- Nè cháu gái...
Giọng một người nào đó gọi ở ngoài cổng khiến Tịnh Phương phải quay lại nhìn, và cô vội vã đi ra ngoài khi thấy một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng đang đứng ở đó. Cô e dè hỏi:
- Thưa bà, bà kiếm ai ạ?
Người phụ nữ tươi cười:
- Đây có phải nhà của ông Tịnh không hở cháu?
Tịnh Phương gật đầu:
- Vâng ạ, bà muốn gặp ba cháu ạ?
Người phụ nữ gật đầu:
- Phải cô là bạn của ba mẹ cháu hồi trước. Cũng khá lâu rồi cô không đến đây.
Tịnh Phương vội vã mở cổng rào:
- Mời bà vào nhà chơi, ba cháu đi khám bệnh gần đây thôi chắc cũng sắp về rồi đó.
Người phụ nữ đi theo Tịnh Phương vào nhà, vừa đi bà ta vừa nói.
- Cô tên là Mỹ Hương, cháu cứ gọi cô là cô Hương được rồi.
Tịnh Phương đưa khách vào đến phòng khách, cô nói với bà Mỹ Hương:
- Mời cô ngồi chơi:
Tịnh Phương đi nhanh vào nhà trong để lấy nước ra mời khách. Hôm nay chỉ có mình cô ở nhà vì vú Thanh cũng đi thăm một người bà con đến chiều mới về.
Tịnh Phương trở ra phòng khách với khay nước trên tay. Bước chân cô đang bình thường bỗng khựng lại vì thấy bà Mỹ Hương đang thắp nhang trên bàn thờ mẹ cô.
Thắp nhang xong bà Mỹ Hương quay lại bà ngồi với đôi mắt ươn ướt:
- Cô nhớ mẹ cháu quá.
Tịnh Phương đặt ly nước trước mặt bà Mỹ Hương và lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà. Hành động vừa rồi của bà Hương làm cô bớt đi một chút thành kiến với bà. Vì ngay từ khi gặp bà, cô lại không thấy mình có cảm tình với bà ta.
- Tên cháu là gì?
- Thưa bà cháu là Tịnh Phương.
Đôi mày công và đậm đen của bà Mỹ Hương thoáng cau lại, nhưng rồi nó lại ruỗi ra thật nhanh, bà cười nhẹ:
- Cô nhớ rồi cái tên này của cháu là do mẹ cháu đặt đấy.
Điều này thì Tịnh Phương không hề biết, thế mà tại sao bà ta lại biết nhỉ? Cô mở to đôi mắt nhìn bà Mỹ Hương:
- Sao cô lại biết như thế ạ?
Bà Mỹ Hương lại cười:
- Sao cô lại không biết, cô là bạn thân của mẹ cháu mà.
Tịnh Phương nói một câu vô nghĩa:
- Thế ạ!
Bà Mỹ Hương vẫn tươi cười:
- Hồi đó, mẹ cháu và cô thân nhau lắm đấy. Hai nhà đi lại với nhau luôn, nên khi cháu ra đời cô cũng có mặt. Chỉ khi ba mẹ cháu dọn về đây cô mới không gặp mẹ cháu thường nữa. Nhưng ngày mẹ cháu mất cô cũng đến để tiễn đưa người bạn thân nhất của mình.
Tịnh Phương lắc đầu:
- Hồi đó cháu còn nhỏ quá nên không nhớ được chuyện gì cả.
Tịnh Phương cố tìm lại trong ký ức để nhớ lại một chút gì về những ngày tháng xa xưa đó, nhưng tất cả chỉ là một vùng trắng xóa mênh mông. Nhưng không hiểu sao cô lại tin là người đàn bà này nói thật về chuyện bà đã dự đám tang mẹ mình, một chút gì đó quen quen nơi bà ta làm Tịnh Phương thấy khó chịu trong lòng.
Bà Mỹ Hương lại hỏi khi thấy Tịnh Phương cứ mãi trầm ngâm:
- Cháu đang nghĩ gì thế? Có phải cô nhắc đến mẹ cháu làm cho cháu buồn hay không? Nếu như thế thì cô xin lỗi cháu.
Tịnh Phương lắc đầu:
- Không phải thế đâu ạ, chuyện mẹ cháu mất đã là sự thật lâu rồi. Có buồn thì mẹ cháu không còn nữa ạ. Nhưng có một điều là cháu thấy bà quen quen, không biết là cháu đã gặp bà ở đâu rồi đó?
Bà Mỹ Hương có vẻ suy nghĩ, rồi bà chợt tỏ ra kinh ngạc:
- Cháu thấy cô quen à? Chẳng lẽ cháu lại nhớ được cô như thế?
Tịnh Phương ngạc nhiên:
- Bà nói như thế là sao ạ?
- Là hồi mẹ cháu mất, cô có đến và gặp cháu ở sân sau kia kìa. Cháu đang chơi với một cậu bé độ bốn, năm tuổi gì đó...
Tịnh Phương đoán:
- Nếu thế thì chắc là cháu đang chơi với anh Thoại đó, nhà anh ấy ở ngay phía sau nhà cháu.
Bà Mỹ Hương tò mò:
- Cậu Thoại đó còn ở đây không?
- Gia đình anh ấy thì vẫn còn ở đây, nhưng anh ấy và anh trai đang học ở Sài Gòn.
Bà Mỹ Hương gật gù:
- Thế à, vậy còn cháu thì học tới đâu rồi?
Tịnh Phương lễ phép thưa:
- Thưa bà cháu thi tốt nghiệp xong, tháng sáu cháu sẽ thi đại học ạ.
Bà Mỹ Hương kêu lên ra vẻ ngạc nhiên lắm:
- Cháu trông còn nhỏ như thế này mà đã chuẩn bị thi vào đại học rồi cơ à? Thế mà cô lại cứ nghĩ cháu mới chỉ học hết cấp hai thôi chứ.
Tịnh Phương cười nhẹ, cô không đáp lời bà Mỹ Hương vì cô cảm thấy nơi người đàn bà này có một cái gì đó không thật. Nhưng đó mới chỉ là cảm nhận của cô, Tịnh Phương cũng không biết có phải là thật hay không?
Bà Mỹ Hương lại nói tiếp:
- Mà Phương này, cô là bạn của mẹ cháu, cháu cứ gọi cô là cô chứ đừng dùng tiếng bà, nghe xa lạ lắm.
Tịnh Phương ngạc nhiên nhìn bà Mỹ Hương một thoáng, bà ta có ý gì khi nói thế nhỉ? Mẹ cô không còn nữa thì sự có mặt của bà ta ở đây nào có mục đích gì nữa đâu? Thế mà bà ta lại muốn thân thiện với cô. Kể cũng thật lạ.
Nghĩ thầm thế thôi chứ Tịnh Phương cố giữ nét mặt thản nhiên để bà Mỹ Hương không biết được mình đang nghĩ gì. Cô gật đầu:
- Vâng thưa cô, nếu cô cho phép thì cháu sẽ gọi như thế.
Bà Mỹ Hương khoái trá trong lòng. Con gái của Thoại Chi hiền thật đấy, bà nói gì nó cũng nghe như thế thật là tốt. Nếu như thế này thì mục đích của bà ta có thể thực hiện được đây.
Thật ra, chẳng phải vì tình bạn mà bà Mỹ Hương có mặt ở đây. Bà đến đây là có mục đích hẳn hoi, vì hiện nay bà rất cần một nơi để nương tựa.
Khi còn học chung, bà Mỹ Hương đã thầm yêu Tịnh, bạn trai của cô bạn gái thân thiết của mình nhưng trong lòng Tịnh chỉ có mỗi một mình hình bóng của Thoại Chi, còn ngoài ra tất cả những cô gái khác đối với anh chỉ là bạn bè mà thôi, Mỹ Hương cũng thế.
Tuy mỗi khi gặp Thoại Chi thì Tịnh lại gặp Mỹ Hương, nhưng lúc nào anh cũng đối xử chừng mực với cô và luôn giữ một thái độ có thể nói là xa cách. Trong khi đó Mỹ Hương yêu Tịnh một cách cuồng điên. Cô tìm đủ mọi cách để tiếp cận với Tịnh, nhưng những việc cô làm lại càng làm anh lản tránh cô hơn.
Cuối cùng khi đám cưới Thoại Chi và Tịnh diễn ra thì khi đó, Mỹ Hương mới chịu nhận là mình đã thua cuộc. Cô cũng nhanh chóng lập gia đình, nhưng khác với Thoại Chi, cô lấy chồng không phải vì tình yêu mà vì tiền bạc. Một cuộc sống đầy đủ đã đến với cô nhưng không có vị ngọt ngào của tình yêu.
Cuộc đời vẫn cứ bình lặng trôi nếu như mới đây, trong gia đình bà Mỹ Hương không xảy ra biến cố. Ông Mạnh chồng bà đã làm ăn thua lỗ. Một phần là vì ông tin lời bạn bè, phần khác do thói quen vung tiền qua cửa sổ của mọi người trong nhà đã làm cho ngày càng khánh kiện.
Từ khi chuyện làm ăn không còn được như ý muốn thì gia đình bà Mỹ Hương đã thực sự rơi vào tình trạng đổ vỡ. Ông Mạnh thì bám vào một người đàn bà khác để vươn lên, bà Mỹ Hương thì lao vào những cuộc đỏ đen để tìm cách kiếm ra tiền. Nhưng tiền đâu không thấy mà chỉ thấy của cải trong nhà cứ lần lượt đội nón ra đi và nợ thì ngập đầu.
Cuối cùng thì chuyện gì phải đến đã đến, ông Mạnh và bà Mỹ Hương đã đưa nhau ra tòa để trả tự do lại cho nhau. Căn nhà được bán để trả nợ và chia đôi. Bà Mỹ Hương thực sự lo lắng khi số tiền trong tay mình quá ít ỏi so với gia sản có trong tay ở những tháng ngày huy hoàng trước đây, nếu không nói là kể như không thể có. Bà phải cố suy tính để tìm cho mình một cách sinh sống.
Suy đi nghĩ lại, bà Mỹ Hương thấy không còn cách nào khác là phải dựa vào một người đàn ông để mà sống. Vì từ xưa tới giờ bà có biết làm một việc gì để kiếm ra tiền đâu. Nhưng biết tìm ai bây giờ? Đó mới là chuyện đáng để nói chứ!
Cuối cùng, bà Mỹ Hương cũng biết được tin tức của ông Tịnh. Và những tin này đã thực sự làm bà choáng váng. Tuy ngày xưa bà yêu ông Tịnh thế, nhưng ngày ấy ông cũng chỉ là một bác sỹ nghèo. Vả lại, bà đang sống trong nhung lụa thì chuyện tình yêu cứ xếp tận trong đáy lòng chứ lôi ra làm gì. Nhưng bây giờ thì lại khác, bà đã hoàn toàn tay trắng và ông Tịnh thì đang là một tỷ phú nhờ vào sức lực của mình.
Thế là hôm nay, bà Mỹ Hương tìm cách đến nơi này với mục đích rõ ràng! Tuy ông Tịnh có sống nơi thôn dã thật đấy, nhưng chắc chắn là tương lai của bà và con gái bà sẽ được bảo đảm nếu như bà chinh phục được ông. Vả lại, bà còn cách nào để lựa chọn nữa đâu. Nào phải bà còn xuân sắc như ngày xưa! Chỉ ngại con gái của Thoại Chi nếu nó là đứa sắc sảo. Nhưng nay thì bà yên tâm rồi vì Tịnh Phương trông rất hiền lành.
Tiếng xe vang lên ngoài cổng làm cả Tịnh Phương và bà Mỹ Hương đều quay nhìn ra ngoài cổng. Tịnh Phương nói với bà khách:
- Ba cháu về đó thưa cô.
Nói xong Tịnh Phương đứng lên và đi ra ngoài cửa đón ba. Cô thông báo ngay khi ông vừa bước lên bậc thềm:
- Ba có khách đó ba!
Ông Tịnh ngạc nhiên:
- Ai hở con?
Tịnh Phương lắc đầu:
- Con không biết cô ấy, chỉ nghe cô ấy nói là bạn của mẹ ngày xưa.
Ông Tịnh choàng tay qua vai con gái:
- Thế thì ba cũng không biết đâu.
- Em mà anh Tịnh cũng không biết hay sao?
Câu nói của ông Tịnh đã lọt vào tai Mỹ Hương vì bà đứng ngay cửa. Và bà đã lên tiếng hỏi ngay khiến ông Tịnh ngớ người ra nhìn. Ông tự hỏi thầm, ai mà xưng hô tự nhiên như thế nhỉ?
Nhưng rồi khi nhìn thấy Mỹ Hương, ông Tịnh nhận ra ngay người quen. Ông thoáng thấy làm lạ vì người khách không mời này. Ông không bao giờ có thể nghĩ là bà Mỹ Hương lại có thể hạ cố tới thăm cha con ông ở nơi quê mùa như thế này, vì bà vốn là một người phụ nữ sinh ra để sống trong nhung lụa mà.
Một thoáng băn khoan hiện lên trong đầu ông Tịnh, nhưng rồi ông không thể nào tìm ra cho mình một lời giải đáp.