừa nói vừa đẩy cái tách về phía cô.
“Con không muốn uống cốc của mẹ,” Wendy nói.
“Dù sao Marge cũng không uống cà phê. Chưa bao giờ,” Harold nói.
“Tôi có uống,” Marge cau có nói. “Ông không nhớ à? Khi chúng ta mới lấy nhau, tôi uống sáu tách cà phê một ngày. Rồi khi mang thai Shane thì tôi thôi không uống nữa. Bác sĩ sản khoa bảo chất caffeine không tốt. Hồi đó ông này được coi là rất tân tiến.”
Wendy đờ đẫn gật đầu. Có phải họ đang cố tình làm thế này, tra tấn cô vì đã là một cô vợ tồi với đứa con trai hoàn hảo thân yêu của họ? Họ biết được bao nhiêu chuyện? Có lẽ là tất cả - họ ở đây, đúng không nhỉ? Chắc chắn họ biết mọi chuyện.
“Họ đâu rồi?” Wendy hỏi, rót cho mình một tách cà phê từ cái bình màu trắng.
“Ai cơ?” Marge hỏi.
Ồ, thôi đi, Wendy nghĩ, liếc bà một cái. Bà đâu có lú lẫn đến mức đó. Bà biết là ai mà. “Shane. Và bọn trẻ.” Cô nhấp một ngụm cà phê và nó nóng bỏng cả miệng.
Marge nhăn mặt lại tập trung. “Đâu ấy Harold nhỉ?” bà hỏi. “Palm Beach gì đó...”
“Câu lạc bộ ngựa Palm Beach,” Harold nói, cẩn thận không nhìn Wendy.
“Đúng rồi,” Marge đồng tình. “Nghe bảo nổi tiếng lắm.” Một khoảng im lặng dài khó chịu diễn ra, cuối cùng bị Marge phá vỡ. “Đừng nói là con đang định đi gặp bố con nó đấy chứ?” Marge hỏi.
“Đương nhiên có ạ,” Wendy nói. “Sao lại không chứ?” Cô cẩn trọng đặt cái tách xuống đĩa.
“Nếu bố là con thì chắc bố sẽ không làm thế đâu,” Harold nói. Marge nhìn ông như thể bảo ông im lặng, nhưng Harold mặc kệ. “Bố nghĩ ít nhất con nên gọi trước. Shane bảo cần phải có giấy phép đặc biệt gì đó.”
“Để mua một con ngựa? Con không nghĩ thế,” Wendy nói.
Cô đi xuống sảnh và được người quản lý chỉ đường. Câu lạc bộ Palm Beach thực ra không ở Palm Beach. Nó ở Wellington, Florida, cách ba mươi phút về phía Tây.
Cô vào lại xe.
Khi đến câu lạc bộ, cô phát hiện ra Harold nói đúng - ta cần một giấy phép đặc biệt mới được vào. Cô hối lộ tay gác cổng hai trăm đô, số tiền mặt cuối cùng của cô khi cầm đi du lịch.
Cô bước qua lối vào hẹp, kéo vali quà cho bọn trẻ, vẫn hy vọng thành công. Khi đi qua phía bên kia, cô dừng lại tuyệt vọng. Sân rộng khổng lồ, bằng cỡ một cái sân đánh golf. Phía bên phải cô là một chuồng ngựa dài có rào dựng phía trước, nhưng xa xa còn có thêm chuồng và bãi tập của ngựa, và những cái rạp lớn màu xanh và trắng. Làm thế nào cô tìm được họ đây?
Cô tiến vào lối vào chuồng đầu tiên. Bên trong vừa tối vừa lạnh lẽo, như một đường hầm, cô tưởng tượng nó chứa đựng đầy những điều ngạc nhiên khó chịu. Cẩn trọng nheo mắt nhìn trong không gian mờ tối, cô thấy một con ngựa lớn được buộc vào tường; con ngựa nhìn cô, cúi đầu xuống, và nện móng. Wendy sợ hãi nhảy bật ra sau.
Một phụ nữ trẻ bước ra từ phía sau con ngựa. “Chị cần gì?” cô ta nói. Wendy bước tới một bước. “Tôi đang tìm chồng tôi. Và con tôi. Họ đến mua ngựa.”
“Từ chuồng nào?”
“Sao cơ?”
“Từ chuồng nào?” cô ta lặp lại. “Ở đây có hàng trăm chuồng. Họ có thể ở bất cứ nơi nào.
“Ồ.”
“Chị có gọi được cho họ không?”
“Được,” Wendy gật đầu. “Tôi sẽ gọi.” Cô bắt đầu quay ra.
“Thế người huấn luyện của họ là ai?” cô kia hỏi, quyết định giúp đỡ.
Người huấn luyện? Wendy nghĩ. “Tôi không biết.”
“Chị thử đến văn phòng xem,” cô kia nói. “Cứ đi theo đường đó. Nó ngay ở góc kia thôi.”
“Cám ơn cô,” Wendy nói. Cô bước dọc chuồng ngựa và suýt tí thì bị một cái xe golf chẹt phải, xe này chở hai bà đội mũ lưỡi trai che nắng. Chiếc xe dừng lại và bà lái xe thò đầu ra. “Wendy à?” bà ta hỏi. “Có phải Wendy Healy không?”
“Vâng?” Wendy hỏi, bước tới vài bước.
“Nina đây. Và Cherry,” Nina nói, chỉ vào người bạn đi cùng. “Nhớ bọn tôi không? Con chúng tôi học cùng trường St. Mary-Alice với con cô.”
“Xin chàooooo,” Wendy nói, như thể đột nhiên nhận ra họ.
“Gặp cô vui quá,” Nina vừa nói vừa nhoài ra để ôm chầm lấy Wendy như thể họ là bạn bè lâu ngày không gặp. “Cô đang làm gì ở đây thế?”
“Con gái tôi đang mua một con ngựa...”
“Người huấn luyện của nó là ai?” Cherry hỏi. Cô này đeo đôi khuyên tai kim cương to cỡ bằng hạt hạnh nhân. “Marc Whittles? Anh ta giỏi nhất đấy. Cô phải có được Marc đi cùng khi đi mua ngựa...”
“Tôi thực sự không chắc lắm... Tôi vừa từ phim trường quay về đây. Ở Rumani,” Wendy nói thêm, hy vọng việc này giải thích mọi điều.
“Chúa ơi. Đời chị mới hoành tráng làm sao,” Nina kêu lên. “Cherry và tôi luôn bảo lẽ ra chúng tôi nên có sự nghiệp chứ không phải chồng.”
“Làm việc nhiều hơn,” Cherry đồng ý, và Nina, giọng có hơi hướng miền Nam, cười như nắc nẻ. Nina là một trong những phụ nữ, Wendy quyết định, không thể không quý mến, dù ta không thích cách sống của chị ta. “Bạn yêu,” chị ta nói, ngạc nhiên nhìn Wendy, “xe golf của chị đâu?”
“Xe golf?” Wendy hỏi. “Tôi không biết là phải cần có xe.”
“Mọi thứ đều ở rất xa... Chị không định đi bộ đấy chứ?” Cherry kinh hoàng hỏi.
“Thực ra tôi không biết họ đang ở đâu,” Wendy thú nhận. “Tôi đi công tác, và điện thoại của tôi...”
“Ồ bạn yêu, đừng lo. Bọn tôi mất liên lạc với chồng con liên tục ấy mà,” Nica kêu lên, phẩy tay với lý do của Wendy.
“Tốt hơn là nên như thế,” Cherry thêm vào.
Câu đó khiến hai bà kia lại rú lên cười.
“Sao chúng ta không thử đến chuồng của Marc trước nhỉ, chị nghĩ thế nào?” Nina nói, hỏi ý kiến Cherry. “Nhảy lên đi nào,” chị ta nói với Wendy. “Bọn tôi sẽ cho chị đi nhờ.”
Wendy bỏ vali lên cái giỏ sắt ở sau xe. “Chúa ơi,” Cherry nói. “Đừng nói là chị mang cái đó từ Rumani về đấy nhé?”
“Thực tình là thế,” Wendy nói, trèo lên ghế sau.
“Thật là một bà mẹ hết lòng vì con,” Cherry nói. “Khi tôi đi châu Âu về, chồng và con tôi biết tôi sẽ không ra khỏi giường trong ba ngày. Chênh lệch múi giờ mà.”
“Cưng ơi, chị bị lệch múi giờ ngay cả khi mới lên đỉnh núi Aspen.”
Cherry nhún vai thẹn thùng kiểu con gái. “Tôi mỏng manh mà.”
Wendy mỉm cười, ước gì mình có thể tham gia nói chuyện vui vẻ. Nina và Cherry cực kỳ tử tế, nhưng họ quá khác. Cánh mũi bành ra của họ (chắc là hậu quả của phẫu thuật mũi hồi đầu những năm tám mươi, Wendy nghĩ. Thật là khó chịu khi ta có thể biết đích xác kết quả của giai đoạn phẫu thuật thẩm mỹ nào) và thân hình mảnh mai của họ khiến cô nghĩ đến giống ngựa đua nòi. Dường như họ chả có gì phải bận tâm cả, mà sao họ phải thế chứ? Chồng họ giàu, và dù họ có phải ly dị, cuối cùng họ cũng có đủ tiền để không bao giờ phải làm việc... Cuộc sống như thế sẽ thế nào nhỉ? Cô tự hỏi. Cô ngả đầu ra sau. Có lẽ là dễ chịu tuyệt đối. Thảo nào họ tử tế thế. Trong đời họ thực sự chả có gì tồi tệ có thể xảy ra cả... Và nghĩ đến cái tình cảnh tồi tệ không tránh khỏi hiện nay với Shane, cô siết chặt tay trên thành chiếc xe.
“Mà này,” Nina nói, “thằng bé nhà cô - Tyler phải không nhỉ? - đáng yêu không chịu được ấy.”
“Thế à,” Wendy nói, gật đầu. Giờ biết mình sắp sửa được gặp con, cô cảm thấy hồi hộp kỳ lạ.
“Còn chồng cô, Shane, thì rất dịu dàng với thằng bé,” Cherry nói thêm. “Bọn tôi luôn bảo rằng cô thật may mắn làm sao khi cưới được ông chồng chịu làm công việc của bà mẹ. Chiều nào sau giờ học anh ấy cũng tới đón bọn nhỏ. Hầu hết đàn ông đều bảo là muốn làm thế, nhưng khi ta để họ làm thì họ hoàn toàn không xoay xở nổi.”
“Chồng tôi còn không bao giờ biết cách mở một cái xe nôi,” Nina nói.
“Chúng tôi nghĩ chị đã đào tạo anh ấy rất tốt,” Cherry gật đầu. “Chúng tôi luôn tự hỏi chị có bí quyết gì.”
Giá như họ biết sự thật, Wendy chua chát nghĩ. “Ừ, tôi nghĩ là... mình may mắn thôi,” cô buồn bã nói.
“Đến nơi rồi đây!” Nina vui vẻ reo lên, chỉ một chuồng ngựa sơn trắng có mái màu xanh lá cây. Có hàng rào tròn vây quanh phía trước, sơn các sắc màu sặc sỡ. Ở giữa vòng tròn là một con ngựa trắng xám được một phụ nữ đội mũ kỵ sĩ màu đen cưỡi. Shane và Magda đứng ở một bên, hai bố con đang nói chuyện với một thanh niên cao ráo mặt góc cạnh như ngôi sao điện ảnh. Phía bên kia là Tyler và Chloe, đang nắm tay cô vú em, Gwyneth. “Shane đây rồi,” Cherry nhận xét. “Ồ đó là Marc, phải không nhỉ? Ồ tốt rồi, cuối cùng nhà cô cũng thuê được Marc. Không cần phải lo lắng nữa, anh ta giỏi lắm,” chị ta nói, quay sang mỉm cười với Wendy.
Wendy mỉm cười lại, thấy lo lắng.
“Shane cưng ơi,” Nina gọi, “bọn tôi mang quà đến cho anh này! Vợ anh!” Wendy xuống xe. Rồi vẫy tay đeo đầy nhẫn, hai phụ nữ kia lái xe đi.
Wendy đứng đó, vali trong tay, nghĩ hẳn là mình trông như một kẻ tị nạn.
Cả nhà nhìn cô. Dường như không ai biết phải làm gì.
Cư xử thật tự nhiên, cô nghĩ. Nhưng tự nhiên là thế nào? Cô đặt vali xuống và vẫy tay. “Xin chào...”
“Mẹ!” Magda hét lên to hết cỡ, như thể có ai đang giết nó.
Nó đang mặc chiếc quần co dãn màu nâu; chân đi đôi bốt nhỏ thắt dây. “Mẹ đến rồi!”
Nó ngượng nghịu chạy về phía Wendy hai tay giơ ra. Nó hơi béo, Wendy lo lắng nghĩ - bên dưới áo sơmi trắng ta có thể nhìn thấy ngực và hai núm vú nhỏ. “Mình phải mua áo ngực cho nó. Ngay ngày mai,” Wendy nghĩ, cảm thấy tội lỗi không chịu nổi. “Mình sẽ không nói gì về việc nó béo, nó đang lớn mà.” Và cô dang rộng vòng tay ôm con gái, ngửi mùi tóc nó, chua nồng mùi mồ hôi. Và cô nghĩ các bà mẹ chỉ bằng mùi cũng có thể nhận ra con mình.
“Gặp được mẹ, con vui quá,” Magda kêu lên.
Và rồi Tyler, như thể quyết định là an toàn, chạy lại chỗ cô, chạy vòng quanh như một cái máy bay. Chloe bé bỏng bắt đầu vùng vẫy trong xe nôi, đòi được ra ngoài. “Em bé đây,” Gwyneth nói, chìa Chloe ra cho cô. “Mẹ đây rồi.” Và cô ta mỉm một nụ cười có vẻ lo lắng với Wendy.
Wendy nhìn sang Shane để biết chắc là anh hiểu được sự quan trọng của cảnh tượng này. Anh e dè cười với cô. Và cô quay đi, cúi xuống nói với Tyler. “Mẹ, con bị mất răng cửa rồi,” nó nói, chỉ vào chỗ trống ở mồm.
“Mẹ xem nào,” Wendy nói. “Đau không con? Bà tiên răng đến chưa?”
Tyler lắc cả thân mình từ bên này sang bên kia. “Không đau, nhưng chảy máu. Và bà tiên răng cho con mười đôla. Vì bố bảo là cái răng giá ngần ấy.”
“Mười đô? Răng nhỏ thế mà nhiều tiền ghê nhỉ. Thế con định làm gì với khoản tiền đó?”
“Ôi mẹ ơi. Mười đô đâu có gì nhiều đâu. Không đủ mua một cái đĩa CD.”
Chúa ơi. Shane dạy chúng cái gì thế? Cô đứng lên, và nắm lấy tay con, bước đi.
Shane không hề bước tới hôn cô. Thay vào đó, anh chỉ vào người đàn ông đứng cạnh cô, anh này, Wendy nghĩ, không hề hấp dẫn như khi nhìn từ xa. Lại gần trông anh ta như thể được chế tạo ra vậy, như thể da anh ta làm bằng nhựa. Anh ta đeo cặp kính râm màu và hút thuốc (một điếu Parliament, trong khi có bao nhiêu là loại thuốc lá!) tóc nhuộm phẩy lai. Chân anh ta đi một đôi bốt màu đen cao đến tận đầu gối, và áo sơ mi trắng có sọc màu đỏ, cùng màu đỏ anh đào giống như áo của Shane.
“Đây là vợ tôi, Wendy Healy. Đây là Marc Whittles. Người huấn luyện của chúng ta,” Shane nói.
Ít ra thì anh cũng gọi mình là vợ của anh, Wendy vừa nghĩ vừa bắt tay Marc. Và trong một giây, cô nghĩ có lẽ mình nhầm, có lẽ mọi thứ sau cùng đều ổn cả.
“Bọn tôi không nghĩ Wendy sẽ đến,” Shane nói, cố tình nhìn cô. “Nhưng tôi đoán chắc là cô ấy lo cho bọn trẻ.”
“Tôi vừa đi công tác... tôi đã không gặp bọn trẻ...”
“Ở đâu?” Marc hỏi, phủi một mẩu tàn thuốc bám trên bốt.
“Rumani,” Wendy nói.
“Rumani á?” Marc hỏi, ngả đầu ra sau. “Ở đó có gì? Không có khu trượt tuyết đúng không? Và chắc chắn là không cửa hiệu mua sắm gì rồi.”
“Tôi đi làm việc,” Wendy nói, nghĩ mình sắp mất kiên nhẫn với tay này đến nơi.
“Wendy làm phim,” Shane nói.
“Mẹ là chủ tịch hãng Parador Pictures,” Tyler ré lên.
Con ngoan, Wendy nghĩ, siết tay thằng bé.
“Thế... hay quá,” Marc nói, như thể đang tính toán giá trị của cô. “Ở đây bọn tôi có nhiều khách hàng làm trong ngành điện ảnh. Vì thế chị có thể coi đây như nhà.”
Wendy mỉm cười hời hợt như thể bảo rằng không bao giờ có chuyện đó.
“Vậy em thấy đó...” Shane nói, trong giọng lộ rõ sự đắc thắng, “bọn trẻ khỏe cả.”
“Phải.” Wendy lạnh lùng nói. “Em có thể thấy điều đó.”
Họ căm ghét nhìn nhau.
“Tháo con ngựa ra nhé?” Marc hỏi, tự nhiên thả điếu thuốc xuống bãi cỏ và dùng đầu bốt xéo lên. Magda túm lấy tay Wendy và kéo cô đi theo sau con ngựa. “Có phải nó là con ngựa đẹp nhất mẹ từng thấy không ạ?” Magda hỏi, mắt sáng bừng lên vì vui sướng.
“Ừ đúng rồi, con yêu. Nó... đẹp quá,” Wendy nói. Cô chưa bao giờ đến gần ngựa, và dù con này không lớn lắm (“mười bốn gang tay”, mọi người cứ bảo với cô thế, mà cô không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của điều đó), cô sợ đến nỗi không dám bước lại gần con vật. Dù nó đã được buộc vào chuồng ngựa bằng dây thừng - Wendy đoán là để nó không thoát ra ngoài - cô vẫn thấy sợ. “Nào, mẹ,” Tyler nói, giật giật tay cô.
“Tyler, đứng... đứng yên ở đó,” cô ra lệnh. Nhưng Tyler giật tay ra khỏi tay cô và tiến thẳng lại chỗ con ngựa, nó cúi đầu xuống và hít hít tóc Tyler. Cô nghĩ mình bị trụy tim mất, nhưng Tyler sung sướng hét lên. “Nó cũng sẽ là con ngựa của con. Phải không ạ?” thằng bé nài nỉ hỏi.
“Mẹ, thế này còn tuyệt hơn Giáng sinh,” Magda hỏi. Nó vòng tay ôm cổ con ngựa. “Tao yêu mày. Tao yêu mày, Prince,” nó nói, “Prince” là tên con ngựa, hoặc là tên Magda đã đặt cho nó. “Con ngủ với nó được không ạ?”
“Không. Không, con yêu...”
“Nhưng Sandy Pershenki...” - đứa quái nào thế? - “ở cả đêm với con ngựa của cô ấy. Khi nó bị đau bụng. Đợt đó là ba ngày trước khi diễn ra kỳ thi Olympic. Và cô ấy đã ngủ cả đêm trong chuồng của nó trên một cái võng. Và con ngựa không hề nằm đè lên cô ấy hay gì cả. Vì thế thực sự là rất an toàn. Và nếu ta bị ngã, ngựa sẽ không đạp lên mình đầu. Mọi người nghĩ là nó sẽ đạp, nhưng không phải thế, mẹ thấy không? Ngựa chúng nó biết đấy. Chúng biết mọi thứ...”
“Mẹ ơi?” Tyler hỏi. “Mẹ biết Sandy không?”
“Không. Mẹ không biết con yêu ạ,” cô nói, cúi xuống bế con lên. Nó nặng ghê. Và ăn mặc giống hệt Shane, quần jeans trắng và sơmi xanh.
“Mẹ có thích Prince không ạ?” Tyler hỏi.
“Mẹ thích. Có vẻ nó là một chú ngựa nhỏ xinh.”
“Nó không phải là chú ngựa nhỏ, mẹ. Nó là ngựa con. Khác đấy. Con thực sự nghĩ là con nên ngủ với nó,” Magda nói. “Con không muốn nó sợ hãi.”
“Nó sẽ không sợ đâu. Nó sống ở đây mà,” Wendy nói, giả vờ vui vẻ. “Và giờ đến lúc chúng ta về lại nơi chúng ta sống...”
“Về lại New York á?” Magda hoảng sợ hỏi.
“Đúng thế, con yêu. Con không muốn về nhà à?” Wendy hỏi.
“Không,” Tyler nói.
“Nhưng mẹ có một cái máy bay. Một cái máy bay riêng đưa chúng ta về nhà.”
“Mình mang theo Prince được không ạ?”
“Không, con yêu...”
“Thế thì con muốn ở lại đây,” Magda nói.
“Còn ông bà thì sao?” Tyler hỏi.
“Họ sẽ về sau. Với bố.”
“Nhưng bà bảo con sẽ ngồi cạnh bà trên máy bay.”
“Con có thể ngồi cạnh bà vào lần khác.”
“Mẹ, mẹ đang làm hỏng mọi thứ,” Magda nói, mặt nhăn nhúm vì giận dữ.
“Chúng ta mua ngựa, Magda. Thế là đủ rồi.”
“Có vấn đề gì à, bà Healy?” Đó là Marc, bước đến sau cô.
“Không, ổn cả. Chỉ là bọn nhỏ không muốn về nhà.”
“Ai muốn chứ? Ở đây rất tuyệt? Câu lạc bộ ngựa Palm Beach. Một thiên đường nhỏ bí mật, chả phải ư?”
Không, là địa ngục thì có, cô muốn nói.
“Vậy mua con ngựa đó đi thôi, bà Healy,” Marc nói. Anh ta ngả người tới trước. “Cô có muốn cho bọn trẻ xem các con vật con không?” anh ta hỏi.
“Các con vật con?” Magda hỏi, hớn hở.
“Vịt con và mèo con. Và có lẽ cả cún con nữa.” Anh ta đứng thẳng lại. “Bọn trẻ thích lắm. Tôi sẽ bảo Julie đưa chúng đi, rồi dẫn chúng về lại đây. Magda sẽ muốn gặp lại Prince,” anh ta nói, mỉm cười thân mật với Wendy. “Con ngựa đầu đời của con bé. Một cột mốc trong cuộc đời một bé gái. Giây phút nó sẽ không bao giờ quên.”
Anh ta nói đúng, Wendy nghĩ. Tất cả những chuyện này khó mà quên được. Và cô mệt mỏi đứng đó khi bọn trẻ chạy qua.
“Wendy! Đi nào,” Shane sốt ruột gọi từ trên chiếc xe golf.
Wendy thở dài và nặng nhọc lê bước tới chiếc xe, buồn bã quay đầu nhìn bọn trẻ. Cô ngồi xuống ghế sau và đặt vali lên đùi. Ngoài trời hai mươi tám độ và cô mặc toàn đồ đen. Cô thấy mình như một bà già người Ý.
Marc ngồi vào ghế người lái và châm điếu thuốc khác. “Magda sẽ cưỡi con Prince rất giỏi, bà Healy ạ,” anh ta nói, ngoặt xe một phát làm Wendy suýt văng xuống đất. “Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu con bé đạt giải trong cuộc đua đầu tiên của nó. Tôi đã bảo Shane không biết bao nhiêu lần là anh chị may mắn đến mức nào - loại ngựa này không có thường xuyên đâu.”
“Con ngựa giá bao nhiêu?” Wendy hỏi, nhìn vào sau gáy anh ta.
“Năm mươi ngàn đô,” Shane nói tỉnh bơ.
Wendy há hốc mồm và phải túm lấy lưng ghế của Shane để ngồi cho vững.
Shane quay lại và khó chịu nhìn cô. “Cũng đâu có nhiều lắm, Wendy,” anh nói.
“Giá thế là hợp lý đấy,” Marc chen ngang, thả điếu thuốc vào cốc nước như thể người ta vẫn mua ngựa với giá năm mươi ngàn đô hàng ngày ấy. Red Buttons thì bán hai trăm ngàn - đấy, giá đấy mới là không phải chăng.” Anh ta quay lại và nhăn nhở cười với cô. “Và quan trọng là Magda thích con ngựa này. Bọn nó đã có một mối quan hệ. Cô có thể thấy là con bé yêu con ngựa, và con ngựa yêu con bé. Sao cô có thể khước từ tình yêu đầu đời khỏi tay con gái mình chứ?”
Wendy yếu ớt lắc đầu. Năm mươi ngàn đô ư? Thế này thật điên rồ. Trong tình huống thế này, mình phải làm cái quái gì đây? Nếu cô phản đối, Magda sẽ đau đớn, và Wendy sẽ trở thành kẻ ác độc. Và trên hết, đây là hành động của Shane - lại một lần nữa, anh gài bẫy cô; tạo ra một tình huống mà chắc chắn cô sẽ thất bại với các con. Cô muốn gục đầu vào tay mà khóc.
Mệt mỏi bắt đầu làm cô run rẩy. “Nếu anh không phiền, tôi muốn nói chuyện riêng với chồng tôi. Trước khi chúng tôi kết thúc giao dịch này,” Wendy nói, với tất cả sức lực mà cô có được.
“Đương nhiên rồi,” Marc vui vẻ nói. “Đây là đang bàn đến tương lai con gái chị sẽ là một kỵ sĩ. Anh chị nên bàn bạc cho kỹ. Nhưng tôi đảm bảo anh chị sẽ không thể tìm được con ngựa nào tốt hơn với giá như thế.”
Shane ngoái lại nhìn cô và cau mày. “Chuyện gì thế, Wendy?” anh hỏi. “Có vấn đề gì à?”
“Ừ. Có đấy,” cô mệt mỏi nói. Chồng tôi gửi đơn ly dị cho tôi, khóa trái căn hộ không cho tôi vào, và bắt cóc con tôi. Và giờ anh ta muốn tôi bỏ ra năm mươi ngàn đô mua một con ngựa con...
Marc nhún vai và châm một điếu thuốc khác, rồi đỗ xe lại trước một chuồng ngựa kiểu Tudor. “Tôi sẽ ở trong văn phòng. Cửa đầu tiên bên phải,” Marc nói. “Khi nào xong thì anh chị cứ vào nhé.”
“Bọn tôi sẽ vào ngay,” Shane trả lời. Anh dừng lại. “Sao?” anh hỏi.
Wendy kinh ngạc nhìn anh. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu. “Sau tất cả những chuyện này... sau những gì anh làm... tất cả những gì anh phải nói là, ‘sao’?”
“Mình chỉ việc mua con ngựa được không? Sao em cứ phải làm mọi chuyện trở nên trầm trọng thế nhỉ?”
Cô ngây độn nhìn anh. Có thể nào anh quên đã gửi đơn ly dị cho cô và khóa trái căn hộ không cho cô vào? Hay đơn giản là cô mất trí rồi?
“Em muốn anh nói gì?” Shane sốt ruột hỏi.
Cô dừng lại. Cô muốn gì? Tôi muốn mọi thứ bình thường trở lại. Tôi muốn mọi thứ như trước khi tôi đi Rumani. Không tuyệt vời gì, nhưng tốt hơn thế này, cô muốn nói thế. “Em muốn anh giải thích.”
Anh nhìn cô thách thức, rồi như một thằng nhóc, quay mông bỏ đi về phía chuồng ngựa. Wendy chạy đuổi theo, bắt kịp anh ngay lối vào. “Lúc này anh không muốn nói chuyện,” anh rít lên. “Không phải trước những người này...” anh nói, chỉ vào cánh cửa văn phòng.
“Tại sao không? Sao anh lại quan tâm tới họ?”
“Anh không nghĩ vậy, Wendy. Mà là họ nghĩ gì về con gái của chúng ta. Sao em phải làm nó xấu hổ? Cuối cùng nó cũng có được can đảm để thử một cái gì đó mới mẻ, một môn thể thao, còn em thì muốn phá hỏng.”
“Em không có...”
“Em không biết họ nói bóng gió thế nào ở đây à?” Shane nói vẻ buộc tội. “Ai cũng biết chuyện nhà người khác. Em gặp Cherry và Nina rồi đấy - bọn họ sẽ nói chuyện với Marc - và ngày mai ở trường St. Mary-Alice mọi chuyện sẽ kết thúc. Em có nghĩ mọi chuyện với Magda đã đủ khổ sở rồi không? Con bé có cần bị những đứa trẻ khác bàn tán mẹ nó điên rồ thế nào nữa không...?”
“Nhưng Shane,” Wendy nói, kinh hoảng nhìn anh. “Em đâu có làm gì. Em chưa bao giờ làm gì tổn hại con gái chúng ta...”
“Không. Tất cả những gì em làm là xuất hiện ở đây, đột ngột. Ý anh là, thế cũng khó giải thích rồi.”
“Anh, đồ chó chết.” Wendy dừng lại, rồi quyết định không nói chuyện đó nữa. Giờ mà dính vào thì rất khủng khiếp. “Thế anh định mua con ngựa đó mà không có em bằng cách nào, hả Shane?” cô hỏi.
“Thẻ tín dụng.”
“Vẫn là tiền của em,” cô nói, và ghét mình khi chỉ ra điều đó.
“Được thôi,” Shane nói. “Làm tan nát trái tim con gái mình đi. Thế sẽ giúp em lấy lòng con đấy.”
“Em không bảo là em sẽ không...”
“Làm gì tùy em. Anh đã cố hết sức rồi. Anh xong rồi,” anh nói, vung tay lên vẻ mỏi mệt. Anh bắt đầu bước vào trong chuồng ngựa tối mờ, tiếng bước chân vang vọng trong không gian rộng.
Wendy ngần ngại rồi bước vội theo anh. Ít nhất chuồng ngựa này có vẻ trống không, không có những con vật kinh sợ có thể nhảy chồm lên và đạp vào ta. “Shane!” cô rít lên. “Quay lại đây.”
Shane quay lại.
Cô phải bắt anh nói chuyện với cô, cô nghĩ. Cô không thể để anh thoát khỏi chuyện này. “Em sẽ không mua con ngựa chừng nào chúng ta nói về chuyện gì đang diễn ra.”
Môi Shane bĩu lên khinh bỉ. “Được thôi,” anh nói, giận dữ. Anh bước vào một cái chuồng không. Wendy lưỡng lự. Cánh cửa dính đầy rơm vàng. Có lẽ họ có thể làm tình và mọi chuyện sẽ bình thường trở lại. Trước đây việc đó đã thành công rất nhiều lần. Anh đứng giữa chuồng ngựa, tay khoanh trên ngực vẻ tự vệ. Cô bước một bước về phía anh, cảm thấy rơm chọc vào mắt cá chân mình. Anh thực sự rất ngớ ngẩn. Toàn bộ chuyện này thật lố bịch. Nếu anh dừng lại, cô sẽ tha thứ cho anh. Cô đã quen với việc tha thứ cho anh. Sau mười hai năm thực hành thì cô có thể tha thứ dễ dàng, như học cách nói xin lỗi. Xin lỗi và tha thứ, dễ hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
Và sau khi đã bình tĩnh trở lại, cô quyết định mạo hiểm. Bằng cái giọng trẻ con ngây thơ mà cô vẫn nói với anh, cô nói vẻ nghịch ngợm, “Mình làm tình đi.”
Tuy nhiên, không những không xoa dịu được anh, lời dịu dàng này như tháo dây thả một con quái vật bên trong anh xổng ra ngoài. Anh nhoài tới như thể để đánh cô. Nhưng vào phút cuối, anh dịch sang một bên và chạy tới chỗ bức tường, nện tay vào miếng gỗ. “Em vẫn không hiểu ra, phải không?” anh hét. Và rồi, có lẽ ngượng vì tự dưng lại thể hiện nam tính một cách bất thường như thế này, anh đưa tay lên ôm mặt. Cơ thể anh bắt đầu run bần bật như thể anh đang nức nở, nhưng không có tiếng khóc nào thoát ra cả. Cô bước vài bước lại chỗ anh và đặt tay lên vai anh. “Shane?” cô hỏi. Và rồi giọng nài nỉ hơn: “Shane... anh khóc đấy à?”
“Không.” Tiếng anh nghèn nghẹt dưới tay. Cô cầm lấy tay anh và cố kéo ra.
Nét mặt anh làm cô hoảng sợ. Mắt anh đỏ ngầu - đầy sự căm ghét, cô nghĩ, ghét cô hoặc chính bản thân, hoặc có lẽ cả hai. “Không tốt,” anh nói.
Hết rồi, cô nghĩ. Hết rồi... “Cái gì không tốt?” cô hỏi.
“Chúng ta,” anh nói. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra bằng miệng. “Anh không yêu em, Wendy ạ,” anh nói. “Và anh nghĩ anh chưa bao giờ yêu em.”
Argggghhhhhh. Cô lùi lại một bước. Argggggh. Có phải cô là người đang gây ra tiếng động đó, hay là cô tưởng tượng ra nhỉ? Toàn bộ cuộc đời cô như tách rời ra khỏi cô. Cô đang đứng trên một mỏm đá. Argggggh. Làm sao có thể có chuyện này?
Anh không thực sự nói điều đó, đúng không?
“Em chưa bao giờ cho anh cơ hội để tự quyết định cho mình,” anh nói. “Em lúc nào cũng ở bên anh - ở bên anh từ lúc đầu. Anh không thể vứt bỏ em. Em không bao giờ chịu nhận câu trả lời không. Ban đầu anh nghĩ, cô này chắc điên rồi. Anh đã ngủ với các cô gái khác, và em biết điều đó, vậy mà em chẳng nói gì cả. Và rồi anh bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ em thực sự yêu anh. Anh có thể làm gì anh muốn và em luôn ở bên anh chăm sóc cho anh. Anh không bảo rằng anh không thích em. Chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau. Nhưng anh chưa bao giờ yêu em. Kiểu tình yêu anh dành cho các cô gái khác...”
“Các cô gái khác...”
“Khi chúng ta lấy nhau thì không,” Shane nói vẻ tự vệ. “Anh không ngoại tình. Anh đang nói chuyện trước khi chúng ta lấy nhau.”
“Vậy sao anh lại lấy em?” cô hỏi.
“Tại sao em lại muốn nghe điều đó?” anh hỏi. “Em nghĩ là anh thích nói với em chuyện này ư? Sao em không bỏ đi? Em lúc nào cũng tự hành hạ bản thân khi ở lại với anh. Em nghĩ việc đó sẽ khiến anh kính trọng em à?”
“Anh nợ em một lời giải thích chết tiệt!” cô hét lên.
Anh lại nện tay vào tường.
“Em không tin, Shane. Sao anh lại yếu đuối đến thế?”
“Em nghĩ là anh thích yếu ớt ư? Em khiến cho anh yếu ớt!” anh gào lên. “Anh chưa bao giờ yêu em. Rất tiếc cho em khi phải nghe điều đó, nhưng đó là sự thật. Anh cứ hy vọng mình sẽ yêu em. Mọi người bảo anh điên - em rất tuyệt vời. Mà em thì lại rất chắn chắn về điều đó. Nhưng vào ngày cưới của chúng ta? Khi chúng ta bước đi giữa hai hàng ghế? Anh biết mình đã phạm sai lầm. Em có bao giờ tự hỏi sao anh không thể nhìn em? Anh là một trong những mục tiêu của em. Anh đã được chinh phục. Và có lẽ anh đã bỏ đi, nhưng rồi em lại có thai ngay. Chuyện đó anh chưa bao giờ được quyền có ý kiến. Em ngừng uống thuốc. Em bảo không phải, rằng đó là một sự cố...”
“Đúng thế!”
“Chuyện vớ vẩn, Wendy ạ.”
“Nếu anh ghét em đến thế, sao anh không bỏ đi?”
“Bởi vì anh yêu con gái của chúng ta. Em không thấy sao? Anh không tệ hại như em nghĩ đâu, em có biết không? Anh đã cố làm điều đúng đắn. Anh nghĩ ít nhất anh có thể làm một người cha tốt. Và rồi em lại có thai. Và lại có thai. Và lần nào anh cũng nghĩ, càng ngày cô ta càng làm cho mày dính chặt vào bẫy và mày không bao giờ ra đi được nữa...”
“Đi đi, Shane. Đi ngay bây giờ đi.” Cô chạy nhào đến chỗ anh và đấm vào tay anh mạnh hết mức có thể. Cú đấm làm tay cô đau. Shane tránh xa khỏi cô, cười khẩy.
“Em sẽ làm như thế à? Khi không có được mọi chuyện theo ý mình, và thế là em sẽ đánh anh?”
“Đi đi. Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.”
“Ừ, thế sẽ rất thuận tiện cho em, đúng không?” Shane nói, gật đầu và xoa chỗ cánh tay bị cô đánh - như một đứa con gái, cô nghĩ. “Nhưng anh sẽ không làm thế, Wendy ạ,” anh nói. “Khi ra đi, anh nhận ra thứ quan trọng nhất trong đời anh là bọn trẻ. Và anh sẽ không từ bỏ chúng.”
Môi cô căng ra thành một nụ cười hiểm ác. “Anh sẽ không bao giờ có được bọn trẻ. Em đảm bảo như thế. Em sẽ mang bọn trẻ đi với em, và đảm bảo anh sẽ không gặp lại chúng.”
“Ừ,” anh gật đầu. “Anh cũng nghĩ em sẽ nói thế. Em tài quá mà, em thông minh, thành công, giàu có quá mà. Nhưng bên trong, em chỉ là một đứa trẻ ủy mị thôi. Em không bao giờ hiểu được rằng người khác - anh đây - có thể cảm thấy khác với những gì em muốn. Em không thể khiến người khác yêu mình, Wendy ạ, nhưng em không chịu chấp nhận điều đó. Và vì vậy tất cả những gì em muốn làm là trừng phạt anh. Như những thằng khốn diễn viên Hollywood mà em luôn mồm phàn nàn với anh. Lúc nào em cũng nói phụ nữ thì khác. Sao em không thực hành điều mà em rao giảng ấy? Mười hai năm qua, anh đã làm một ông bố tuyệt vời. Và anh cố là một người chồng tốt. Anh mắc kẹt ở đây. Nhưng đó là một sự dối trá. Em có biết để anh thừa nhận sự thật này thì khó khăn đến mức nào không? Anh không muốn sống cả đời với một phụ nữ mà anh không yêu. Chuyện đó có tồi tệ khủng khiếp không? Anh đã dành các buổi chiều nói chuyện với các phụ nữ - nói chuyện với các bà mẹ - các bà mẹ của bạn bè con cái chúng ta. Và em biết gì không? Nếu tình huống đảo ngược lại, nếu người phụ nữ không yêu chồng mình, tất cả bạn bè cô ta sẽ nói, ‘Cô có quyền đi tìm tình yêu đích thực của mình.’ Sao phụ nữ có quyền còn anh thì không?”
Wendy không nói nên lời.
“Và anh nói với em một điều này nữa,” Shane tiếp tục. “Anh từ bỏ sự nghiệp của mình để chăm sóc con cái. Em nghĩ là anh bất tài... hay anh lười biếng. Được thôi, anh không tài năng như em. Anh không có được những thứ em có. Anh không có những thứ đòi hỏi phải có. Nhưng anh có những thứ khác. Và em chưa bao giờ thực sự tôn trọng điều đó. Tại sao khi một phụ nữ hy sinh sự nghiệp để chăm sóc con cái thì cô ta là anh hùng. Còn khi đàn ông làm vậy, thì mọi phụ nữ đều nghĩ anh ta bị làm sao đó? Anh ta yếu đuối, hoặc là kẻ thất bại. Đó là điều em thầm nghĩ, phải không, Wendy? Rằng anh là một kẻ thất bại.”
Ôi trời ơi, cô nghĩ. Anh nói đúng. Đã có nhiều lần, quá nhiều lần, khi cô khinh miệt nhìn anh, và rồi, cảm thấy rất tệ vì đã cảm thấy như thế, đã cố che giấu đi bằng cách chiều chuộng anh hoặc mua cho anh cái gì đó... Tại thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra? Thế giới bị đảo ngược. Không có câu trả lời nào cả ngoại trừ... ngoại trừ, cô nghĩ, với một tia hy vọng nhỏ nhoi, cố tiến tới và làm điều đúng đắn... như một người trưởng thành. Và nghĩ như vậy, cô thấy rằng mình cần phải đặt sự tổn thương và tự ái cá nhân qua một bên. Cô mạnh mẽ hơn anh rất nhiều. Cô đã luôn như thế và sẽ luôn như thế, và cô phải tha thứ cho anh. Anh không thể làm cô tổn thương - anh chưa bao giờ làm được. Cô phải tỏ ra tốt lành. Cô phải...
“Shane,” cô nói. Cô nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy sự đau đớn dữ dội đột nhiên choán lấy mình khi họ đã hiểu nhầm nhau nhiều đến thế. “Em chưa bao giờ nghĩ anh là kẻ thất bại. Em yêu anh, Shane ạ. Em phải lòng anh. Từ lúc đầu...”
Shane lắc đầu. “Không phải, Wendy ạ. Em nghĩ như vậy. Nhưng em không làm được. Làm sao mà một người khỏe mạnh, có lý trí lại có thể thực sự yêu một người không yêu họ?”
Cô nhìn anh. Anh mới nhỏ bé làm sao. Và thực sự thảm hại, trong cái áo màu đỏ anh đào và quần jeans trắng đó. Anh sẽ không bao giờ hơn được con người anh ngay lúc này, cô buồn bã nghĩ, nhưng anh phải đi theo con đường riêng của mình. Một ngày nào đó, có thể Shane sẽ hối hận vì hành động của mình; có thể anh nhận ra mình đã phạm sai lầm. Có thể anh sẽ bị trừng phạt, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, thì vũ trụ sẽ trừng phạt anh, không phải cô.
Và rồi cô nghĩ: “Mình phải đi thôi.”
Cô đã trả tiền cho con ngựa và đi tạm biệt lũ trẻ. “Giờ con có Prince rồi, con nghĩ sẽ chẳng cần bất cứ ai nữa,” Magda hồ hởi nói. Wendy gật đầu. Cô hiểu. Giờ Magda sẽ phải trải qua nhiều chuyện, những chuyện mà con ngựa có thể giúp con bé nhiều hơn là mẹ đẻ của nó. Mình đã bị một con ngựa thế chỗ, Wendy buồn bã nghĩ.
“Cô về à, cô Healy?” Gwyneth rụt rè hỏi.
“Tôi phải quay về,” Wendy nói. “Sáng nay chúng tôi được đề cử sáu giải Oscar và tôi phải lên truyền hình.” Đó là một lời nói dối vô nghĩa và thảm hại, cô nghĩ. Nhưng cô phải giữ gìn lòng tự tôn của mình, ít nhất là trước mặt gia đình.
“Tuyệt quá,” Gwyneth nói, mắt mở to ngưỡng mộ. “Được đề cử sáu giải Oscar chắc phải khó lắm.”
Wendy nhún vai. “Thực ra cũng không có gì lớn,” cô nói. Cô hít một hơi. “Đó là việc tôi làm.”
Và giờ, ngồi sau xe, quay lại phi trường bay về New York, cô lại nghĩ, một cách mệt mỏi, Đó là việc mình làm. Điện thoại của cô đổ chuông và cô tự động trả lời. “Alô?” cô đờ đẫn nói.
“Wendy!” Victor Matrick hồ hởi kêu lên.
Ngay lập tức Wendy trở lại bình thường. “Vâng, chào ông Victor. Ông khỏe không?”
“Cô thế nào?” ông hỏi. “Chắc cô phấn khởi lắm. Tôi cũng thế. Cô làm giỏi lắm, được đề cử Oscar rồi. Giờ chúng ta chỉ cần được thắng một hoặc hai giải.”
“Chúng ta rất có khả năng mà, Victor. Tôi sẽ bố trí vài buổi chiếu đặc biệt cho các thành viên của Hàn lâm viện.”
“Nếu có thể giúp được gì thì cho tôi biết nhé. Và hôm nay trên tờ Post có một bài hay lắm,” ông ta nói thêm.
Bài gì cơ? Cô nghĩ. Nhưng cô cho là chẳng quan trọng, miễn là Victor hài lòng.
“Tôi hy vọng chiều này cô sẽ nghỉ và ăn mừng một chút,” Victor nói. “Có kế hoạch gì đặc biệt không?”
“Không hẳn,” cô nói. “Tôi vừa ở Palm Beach, với gia đình. Tôi vừa mua cho con gái một con ngựa.”
“Tốt lắm,” Victor nói. “Không có gì tốt cho các bé gái bằng ngựa, tôi luôn nói vậy. Nó dạy cho chúng biết thế nào là trách nhiệm. Nhưng tôi không cần phải nói với cô điều đó, nhỉ? Và chúc mừng cô lần nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm gia đình cô. Không có gì bằng lúc được ở với gia đình. Chúng ta đều cần có khoảng thời gian như thế nhiều hơn nữa. Hãy tận hưởng nhé.”
“Cám ơn ông, Victor,” cô nói.
Chiếc Citation đợi cô ở sân bay. Xe chạy qua một hàng rào rồi lên đường tarmac, và tiếp viên hàng không bước tới cầm lấy hành lý của cô. “Chuyến đi nhanh quá,” anh ta nhận xét.
“Vâng,” cô nói. “Tôi phải lo vài chuyện. Nó diễn ra suôn sẻ hơn tôi nghĩ.” Cô lên máy bay, thả mình xuống một cái ghế da màu be mềm mại. “Cô muốn dùng gì không?” tiếp viên hỏi. “Trứng cá và champagne nhé?” anh ta nháy mắt hỏi. “Là loại Dom Perignon. Victor Matrick đặc biệt đặt riêng cho cô đấy.”
Sao lại không? Cô nghĩ. Và rồi: Vậy là Victor biết cô đã lấy máy bay. Cũng hợp lý, cô nghĩ. Victor biết mọi chuyện...
Phía trước cô có một giá để đầy báo và tạp chí. Cô rút tờ New York Post ra - “50 Phụ nữ Quyền lực nhất!” nó giật tít.
Cô mở ra. Bên trong là ảnh chụp cô trong bữa tiệc trình chiếu một bộ phim. Đêm đó cô có trang điểm, và đeo kính sát tròng, tóc búi cao. Trông cô cũng không tệ lắm, cô nghĩ, nhưng thực ra thì ai thèm quan tâm chứ?
Bên dưới là đoạn: “Wendy Healy, 43 tuổi, Chủ tịch, Parador Pictures. Khi Comstock Dibble bị đá ra khỏi vị trí Chủ tịch, chỉ có duy nhất một phụ nữ cho công việc này - Wendy Healy thông minh xinh đẹp đeo kính cận. Cô đã đưa Parador đi lên, và kiếm cho công ty hai trăm triệu đô.”
Ồ, cô nghĩ. Cô gấp tờ báo lại và đặt xuống cạnh mình. Phi công khởi động động cơ, và chiếc máy bay bắt đầu chạy. Cô nghĩ lẽ ra khi được nhắc tới thì mình phải thấy vui sướng, nhưng cô lại không cảm thấy gì cả. Chiếc máy bay tăng tốc trên đường bay. Cô nhìn cảnh tượng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cảm thấy gì nữa.
12 (1)
Hôm nay, Nico O’Neilly nghĩ khi nhìn ra từ cửa sổ nhà mình, là một ngày hoàn hảo để cai trị thế giới.
Lúc này là bảy giờ ba mươi sáng thứ Năm, và cô đang chậm rãi bóc quả trứng luộc lòng đào, muốn nhớ chính xác ngày hôm này như thế nào, đặc biệt sáng nay cô cảm thấy ra sao - buổi sáng cô đi gặp Victor Matrick để cho ông ta biết tin về Mike Harness. Một tin cực kỳ thú vị, cô tin chắc như vậy, sẽ hạ gục Mike. Một lần và mãi mãi.
Cô lật quả trứng, bóc gọn ghẽ từng miếng vỏ một. Đó chính là việc cô định làm với đầu của Mike. Nó sẽ là một cú hạ gục nhanh gọn, và hy vọng rằng, Mike chỉ cảm thấy đau trong một vài giây. Một... hai, cô nghĩ, chấm đầu quả trứng đã bóc vỏ vào muối. Cô cầm một mẩu bánh mì nướng lên, dài đúng nửa inch, và chấm vào lòng đỏ trứng. Cô nhai thật kỹ. Như thường lệ, cả trứng (luộc bốn phút rưỡi) và bánh mì nướng đều tuyệt hảo, do chính tay cô chuẩn bị. Sáng nào Nico cũng ăn cùng một thứ - trứng luộc lòng đào, nửa lát bánh mì nướng, và một tách trà Anh với đường và chanh - và bởi vì những thứ này phải được chuẩn bị một cách chính xác (nước pha trà chẳng hạn, phải để sôi trong ba mươi giây), cô luôn tự mình làm bữa sáng. Trong đời có những thứ mà tự ta làm thì dễ dàng hơn nhiều.
Cô lại nhìn ra cánh cửa sổ Pháp xuống khu vườn nhỏ ở sau nhà. Mùa xuân đã thực sự đến rồi - cây anh đào đã sum suê cành lá; trong vài ngày nữa, hoa sẽ nở. Và vài tuần nữa thôi, họ sẽ mở cửa căn nhà ở East Hampton, và nó sẽ hệt như trên thiên đường. Họ ở tại căn nhà này vào tháng Năm, Sáu, và Bảy, tháng Tám thì quay về, nhưng tháng đẹp nhất là tháng Năm, khi không khí biển ấm áp và dễ chịu, còn cỏ thì xanh mượt rập rờn. Cô luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm vườn vậy mà chả bao giờ làm được, nhưng có lẽ năm nay cô sẽ trồng hoa hay gì đó...
“Em đọc cái này chưa?” Seymour hỏi, bước vào phòng ăn trên tay cầm tờ New York Times. Seymour ăn mặc như sinh viên - quần jeans và giày thể thao loại đắt tiền, tóc dài vén ra sau tai. Mắt anh sáng lên vẻ lanh lợi và Nico mỉm cười, nghĩ rằng khi đẻ ra mắt Seymour đã như thế này và làm mọi người trong phòng sinh phát hoảng.
“Gì thế anh yêu?” cô hỏi.
“Câu chuyện ở bộ phận Metro. Về Trent Couler. Nhà thiết kế thời trang vừa bị phá sản. Anh hy vọng Victory có đọc chuyện này,” anh nói, bước lại gần cô.
“Tại sao?” Nico hỏi, nhấp một ngụm trà.
“Nó sẽ khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu khi chấp nhận hợp đồng đó. Cô ấy sẽ được an toàn,” Seymour nói.
“Em không chắc là Victory muốn được an toàn,” Nico nói.
“Ai cũng muốn được an toàn cả,” Seymour nói. “Giờ thì cô ấy có thể nghỉ hưu.”
Nico mỉm cười và cắn một miếng trứng. Quan điểm của Seymour đúng là kiểu của đàn ông, cô nghĩ. Thật là châm biếm, nhưng khi ta tìm hiểu kỹ, hầu hết đàn ông thành công đều làm việc chỉ vì một điều duy nhất - được nghỉ hưu - và càng sớm càng tốt. Trong khi phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại. Cô chưa bao giờ nghe thấy một phụ nữ bảo cô ta làm việc để có thể nghỉ hưu trên một hoang đảo hay sống trên một cái thuyền. Có lẽ, cô nghĩ, bởi vì hầu hết phụ nữ không nghĩ rằng họ xứng đáng được ăn không ngồi rồi.
“Có khi anh sẽ mời Victory đi ăn trưa,” Seymour nói, ra khỏi phòng.
Nico gật đầu, nhìn theo anh. Có lẽ Victory sẽ bận rộn không có thời gian đi ăn trưa với Seymour, nhưng cũng không quan trọng. Thảo nào Seymour không tài nào hiểu được, cô nghĩ. Nhờ cô, Seymour, ở một nghĩa nào đó, được nghỉ hưu, và nhiệm vụ duy nhất phải làm là dạy một lớp ở trường Columbia.
Nhưng anh bố trí thời gian rảnh rỗi rất hợp lý, cô tự chấn chỉnh suy nghĩ của mình. Cô sẽ không bao giờ có khả năng làm mình bận rộn được như Seymour. Và cô lại cảm thấy tội lỗi. “Sao cậu có thể cắm sừng Seymour được nhỉ?” Victory đã hỏi cô.
“Tớ không phải là người lạnh lùng như mọi người nghĩ,” Nico nói. “Tớ có ham muốn. Và chẳng lẽ tớ phải đè nén những ham muốn đó suốt cả cuộc đời?”
Victory tỏ ra rất nghiêm khắc, Nico nghĩ. “Cậu mạo hiểm hủy hoại đời mình để được một ít tình dục à? Đó là điều mà đàn ông luôn làm,” Victory nói. Cô xấu hổ, nhưng những người chưa bao giờ kết hôn vẫn luôn quá lý tưởng về chuyện đó. Trong khi nếu bạn lấy chồng rồi thì bạn sẽ hiểu việc đó không phải là hoàn hảo, và rằng dù không hoàn hảo, bạn vẫn phải duy trì nó. “Tớ yêu Seymour. Tớ sẽ không bao giờ bỏ anh ấy,” Nico phản kháng. “Nhưng bọn tớ không có được tình dục tử tế từ...”
“Tớ biết,” Victory nói. “Nhưng sao lại như thế?”
“Tự nhiên thế thôi,” Nico nói. “Ta trở nên bận rộn. Ta mệt mỏi. Và rồi ta quen với chuyện không làm việc đó nữa. Như thế dễ chịu. Có những thứ khác quan trọng hơn...”
“Nhưng sao lại làm việc đó? Với Kirby?” Victory hỏi. Cô đặt tay mình lên cánh tay Nico. Họ đang bước đi trên phố West Broadway, tới thăm Wendy tại nhà mới của cô - một phòng suite tại khách sạn Mercer. Thật là một thảm họa - tình huống của cô trở thành chuyện nhỏ nhặt khi so sánh với Wendy. “Chẳng lẽ tớ phải sống suốt đời mà không được một lần làm tình sảng khoái?” Nico hỏi. Cô không thể giải thích việc Kirby đã khiến cô cảm thấy thế nào, hay làm cô cảm thấy ngay từ lúc đầu. Cô chưa hề được làm tình như thế. Nó như thể là khám phá ra một trò chơi mới - hay đúng hơn, cuối cùng hiểu được việc mà mọi người vẫn luôn bàn tán liên tục. Nó khiến cô cảm thấy mình giống những người khác khi được làm tình như vậy.
“Vài người nói rằng hôn nhân kết thúc khi ta ngừng làm tình,” Victory nói.
“Một vài người luôn phán xét các mối quan hệ của người khác. Và vài người không hiểu chuyện gì có thể xảy ra khi ta đã kết hôn mười bốn năm. Và Seymour không biết...”
“Cậu đâu có biết chắc được việc đó,” Victory nói. “Có khi anh ấy biết nhưng không quan tâm. Có khi cậu đúng, anh ấy chả biết gì cả. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng. Dù anh ấy có biết hay không. Tớ thực sự nghĩ là,” Victory nghiêm nghị nói, “nếu tiếp tục ngoại tình, cậu nên nói với anh ấy. Ít nhất như thế Seymour cũng có quyền lựa chọn. Đó chính là thứ bất công trong chuyện này - cậu không cho người khác có quyền lựa chọn. Dĩ nhiên là đàn ông lúc nào cũng làm thế, nhưng chúng ta phải tốt hơn đàn ông. Chuyện này có gì đó không được danh giá cho lắm...”
“Tớ biết... tớ biết,” Nico tán thành. “Nó làm tớ sợ. Nhưng tớ không thể...”
“Làm vài việc để khám phá ra một số khía cạnh trong bản thân mình thì không sao cả. Chúng ta phải phạm sai lầm. Nhưng tớ thực lòng nghĩ bây giờ cậu nên dừng lại, trước khi hủy hoại gia đình mình,” Victory bướng bỉnh nói.
“Dù bọn tớ có ly hôn, tớ biết tất cả bọn tớ sẽ ổn,” Nico nói, bướng bỉnh không kém.
“Nhưng để làm gì?” Victory kêu lên. “Đàn ông như Seymour không có nhiều đâu. Tớ biết thỉnh thoảng anh ấy thô bạo, nhưng anh ấy chân thật. Seymour có cá tính. Và ngày nay thì hầu hết đàn ông không được như vậy. Nhìn Shane mà xem. Có chút cá tính nào đâu, ngay từ lúc đầu.” Cô dừng lại, nhìn thẳng trước mặt. “Cậu không bao giờ có thể thành công trong hôn nhân với một người đàn ông không có cá tính. Sẽ luôn kết thúc trong thảm họa,” cô nói. “Nhưng cậu đã chọn lựa một cách khôn ngoan ngay từ đầu. Cuộc hôn nhân của cậu thành công. Cậu không muốn để một thứ... chết tiệt,” Victory nói, nhăn mặt khi dùng một từ nghĩa xấu, “phá hoại thứ mà cậu đã làm rất thành công...”
Nico thở dài và ăn nốt miếng trứng ở trong vỏ. Dĩ nhiên là Victory nói đúng, và có lẽ cô kể với bạn vụ ngoại tình này là để Victory thuyết phục cô thôi đi. Cô biết việc này là sai trái và cô phải dừng lại, nhưng không dễ dàng gì mà thuyết phục bản thân làm việc đó.
Cô cầm đĩa và tách lên mang vào bếp, rửa chỗ bị dính lòng đỏ trứng dưới làn nước nóng. Khi cái đĩa sạch bong, cô đặt lên giá, sắp xếp lại bát đĩa thật gọn gàng. Căn bếp khá lớn, và thường ngăn nắp, nhưng khi nhìn quanh cô phát hiện ra một sợi chỉ dài kẹt trên nắp một lò nướng, có lẽ là từ khăn lau bát đĩa của người giúp việc. Trong một giây cô đã nghĩ sẽ mặc kệ nó đây - chỉ là một sợi chỉ nhỏ! - nhưng cô biết nếu mặc kệ, cô sẽ nghĩ đến cái sợi chỉ chết tiệt đó trong hai tiếng nữa. Sợi chỉ sẽ trở thành thứ quan trọng. Nó sẽ trở nên ngang bằng với những thứ cô phải xử lý. Sợi chỉ... và Mike Harness. Nghĩ ngợi kiểu này thì không lành mạnh lắm. Việc bị một sợi chỉ ám ảnh, nhưng cô không thể ngăn bản thân mình được. Cô túm lấy sợi chỉ và ném vào thùng rác, và khi sợi chỉ rơi xuống chỗ khăn giấy bị bẩn, ngay lập tức cô thấy dễ chịu hơn. Victory đã nói rất đúng, cô nghĩ. Cô là loại dở hơi, và cô đã rất may mắn khi có được Seymour, anh chịu đựng được cô. Anh chưa một lần phàn nàn. Nếu anh ở cùng cô trong bếp vào lúc đó, và chứng kiến cô vật lộn với sợi chỉ, anh sẽ chỉ bật cười. Và không phải theo kiểu xấu tính. Vì lý do gì đó, cô và Seymour thực sự, thực sự quý mến nhau và đã luôn như vậy, trong một thời gian dài, và chẳng phải chuyện đó thì quan trọng hơn ham muốn tình dục ư?
Dĩ nhiên là thế rồi. Và khi nghĩ được cho thông chuyện đó, cô lên tầng tạm biệt con gái.
Phòng Katrina là ốc đảo riêng của nó và có cả phòng tắm riêng - một sự xa xỉ mà không đứa trẻ nào có thể tưởng tượng ra khi Nico còn nhỏ. Thật buồn cười cái thời những năm sáu mươi bảy mươi khi họ lớn lên và cả gia đình năm người chung nhau một cái phòng tắm. Cô còn không có phòng riêng. Cô ở chung phòng với đứa em gái nhỏ hơn cô hai tuổi. Và em gái cô đã sung sướng ghê gớm khi cô đi học đại học để nó cuối cùng được có căn phòng cho riêng mình. Họ yêu quý nhau, cô nghĩ vậy, nhưng khi còn nhỏ thì cãi nhau liên tục. Dĩ nhiên tất cả những người cô biết bằng tuổi cô đều có tuổi thơ không lấy gì làm đẹp đẽ lắm - cha uống rượu quá nhiều, mẹ mệt mỏi, anh chị em không hạnh phúc. Chuyện cha đi làm về đánh đập con cái bằng thắt lưng là bình thường. Hồi đó trẻ con không được tôn thờ, chắc chắn là không phải giống như bây giờ, và cuối tuần phải làm rất nhiều việc lặt vặt. Cô phải cắt cỏ và phát báo. Và khi lớn hơn, cô là bé gái đầu tiên trong khu đi làm, và cô quyết định nên đi trông trẻ. Tuổi thơ như vậy cũng không có gì nghiệt ngã lắm, vậy mà gần như ông bố bà mẹ nào bằng tuổi cô đều không muốn lặp lại nó, muốn con mình được hưởng thứ tốt đẹp hơn: cảm thấy được yêu thương hơn và được mong muốn hơn và có giá trị hơn. Khi hồi tưởng về tuổi thơ, thứ mà cô nhớ nhất là hàng loạt những than phiền không ngớt của bố mẹ về con cái, rằng chúng hư hỏng thế nào, và sao chúng chẳng bao giờ làm được việc gì. Kết quả là những người lớn không có lòng tự tôn - như em gái cô, sống ở một thành phố nhỏ và làm bồi bàn tại một cửa hiệu bánh pizza (và đã lấy đời chồng thứ ba - thợ sơn nhà) hoặc những người lớn thành đạt quá mức, như cô đây. Cương quyết né tránh sự bất hạnh bằng cách thành đạt. Có lẽ đó không phải là giải pháp tuyệt hảo, đặc biệt khi không đạt được sự thành công. Nhưng nếu ta làm việc đủ chăm chỉ, thì thường đến một lúc nào đó trong đời ta nhận ra rằng không có cái gọi là giải pháp hoàn hảo. Và rằng điều quan trọng nhất là làm thứ gì đó có ích với thời gian của mình, thứ mà hy vọng làm ta thích thú.
Nhưng khi bước đi trên hành lang tới phòng Katrina, đột nhiên cô thấy sợ hãi. Nếu cô nhận vị trí của Mike và nó không có nghĩa gì thì sao?
Nếu không có việc gì có ý nghĩa thì sao?
Và đó là một việc bí ẩn, đúng không nhỉ? Nó thực sự không có ý nghĩa gì. Nó không phải là thứ quan trọng tối thượng, ở khía cạnh đem lại hạnh phúc, việc cô có giành được vị trí của Mike hay không. Nó sẽ khiến cô hạnh phúc trong một phút. Và rồi, sao lại làm nó? Sao lại phải dính vào bao rắc rối? Cô không phải làm thế. Nhưng dù vậy cô biết mình sẽ làm. Và một khi cô có được vị trí đó, cô sẽ làm việc như trâu để có thành quả tốt. Cô gõ cửa và bước vào phòng con gái.
Katrina mặc đồng phục học sinh, đang đọc truyện tranh Nhật trên máy tính. “Chào mẹ,” nó nói, không nhìn lên khỏi cuốn truyện. “Mẹ đi ạ?”
“Đi ngay đây,” Nico nói. Cô muốn nói gì đó với con gái, thứ gì đó khích lệ hoặc có ý nghĩa, nhưng nói gì đây?
Cô liếc nhìn màn hình máy tính. Katrina và bạn bè nó bị ám ảnh bởi truyện tranh Nhật, và nhìn các nhân vật nữ được phóng đại lên. Đột nhiên cô nhận ra rằng người Nhật đã thay đổi ít nhiều trong quan niệm của họ về phụ nữ, có thể tóm tắt lại thành một ám ảnh về sự chuyển hóa phụ nữ thành một sinh vật quy phục về mặt tình dục. Người phụ nữ lý tưởng hoặc là geisha hoặc, như trong truyện tranh, là búp bê, mà vẻ bề ngoài là thứ quan trọng nhất. Nico ghét cái thông điệp đó, ấy vậy mà một phần trong cô lại hiểu sự hấp dẫn của nó. Trốn đằng sau vẻ bề ngoài thì dễ dàng hơn rất nhiều, và với một bé gái thì lựa chọn đó thật hoàn hảo.
“Con biết là có cách để làm tốt hơn đấy,” Nico nói, đứng sau lưng con gái.
Katrina nhìn lên. “Chỉ là truyện tranh thôi mà mẹ. Nó chẳng có nghĩa gì cả.”
Lại từ đó: ý nghĩa. “Nhưng nó thực sự có ý nghĩa gì đó,” cô nói. Rồi cô tự hỏi tại sao, dù phụ nữ có tiến xa được đến mức nào, khi liên quan đến thế hệ sau thì ta có cảm giác như phụ nữ chẳng tiến triển được chút nào. Nhìn vào trang truyện tranh một lần nữa, cô nhận ra con gái mình vẫn đang phải vật lộn với cùng những vấn đề mà cô đã vật lộn về đàn ông, gia đình, và công việc. Và khi con gái cô bằng tuổi cô bây giờ, liệu phụ nữ có tiến xa hơn được không? Hay là họ lại thoái lui, sống trong một thế giới nơi con người quay lại thời điểm khăng khăng rằng vị trí của phụ nữ là ở trong nhà?
Cảm thấy mẹ không bằng lòng, Katrina tắt máy tính. “Hôm nay mẹ làm gì ạ? Có gì đặc biệt không?” nó vừa nói vừa đứng dậy thu dọn đồ của mình.
“Hôm nay mẹ sẽ làm một người mất việc,” Nico nói.
Katrina nhăn nhó nhìn cô. “Ồ, mẹ ơi. Thế có hay không?” nó hỏi.
Làm sao cô giải thích được đây? Nico nghĩ. Nhưng cô phải thử. Cô đã luôn tin rằng việc không che giấu những thực tế trong công việc của mình với Katrina là rất quan trọng, biết rằng việc cô làm một ngày nào đó sẽ giúp ích được cho Katrina. “Nó không hay ho gì, nhưng cần thiết,” cô vừa nói vừa vuốt thẳng ga giường Katrina. “Ông này đã không làm gì để cải thiện bộ phận xuất bản, mà lợi nhuận lại còn kém.” Con bé có hiểu được không nhỉ? Nico tự hỏi, nhìn con gái mình. “Và ông ta là một kẻ sô vanh. Vì thế nếu mẹ không sa thải ông ta, có khi ông ta sẽ sa thải mẹ. Khi liên quan đến chuyện làm ăn, thì không phải lúc nào cũng tử tế được con ạ. Có một số thứ mà khi làm người lớn, con buộc phải chấp nhận để được thành công. Và ai kinh doanh cũng hiểu điều đó. Họ đều chơi một trò chơi. Con cố làm gì đó công bằng...” cô yếu ớt ngừng lời. Katrina nhìn cô với vẻ chán nản - chắc là nó đang nghĩ tới chuyện khác.
“Được rồi mẹ,” Katrina nói, không hoàn toàn bị thuyết phục.
“Con thấy không,” Nico cố thêm lần nữa. “Không ai biết mình sẽ cư xử như thế nào cho đến khi ta đối mặt với thử thách. Đó là một trong những thứ tuyệt vời ở đời - đặt bản thân vào vị trí đối mặt với những thử thách mới và không sợ hãi khi phải làm vậy. Đó chính là thứ khiến cuộc sống thú vị và biến con thành người tốt hơn.” Và đó là bài học ngày hôm nay của con, Nico nghĩ. “Nghe có hiểu gì không con?” cô hỏi.
“Chắc vậy.” Katrina nhún vai. Nó cầm cái túi xách bằng da màu hồng có trang trí hình con mèo con lên. “Chúc mẹ may mắn,” Kat nói, ôm cô thật chặt. Khi Kat ra khỏi phòng, Nico nhận ra không phải cô đang cố thuyết phục con gái mình, mà là thuyết phục chính cô.
***
Kirby gọi cho cô khi cô đang bước vào văn phòng.
“Xin chào, quý bà xinh đẹp,” anh nói, câu chào đúng kiểu của anh vẫn làm Nico cau mặt. Lẽ ra anh không nên gọi cho cô, nhưng quá muộn rồi. Cô đã cho phép việc đó, và dần dần họ gần như ngày nào cũng nói chuyện với nhau ít nhất một lần, và có khi là hai, ba, thậm chí là bốn lần một ngày - sự thực là, cô dính líu đến Kirby nhiều hơn cô tự công nhận, dù với cả Victory. “Giờ em không nói chuyện được,” cô nói vào điện thoại. Một trợ lý của cô nhìn lên và gật đầu. Giờ đã được vài tháng, chắc hẳn họ đang tự hỏi cô nói chuyện với ai. Cô phải dừng lại ngay...
“Thế anh có gặp lại em sau không?” Kirby hỏi.
“Không được. Em có một ngày rất quan trọng đang đợi mình.” Cô vào văn phòng và khép hờ cửa lại, để nó mở ra một chút để không gây nghi ngờ. Không một ai trong văn phòng tin tưởng những cánh cửa đóng kín - có gì đó ở một cánh cửa bị đóng kín dẫn đến nghi ngờ không biết có chuyện gì đang diễn ra sau đó. Và kể từ khi cái bài báo trên tờ Post nói về khả năng cô sẽ thay thế vị trí của Mike Harness, cô phải đặc biệt thận trọng. Sáng thứ Hai sau hôm bài báo được đăng, Mike đã gửi cho cô một email, mà ông ta đồng thời gửi cho các giám đốc khác, viết rằng, “Rất vui khi được biết cô sẽ thay thế vị trí của tôi.” Mà cô trả lời rất khôn khéo, “Cứ ước thế đi!” ý bảo rằng cô nghĩ đó là trò đùa, và ông ta cũng nên nghĩ vậy.
“Nhưng em đang nghĩ về việc đó, phải không?” Kirby hỏi.
“Cái gì cơ?” cô hỏi, biết đích xác anh đang ngụ ý gì.
“Sex,” anh nói. Một tháng trước, từ này phát ra từ miệng anh sẽ ngay lập tức làm cô bị kích thích, nhưng giờ cô chỉ thấy khó chịu. Cô bị làm sao thế nhỉ? Có thể nào giờ đây không còn gì có thể làm cô thỏa mãn nữa?
“Em sẽ gọi lại cho anh sau,” cô nói quả quyết và gác máy.
Cô ngồi xuống trước máy tính. Tám giờ sáng, một tiếng nữa cô gặp Victor Matrick. Cô kiểm tra email, đầy các thư trả lời từ các bộ phận khác (ai cũng gửi cc cho người khác về đủ các loại vấn đề nhỏ nhặt này để chứng tỏ họ quan tâm đến mọi chuyện và rằng không ai bị loại ra khỏi vòng chơi cả - và vì thế không thể đổ tội hay bắt ai nhận trách nhiệm khi có việc gì sai trái xảy ra), cùng với các tranh, bài báo và kế hoạch xuất bản của tạp chí. Cô bảo trợ lý in ra cho mình hai bài báo, rồi gọi cho Richard, giám đốc nghệ thuật, để yêu cầu ông sửa lại một tranh vẽ. Ông ta làm ầm lên, đi xuống văn phòng cô để tranh cãi. Cô cho ông ta hai phút trình bày, rồi lạnh lùng nhắc lại những phản đối của mình và bảo ông ta sửa, yêu cầu có bản vẽ mới trước giờ ăn trưa. Ông ta sầm sầm bỏ đi, còn cô lắc đầu khó chịu. Richard được coi là người giỏi nhất trong nghề này. Nhưng ông ta nhạy cảm quá mức và luôn coi mọi lời phê bình là nhằm vào bản thân mình, và khăng khăng giữ nguyên ý mình cứ như thể ông ta vừa mới vẽ Nhà nguyện Sistine vậy. Nico biết sau lưng cô, ông ta gọi cô là Nico Quỷ cái, và cô đã nghĩ đến chuyện cho ông ta nghỉ vài lần rồi. Hồi xưa cô đã làm như thế - sa thải những nhân viên nói xấu cô - nghĩ rằng nếu lời nói xấu mà đến tai cô thì phải thuộc dạng quá đáng quá thể. Và nếu họ khó chịu đến thế khi làm việc với cô, thì chắc chắn là họ sẽ sung sướng hơn nhiều nếu được làm ở chỗ khác.
Cô cầm một bài báo lên và bắt đầu đọc, nhưng rồi được một vài giây lại bỏ xuống. Cô không tập trung được. Cô đứng dậy và bước lại cửa sổ, phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn xuống Công viên Trung tâm. Văn phòng của Mike, ở trên phòng cô hai tầng và ở mặt trước tòa nhà, nhìn được toàn bộ Công viên Trung tâm, văn phòng của Wendy cũng vậy. Các tổng biên tập xét về chức danh thì không cao bằng chủ tịch một bộ phận, và việc Victor Matrick cân nhắc thay thế Mike bằng cô là khá bất bình thường. Thông thường, tổng biên tập không thể leo cao hơn nữa. Một khi ta trở thành tổng biên tập, ta chỉ có thể di chuyển ngang, trở thành tổng biên tập của tạp chí khác. Nhưng cô không quan tâm đến tiền lệ. Nếu ai đó nói rằng việc đó không thể làm được, thì việc đó chứng tỏ là đáng để làm thử. Và cô thông minh, cô nghĩ. Tại sao lại cho phép bản thân héo mòn trong một công việc không thể thăng tiến được nữa?
Nghe mình nói kìa! Cô vừa nghĩ vừa mỉm cười. Công việc không thể thăng tiến được nữa. Nực cười. Cô đã có được một công việc mà mọi người sẵn sàng chết để có được nó. Phụ nữ lúc nào cũng bảo nhau rằng hãy hạnh phúc với những gì mình có, và rằng những thứ nhỏ nhặt có ý nghĩa quan trọng nhất. Và cô hạnh phúc và biết đánh giá giá trị của mọi thứ, nhưng thế không có nghĩa rằng những thứ to lớn là không quan trọng. Thế không có nghĩa là những thứ to lớn ở thế giới ngoài kia không đáng để theo đuổi. Sự phấn khích, động cơ, thành công - đó là những thứ cũng kích thích một phụ nữ. Chúng tạo cho cô sự trang trọng - trọng lượng trên thế giới. Làm sao một phụ nữ có thể thực sự thỏa mãn nếu cô ta không biết rằng mình được sống bằng toàn bộ năng lực của mình, hay ít nhất là cũng cố hết sức mình?
Cô quay lại nhìn đồng hồ trên bàn. Ba mươi phút nữa thì gặp Victor. Cô bước tới cửa và thò đầu ra ngoài. “Vài phút nữa tôi sẽ bận,” cô nói với trợ lý. “Mọi người nhận điện thoại giúp tôi được không?”
“Vâng,” họ đồng loạt nói. Họ là những cô gái tử tế, dễ thương, và chăm chỉ. Cứ một tháng một lần Nico mời họ đi ăn trưa. Khi cô thăng chức, họ cũng thăng chức theo. Cô sẽ mang họ theo cùng với mình...
Và giờ cô đóng cửa lại. Cô cần phải nghĩ. Cô ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da cừu non - ý tưởng của Victory, cô nhớ. Mấy năm trướcVictory đã giúp cô trang trí văn phòng, và thậm chí cô ấy còn đích thân tìm nơi đóng đồ nội thất, bàn, và hai cái ghế bành. Và giờ cô lại phải cám ơn Victory lần nữa, vì đã báo cho cô thông tin quan trọng từ Glynnis Rourke. Mọi việc vận hành như thế. Mấy năm trước cô đã giúp Victory, cho bạn vay tiền để làm ăn. Và giờ Victory giúp lại cô, bằng việc sắp xếp những cuộc gặp bí mật với Glynnis, diễn ra tại showroom của Victory...
Nhưng thế có đúng đắn không nhỉ? Cô băn khoăn. Chuyện cô sắp làm đây có gì đó thật tay mơ và nhỏ mọn. Nhưng có lẽ chỉ là do lương tâm của cô thôi. Gần đây, báo chí đăng đầy tin về một chính trị gia sẽ không được vào nội các chính phủ vì cái mà thoạt đầu mọi người nghĩ chỉ là “vấn đề vú em”, thì sau đó lại hóa ra thành một vụ ngoại tình với một luật sư cao cấp tại một hãng luật. Tại sao người phụ nữ này - tên cô ta là Marianna - lại ngoại tình với Sam, tay chính trị gia, là điều Nico không hiểu nổi. Sam vừa già, vừa hói, vừa nghiện rượu. Nhưng Marianna, ngoài năm mươi, là mẫu hình phụ nữ “quyền lực” cũ - người phụ nữ trở nên thành công vì bà ta thích là người phụ nữ duy nhất ở trong căn phòng đầy đàn ông quyền lực. Bà là người phụ nữ không tin, hay thích, những phụ nữ khác; người vẫn tin rằng cách duy nhất để một phụ nữ có thể trở nên thành công là làm một con quỷ cái. Nhưng những phụ nữ như Wendy, Victory và chính cô, Nico nghĩ, là mẫu hình phụ nữ quyền lực mới. Họ không phải quỷ cái, và họ không có cái ý tưởng cũ rích rằng ở bên đàn ông quyền lực khiến mình trở nên quan trọng. Họ muốn phụ nữ ngự trị thế giới, không phải đàn ông.
Nico lơ đãng xoa xoa mẩu da cừu giữa ngón trỏ và ngón cái. Có hai lý do chính để có được thành công trong cuộc đời: có được sự can đảm để tin tưởng một cách mãnh liệt, và có khả năng quyết tâm. Niềm tin mãnh liệt của cô là phụ nữ nên thành công tuyệt đỉnh, và cô quyết tâm làm điều đó. Nhưng phần khó khăn là ta sẽ thực hiện thế nào. Và là một người can đảm, cô phải hỏi bản thân, thêm một lần nữa, cô có làm việc này đúng cách không.
Chiến thuật khá đơn giản, và Victory đã thả bản kế hoạch lên đùi cô vào buổi chiều Seymour giành giải Giống chó Tốt nhất trong hội đua chó Westminster. Khi Seymour đi lại trong chiếc áo khoác nhung màu xanh đậm và con Tunie chạy nhảy bên cạnh, Nico đã nhận được tin nhắn từ Victory: “Thông tin quan trọng: công việc. Bí mật tuyệt đối. Liên lạc ngay lập tức.” Sau khi Seymour thu thập ruy băng và cô chúc mừng anh, cô lẻn vội vào phòng vệ sinh gọi cho Victory. Nói một cách vắn tắt là Glynnis Rourke. Cô này đã ký hợp đồng để làm một tạp chí với Mike Harness cùng với chương trình talk show của cô, đang định kiện Mike Harness và Splatch-Verner vì phá vỡ hợp đồng. Nico có nghe loáng thoáng về dự án này, nhưng số tạp chí đầu tiên cứ bị đình lại mãi, và Mike rất bí mật về chuyện này.
“Hắn ta là một tên khốn phân biệt giới tính,” Glynnis kêu lên, trong cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cô và Nico. “Cô không thể nào nói chuyện cho ông ta hiểu được. Tôi bảo ý tưởng của ông ta vớ vẩn, và ông ta phát rồ lên bỏ ra khỏi phòng. Tôi xin lỗi, nhưng tôi có làm sai không? Bọn mình làm ăn kinh doanh. Là tên của tôi trên tạp chí, không phải tên ông ta. Sao tôi lại phải chiều chuộng bản ngã của lão ta chứ? Ý tôi là, này này? Có còn là trẻ con nữa đâu?”
“Không hẳn,” Nico lẩm bẩm. Vấn đề là, trong khi buộc phải hỏi ý kiến Glynnis về mọi quyết định liên quan đến nội dung tạp chí theo điều khoản hợp đồng, Mike lại không làm vậy. Ông ta không nhận điện thoại của cô và không chịu gặp mặt trực tiếp, chỉ trao đổi bằng email. Glynnis đã liên tục yêu cầu ông ta hủy bỏ dự án này. Nhưng ông ta không chịu, bảo rằng họ “sở hữu” tên của cô, và có thể làm gì tùy họ. Chuyện này kéo dài hai tháng, và giờ cô sẽ kiện đòi năm mươi triệu đô - “tôi sẽ không bao giờ đòi được khoản đó, nhưng ta cần một con số thật hoành tráng để làm những kẻ đần độn đó sợ hãi,” cô giải thích - và lúc này đã lên kế hoạch nộp đơn ra tòa bất kỳ lúc nào. Những tập đoàn như Splatch-Verner bị kiện liên tục, nhưng Nico biết tình huống này rất khác. Glynnis là nhân vật công chúng, và cực kỳ có tiếng. Chuyện này sẽ tràn ngập trên các mặt báo.
Và Victor Matrick sẽ không thích chuyện này.
Cô đứng dậy, lại tiến ra cửa sổ và nhìn xuống. Victor thuộc về một thế hệ khác. Ông sẽ coi việc giám đốc cấp cao của mình dính líu vào một vụ ầm ĩ với một nhân vật nổi tiếng là không đúng đắn. Vài năm trước, khi Selden Rose cưới cô người mẫu của hãng Victoria’s Secret, Janey Wilcox, và Janey dính vào một vụ scandal đăng khắp trang nhất các loại báo chí, Victor Matrick đã bảo với Selden rằng hoặc là bỏ vợ hoặc là rời khỏi công ty. Victory Ford đã moi được chuyện này từ miệng Lyne Bennett. Ông nghe được chuyện này từ George Paxton, ông này lại là bạn thân của Selden. Seldon chỉ dính líu tới vụ scandal là do không may cưới phải cô nàng kia. Vì vậy Nico có thể hình dung Victor sẽ cảm thấy thế nào về vấn đề của Mike. Mặt khác, đi kể cho Victor thông tin này thì có vẻ hơi giống người đưa chuyện. Trò trẻ con, cô kinh tởm nghĩ.
Cô nheo mắt lại và khoanh tay quanh ngực. Đây không hẳn là buôn chuyện, mà là thông tin. Một người đàn ông trong tình huống này sẽ không ngần ngại, cô nghĩ, sẽ không sợ hãi khi đi tố kẻ khác. Không ai thích những trò chính trị ở văn phòng. Nhưng chúng là việc không thể tránh khỏi nếu ta muốn leo lên vị trí đứng đầu tập đoàn. Cô phải làm việc này, Mike đã thực sự làm ăn không ra gì, và Victor đã bảo cô tìm thứ gì đó.
Cô vào phòng vệ sinh riêng và mở tủ thuốc, lấy son và phấn nền ra. Giờ cô là một trong những trợ lý hàng đầu của Victor rồi, cô tưởng tượng, thoa son lên môi. Cô nghĩ còn phải hạ vài người nữa, cho đến ngày cô có được vị trí của Victor. Khi đó, và chỉ khi đó, cô sẽ không phải hạ ai nữa trừ cô ra...
Nhưng chuyện nào quan trọng thì phải làm trước tiên. Mọi thứ phải được hoàn thành theo trình tự. Và đậy nắp thỏi son lại, cô bước lên tầng trên.
***
Sáng hôm đó, bàn của Victor Matrick đầy những túi xách.
“Nhìn này, Nico,” ông kêu lên đầy tự hào, khi cô bước vào. “Tôi mua tất cả đống túi này đấy, trên đường phố, mà chưa đến ba trăm đô. Một phi vụ rất hời.”
Nico mỉm cười và ngồi xuống chiếc ghế bành trước bàn ông. Rõ là Victor lại đi bộ qua các phố. Thông thường ông được chở đi trên một cái kéo bằng gỗ, nhưng thỉnh thoảng ông xuống khỏi xe và đi bộ, quay về với vài vụ buôn bán “mới” mà ông phát hiện ra được bày bán trên phố. “Maureen” - thư ký của ông - “bảo rằng chúng là đồ giả,” ông nói. “Nhưng ai mà nhận ra sự khác biệt chứ? Cô nhận ra không?” ông hỏi.
Nico lưỡng lự. Đây có thể là một câu hỏi thực lòng, hoặc là một câu kiểm tra bí ẩn. Victor thích tỏ ra là một lão già lẩm cẩm, vui vẻ. Nhưng nếu ông thực sự lẩm cẩm hay vui vẻ, ông sẽ không thể sống sót đến tuổi tám mươi với vị trí CEO của Splatch-Verner. Bản năng mách bảo cô phải chiều lòng Victor, phải tán thành những nhận xét đôi khi lố bịch của ông ta, và giả vờ quan tâm đến những chủ đề yêu thích của ông, chủ đề lớn nhất là làm “người bình thường.” Chuyện này lố bịch đến khó chịu, khi trên thực tế Victor có hai máy bay riêng và vài căn nhà, bao gồm một căn ba mươi triệu đô ở Greenwich, Connecticut. Bao năm nay, Victor bị ám ảnh với chương trình Jerry Springer cho đến khi nó không được công chiếu nữa và giờ ông ta xem chương trình Dr. Phil và các show hiện thực. Việc các giám đốc gặp Victor không có gì bất thường. Thường là họ chẳng bao giờ bàn bạc được chuyện gì cả, vì Victor sẽ dành cả tiếng đồng hồ nói về một tập trong “Blind Date - Uncensored.” Họ sẽ bước ra khỏi phòng ông và bảo rằng Lão già sắp điên đến nơi rồi, nhưng Nico biết tốt hơn là không nên đánh giá thấp ông. Ông lúc nào cũng biết chuyện gì đang diễn ra, và dùng những chuyện bàn luận rối rắm khó hiểu đó như là cách để đàn áp các giám đốc của mình, đồng thời làm họ mất thăng bằng. Nico đã hy vọng rằng cuộc gặp gỡ này sẽ không giống các cuộc gặp kia, nhưng nhìn vào cái đống túi trên bàn Victor, chắc chắn là ông lại cố tình đi chệch nội dung chính.
Cô quyết định thành thật sẽ là con đường tốt nhất. “Vâng, Victor, tôi biết sự khác biệt.”
“Cô biết?” Victor hỏi, cầm một cái túi Louis Vuitton giả lên. “Tôi đang nghĩ sẽ dùng nó làm quà Giáng sinh.” Nico nhướng mày lên. “Cho vợ của vài người,” ông nói thêm.
“Tôi sẽ không làm thế đâu,” Nico nói. “Họ sẽ biết ông mua ở trên phố. Và rồi mọi người sẽ bàn tán về chuyện đó. Họ sẽ bảo rằng ông rẻ tiền.” Cô ngậm miệng lại. Mình có thể bị sa thải vì câu đó, cô nghĩ, nhưng không sao.
“Hô, hô, hô,” Victor nói. Ông ta có một chỏm tóc màu vàng nhạt, màu nước giải, Nico nghĩ, mọc lên từ đỉnh đầu như bờm sư tử. Tại bữa tiệc Giáng sinh hàng năm, luôn được tổ chức tại một nơi hoành tráng như Roxy Ballroom và có đến gần hai nghìn nhân viên, Victor ăn mặc như ông già Noel. “Vậy cô nghĩ không nên làm vậy?” ông lại hỏi.
“Vâng, đúng thế,” Nico nói.
Victor nhoài người lên bàn và nhấn nút điện thoại nội bộ. “Maureen,” ông nói vào điện đàm, như thể ông không tin là nó có hoạt động, “Nico O’Neilly bảo mấy cái túi này là đồ giẻ rách. Cô vào đây mang đi hộ tôi được không?”
Nico sốt ruột bắt chéo chân. Cô tự hỏi không biết trong ngày Victor có làm việc gì tử tế không, một câu hỏi mà các giám đốc của ông đã hỏi hàng bao năm nay. “Mike sắp sửa bị kiện,” đột nhiên cô thốt ra.
“Thế à?” Victor nói. “Cô nghĩ tôi nên làm gì với đống túi này.”
“Đem cho hội từ thiện. Cho Đội quân Cứu tế.”
Maureen, một phụ nữ khó biết được bao tuổi, bước vào phòng. Cô làm thư ký cho Victor từ rất lâu rồi. Mọi người đồn rằng họ ngoại tình với nhau. “Vậy là ông quyết định là không muốn giữ nó,” cô ấy nói, gần như là mắng mỏ.
“Nico quyết định. Hôm nay Nico quyết định mọi thứ,” Victor nói. Nico mỉm cười lịch sự. Liệu Victor có nói chuyện túi tiếc này nếu cô là đàn ông không nhỉ? Cô ngờ là không.
“Mike có biết ông ta sẽ bị kiện không?” Victor hỏi, sau khi Maureen thu hết đống túi và ra khỏi phòng.
“Chưa.”
“Hừm,” Victor vừa nói vừa xoa cằm. “Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?”
“Đơn kiện vẫn chưa được đệ lên.”
“Chúng sẽ được đệ lên chứ?”
“Ồ vâng,” Nico nói vẻ dứt khoát.
“Ai gửi?”
“Glynnis Rourke,” Nico nói. “Cô ấy đang định kiện Mike và Splatch-Verner. Vì vi phạm hợp đồng.”
“À ừ,” Victor vừa nói vừa gật đầu. “Glynnis Rourke. Dân Mỹ yêu chuộng cô ta, phải không nhỉ?”
“Đúng thế,” Nico nói. “Cô ấy có khả năng sẽ giành giải Oscar cho Diễn viên Phụ Xuất sắc nhất trong bộ phim The Spotted Pig của Wendy Healy.”
“Wendy Healy,” Victor nói vẻ khoái trí. “Tôi nghe bảo cô ấy sắp sửa ly dị.”
Nico hơi chững lại. Đây là một trong những vấn đề với Victor - ta không bao giờ biết được ông ta sẽ nói gì. “Tôi cũng nghe nói,” cô nói, không muốn lộ ra điều gì.
“Nghe nói?” Victor hỏi, trở nên hơi hách dịch. “Tôi tưởng là cô biết chứ.”
“Nó không hẳn là thông tin công khai,” Nico cẩn trọng nói.
“Liệu nó có trở thành thông tin công khai không?” Victor hỏi. Ông cầm quả cầu chặn giấy bằng thủy tinh lên - một vật lưu niệm có thành phố New York thu nhỏ - và khẽ lắc, những mẩu giấy bạc rơi xuống tòa nhà bằng bạc.
“Tôi e là không,” Nico đáp lại. Cô phải đưa Victor quay lại vấn đề của Mike. Nhưng nếu cô không khéo léo, Victor sẽ chặn họng cô ngay.
“Anh chồng muốn gì?” Victor hỏi. Ông ta đặt quả cầu xuống và nhoài tới trước, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Lòng trắng trong mắt ông có pha chút màu vàng do tuổi tác, giống như tờ giấy cổ. Nhưng lòng đen thì vẫn đen - màu xanh đậm, gần như đen sẫm. “Anh chồng không làm việc, phải không nhỉ?” Victor nói. “Anh ta sẽ đòi tiền đấy. Rất nhiều tiền.”
“Tôi thực sự không biết, Victor ạ,” cô lẩm bẩm, và đột nhiên tự hỏi có phải mình vừa phạm một sai lầm không.
“Cô không biết,” Victor nói vẻ trầm ngâm, ngả người ra sau ghế. Ông tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. Nico nghĩ mình như thể đang ở trong chuồng với một con sư tử. Cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của Victor. Ông lúc nào cũng có vẻ điên rồ, nhưng trước đây cô chưa bao giờ thấy sự bạo lực tiềm ẩn này. Nhưng dĩ nhiên, nó khá hợp lý.
Nico nhìn lại ông, không nói gì và mở to mắt hết mức có thể.
Hầu hết mọi người sẽ không chịu đựng được việc bị nhìn chằm chằm như thế, và Victor Matrick cũng không phải là một ngoại lệ. Ông bắt đầu nói. “Nếu cô thực sự muốn leo lên vị trí đứng đầu công ty này, cô nên biết tất cả mọi chuyện về mọi người,” ông nói.
“Về việc đó,” Nico nói, bằng một giọng thờ ơ nhất có thể, “tôi thực sự có biết. Nhưng tôi không muốn nói về nó.”
“Nhưng cô sẵn lòng đến đây để hớt lẻo chuyện Mike.”
Cô thấy mặt mình đỏ lên. Thế đấy, cô nghĩ. Mình đã đi nhầm bước, cả với Wendy và với Mike, giờ thì cô sẽ bị sa thải. Có lẽ cô nên kể cho ông ta về Wendy, và việc Shane đòi có căn hộ và quyền được nuôi bọn trẻ. Nhưng cô không thể làm thế với Wendy được. Victor có thể dùng việc đó chống lại cô ấy. Cô không được bối rối. “Tôi nghĩ ông muốn biết,” cô nói.
“Bởi vì Wendy là bạn của cô còn Mike thì không,” Victor nói.
“Năm ngoái công ty của Wendy mang về hơn hai trăm triệu đô. Bộ phận xuất bản chỉ mang về bảy mươi ba triệu. Và hai mươi ba trong số bảy mươi ba triệu đó là do Bonfire mang lại.” Cám ơn Chúa vì những dữ liệu đó, cô nghĩ. Nhưng Victor đã biết chuyện này rồi. Ông ta đang làm cái quái gì thế nhỉ?
“Vậy cô muốn vị trí của Mike,” Victor nói.
“Vâng, đúng thế. Chúng ta đã bàn chuyện này nhiều tháng rồi,” Nico lạnh lùng nói. Nếu cô tiếp tục dùng những thủ thuật thông thường, cô có thể sống sót qua vụ này.
“Thật à?” Victor hỏi. “Tôi không nhớ là chúng ta có bàn đấy.”
Cô cứng đờ người và nhìn đi chỗ khác. Cô đã không trông đợi câu đáp lại này, nhưng lẽ ra cô phải biết trước. Mọi người nói rằng Victor có khả năng làm việc này - hoàn toàn chối bỏ việc ông đã làm hoặc nói gì đó trong quá khứ, khi đó sẽ làm người kia tự hỏi họ có bị điên không. Mặt khác, Victor đã già. Có lẽ ông ta thực sự không nhớ. Mình xong rồi, cô nghĩ. Seymour sẽ vô cùng thất vọng... Giờ mình sống làm sao đây? Mọi người nói đúng... Victor Matrick là một lão già khốn nạn. Lão điên rồi...
Và đột nhiên cô nghĩ có khi Victor đã đặt bẫy lừa cô, để sa thải cô. Nhưng sao có thể thế được? Thông tin này đến từ chính miệng Glynnis, qua Victory. Victory thậm chí còn không quen Victor Matrick, nhưng chắc chắn ông ta biết họ là bạn bè. Nếu Victor đã đặt bẫy Glynnis Rourke thì sao. Nếu ông ta làm thế, thì có nghĩa là ông ta nghĩ ra một kế hoạch gần như là không thể thực hiện được. Ông ta có khả năng làm mọi thứ. Mặt khác, có lẽ Victor chỉ đơn giản đang làm thứ mà cô làm với Mike, ngồi nhìn và đợi, đợi cô bị sa thải.
“Sao?” Victor hỏi.
Cô nhìn lại ông. Những mạch máu li ti vỡ trên má ông trông như một mạng nhện mỏng. Ông già quá rồi! Ông nên chết, có lẽ thực ra ông chết lâu rồi, nhưng không ai nhận ra cả. Hai mươi lăm năm, cô nghĩ. Hai mươi lăm năm làm việc bảy mươi tiếng một tuần, hy sinh, chiến thắng, tất cả chuẩn bị ném qua cửa sổ. Vì cái lão khọm già chết tiệt chả biết quái gì, lão ta định tặng vợ các giám đốc túi hàng giả cho dịp Giáng sinh. Cô nghĩ, ông ta chính là hiện thân của tất cả mọi thứ không ra gì của cái thế giới kinh doanh tập đoàn này. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ thay thế vị trí của ông, cô nghĩ.
Cô ngồi ngả người ra ghế và bắt chéo chân, câu giờ. Trong sách dạy hướng dẫn không hề dạy cách cư xử thế nào trong tình huống thế này. Nhưng dù việc gì xảy ra, cô cũng không cầu xin hay tỏ ra sợ hãi. Cô phải lật ngược tình thế - nếu làm được, cô có thể xử lý được mọi chuyện. Cô nhún vai. “Đừng đùa với tôi, Victor,” cô lạnh lùng nói, như thể ông đang đùa và cả hai đang nói chuyện hài. “Cả hai chúng ta đều hiểu rằng Mike nên đi.”
Đây là cú đỉnh nhất của cô, cô nghĩ. Giọng cô quả quyết, nhưng không hiếu chiến.
“Mike không nghĩ thế,” Victor nói. Ông mỉm cười. Nụ cười như là kiểu trên phim hoạt hình, miệng ngoác ra và không thật. Nico đoán rằng câu trả lời của Victor nghĩa là ông ta sẽ nói chuyện với Mike về việc đó. Đó là thứ cô sợ nhất, rằng Mike sẽ có được Victor về phía mình và đá cô đi.
“Tôi không mong là ông ta nghĩ vậy,” Nico nói. Đột nhiên cô hình dung ra quả trứng luộc lòng đào và con dao cô thường dùng để tách vỏ trứng. Chỉ ba tháng trước, cô hoàn toàn tin tưởng mình sẽ thành công. Sao cô có thể phạm một sai lầm lớn đến vậy?
Đột nhiên cô nhận ra mình thở to. Quá to. Chắc hẳn Victor nghe thấy tiếng cô thở cách đó hai mét, và ông biết cô sợ. Cô nín thở một lúc, khẽ khàng đẩy không khí qua lỗ mũi.
“Không, chúng ta không mong thế, phải không nhỉ?” Victor nói. Ông ngồi thẳng dậy và đưa tay nắn nắn một cái răng cửa. Ông ta nói, “chúng ta,” Nico nghĩ và nhìn ông mà vừa kinh hoàng vừa cảm thấy nhẹ nhõm. Thế nghĩa là có lẽ cô vẫn còn ở trong trò chơi này. Và nếu vậy, cô phải kết thúc chuyện này thật nhanh, trước khi Victor bị lơ đãng và nhổ bật cả cái răng ra.
“Vụ kiện sẽ đăng khắp các báo,” Nico nói. “Glynnis rất nổi tiếng và to miệng. Mọi người sẽ quan tâm, và cô ta không ngại ngần gì kể lại câu chuyện của mình.”
“Đánh trống của mình,” Victor nói, vẫn nắn nắn cái răng. “Dân nổi tiếng thường làm thế, nhỉ? Nó là bệnh đấy. Họ nghiện sự chú ý. Trẻ con cũng bị thế, theo bác sĩ Phil. Nên có khoảng trống cho các nhân vật nổi tiếng.”
Nico mỉm cười, và hơi tách hai chân ra một chút. Rốt cuộc thì mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô nghĩ, và có cảm giác như thể màu sắc đã quay trở lại với thế giới của mình. Khi Victor bắt đầu nói về chương trình tivi yêu thích của mình, ta biết mình ổn.
“Chúng ta nên làm trước hay sau khi họ đệ đơn kiện?” Victor hỏi.
“Chúng ta nên làm ngay lập tức,” Nico nói. “Bởi nếu Mike bị nêu tên trong vụ kiện đó, nếu ông ta không còn là nhân viên của Splatch-Verner, nó sẽ khiến vụ của họ trở nên ngớ ngẩn. Hơn nữa, chúng ta có thể cứu vãn mối quan hệ với Glynnis mà không bị trông như có vẻ chúng ta đang thỏa mãn đòi hỏi của cô ta. Nếu chúng ta nhanh tay thì không ai bị làm sao cả.” Đây là đoạn văn mà cô đã chuẩn bị suốt bao ngày qua.