- Cha ơi, sao mẹ lại không ra sân ngắm bình minh với con?
Tịnh không trả lời con gái mà ông ngẩng đầu lên nhìn cô bé với đôi mắt ướt nước. Anh choàng tay ôm con gái sát vào người mình:
- Tội nghiệp con tôi!
Tịnh Phương vòng tay qua cổ cha, cô nũng nịu:
- Ba ơi, ba gọi mẹ thức dậy cùng ra ngắm bình minh với mình đi ba.
Tịnh nói nhỏ, giọng anh nghe thật âm thầm:
- Mẹ sẽ không bao giờ còn dậy được nữa đâu, con ạ.
Tịnh Phương giẫy nhẹ trong tay cha:
- Con không chịu đâu, ba gọi mẹ dậy đi ba. Hôm qua mẹ đã hứa với con rồi mà
Ông Tịnh ôm chặt con gái vào lòng, anh không kiềm được hai dòng nước mắt đã bắt đầu chảy xuống. Con gái anh còn bé quá, ngây thơ quá. Làm sao nó hiểu được nỗi mất mát này?
Tịnh Phương lại lay tay cha:
- Ba sao ba làm thinh vậy? Sao ba không gọi mẹ thức dậy đi ba?
Tịnh không còn chịu đựng nổi nữa, anh vùng đứng lên và ẵm xốc Tịnh Phương bước như chạy ra khỏi phòng. Ra đến ngoài sân, anh quỳ thụp xuống đất, gào lên:
- Thượng đế hỡi, sao người lại đãi ngộ tôi như thế này? Tôi có tội tình gì? Thoại Chi có tội tình gì? - Anh gục xuống, thì thầm - Và con gái tôi nó có tội tình gì đâu?
Vú Thanh, người vú đã nuôi nấng Tịnh Phương từ khi cô bé mới ra đời chạy đến bên hai cha con. Bà đỡ Tịnh Phương ra khỏi tay Tịnh, nghẹn ngào:
- Cậu Hai à, phần số đã định như thế rồi. Cậu có đau lòng lắm thì cũng không thể thay đổi được gì đâu. Cậu phải bình tĩnh mà lo cho mợ chứ.
Tịnh lắc đầu:
- Tôi làm gì nữa bây giờ? Làm cho ai? Thoại Chi đã không còn cần tới tôi nữa rồi.
- Nhưng mà cậu còn Tịnh Phương! Cậu muốn nó không có người lo lắng hay sao?
Tịnh nói như người đang trong cơn mộng du:
- Phải rồi, Thoại Chi đã dặn tôi phải lo lắng cho Tịnh Phương thật nhiều. Tôi không thể không làm.
Tịnh lại ôm chặt Tịnh Phương vào lòng:
- Tịnh Phương ơi, từ nay ba chỉ còn có con thôi:
Vú Thanh lại nói:
- Cậu hãy bình tâm lại để lo lắng cho mợ được chu toàn. Rồi sau đó cậu còn phải sắp sếp cho cuộc sống của mình và Tịnh Phương nữa chứ đâu thể buông xuôi được. Tịnh Phương cũng đã đến tuổi tới trường rồi, cậu phải nhớ tới điều đó chứ.
Những lời nói của người giúp việc đã làm cho Tịnh nhớ lại bổn phận làm cha của mình. Và anh cũng ý thức được một điều, từ bây giờ anh chẳng những phải làm cha mà còn phải làm mẹ, làm bạn với con gái mình nữa. Những điều tâm nguyện của Thoại Chi dành cho con gái, nhất định anh phải làm tròn.
Tịnh đứng thẳng lên, anh nhìn vú Thanh rồi nói với giọng chân thành:
- Vú nói phải, bây giờ Tịnh Phương chỉ còn có mình tôi thôi. Tôi phải xứng đáng là chỗ dựa thật tốt cho nó.Thoại Chi không chết đâu, mà cô ấy vẫn còn hiện diện trong căn nhà này, trong trái tim của cha con tôi. Tâm nguyện của cô ấy nhất định tôi phải thực hiện được. Vú cho gọi thư ký Hải tới đây, chúng ta phải bắt tay vào việc ngay thôi.
Tịnh bế con gái bước đi, những bước đi thật vững chắc. Vú Thanh nhìn theo cha con anh mà nước mắt lưng tròng. Tịnh đã vượt qua được nỗi đau mất mát này, không phải vì anh đã quên Thoại Chi đâu mà chỉ và anh đã cất giữ được cô vào tận trong sâu thẳm lòng mình đó thôi.
Thế là tin Thoại Chi chết được loan đi, gia đình hai bên và bà con thân thuộc, họ hàng xa gần lần lượt kéo đến. Căn nhà vốn tĩnh lặng từ trước tới nay bỗng trở lên ồn ào náo nhiệt. Tịnh mải bận rộn trong khi lo lắng cho mọi việc, anh chừng như quên mất con gái mình.
Tịnh phương ngơ ngác trước khung cảnh mới lạ của nhà mình. Từ trước tới nay, cô bé chưa bao giờ sống trong không khí như thế này nên lạ lẫm và có phần sợ hãi khi thấy nhiều người đến như thế. Nhất là khi họ đến, khởi đầu là những lời than khóc. Rồi sau đó là những lời trò chuyện râm ran.
Lại còn mẹ nữa, cha đã để người ta để mẹ vào trong một cái hộp thật to. Chung quanh mẹ chỉ toàn là hoa hồng và cô chỉ còn nhìn thấy mẹ đang nằm giữa những đóa hoa xinh đẹp đó chỉ có một lần duy nhất nữa mà thôi. Một người nào đó đã ôm cô bế thật chặt rồi gào lên một tiếng thật to khiến cô bé sợ hãi. Vùng ra thật mạnh rồi tuột ngay xuống đất, Tịnh Phương len lén bỏ chạy ra ngoài.
Lang thang ra ngoài, Tịnh Phương thấy thật buồn khi hôm nay cha không cùng cô ngắm mặt trời mọc. Hình như cha cô bé đã quên mất cái thói quen mọi ngày vì cha còn bận chuyện với rất nhiều người.
Đi dọc theo hàng rào, Tịnh Phương đã lần lần bước ra khỏi khuôn viên đất của nhà mình và bước sang vùng đất của nhà bên cạnh. Một cậu bé khoảng chừng mười tuổi vừa vẫy tay vừa gọi thật to:
- Tịnh Phương, em đi kiếm anh hở?
Tịnh Phương lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy sao em lại sang đây?
- Em cũng không biết.
Thoại, tên cậu bé, chạy nhanh lại phía Tịnh Phương. Cậu ngồi xuống, ôm lấy vai cô bé:
- Nhà em hôm nay có chuyện gì mà đông người như thế?
Tịnh Phương lắc đầu:
- Em không biết.
Thoại có vẻ bực mình:
- Sao cái gì em cũng không biết hết vậy?
Tịnh Phương tròn xoe đôi mắt nhìn cậu, rồi bỗng nhiên cô bé òa lên khóc:
- Sao anh mắng em?
Thoại bối rối khi thấy Tịnh Phương khóc. Bình thường, Thoại rất cưng cô bé. Ở cái nơi yên tịnh này, nhà nào cũng lo làm ăn. Chỉ có nhà của Thoại và nhà của Tịnh Phương là có vẻ khá giả hơn và cũng thân thiết với nhau hơn những gia đình khác. Thoại và anh trai là Thịnh cũng rất cưng quý Tịnh Phương. Hai cậu bé luôn luôn chiều chuộng cô bé hàng xóm nhỏ xíu này.
Tịnh Phương cứ làm Thoại càng thêm bối rối. Cậu dỗ dành:
- Thôi nào, Tịnh Phương đừng khóc nữa nào. Anh Thoại đâu có mắng em đâu. Anh chỉ hỏi thế thôi mà. Bé ăn sáng chưa?
Tịnh Phương lắc đầu, Thoại lại hỏi tiếp:
- Thế bé có đói bụng không?
Tịnh Phương nín khóc, cô bé mếu máo:
- Có...
Thoại dắt tay Tịnh Phương đi vào nhà mình:
- Vậy thì em sang đây anh lấy xôi cho ăn.
Thoại chu đáo lau mặt cho Tịnh Phương, rồi cậu ngồi ngắm cô bé ăn ngon lành phần xôi của mình. Thoại lại hỏi:
- Ba em có ở nhà không?
Đang ngậm miếng xôi trong miệng, Tịnh Phương không nói được mà chỉ gật đầu. Thoại lại hỏi tiếp:
- Thế ba của em đâu rồi?
Lần này Tịnh Phương trả lời:
- Ba mắc nói chuyện với nhiều người lắm,
Thoại chợt nghĩ ra một điều, cậu bé hỏi ngay:
- Thế mẹ của em đâu?
Tịnh Phương tỏ ra rành rẽ:
- Mẹ nằm trên giường, ba đắp mền trắng cho mẹ, có nhiều hoa hồng lắm...
Thoại đã hiểu việc gì sảy ra bên nhà Tịnh Phương, cậu bé vội đi kiếm cha mẹ của mình. Sau khi biết chuyện, ông bà Mẫn, cha mẹ của Thoại vội bảo con:
- Con chơi với em nhé, đừng để cho em đi lung tung.
- Nhưng mà con còn đi học.
Tình cảm thân thiết gắn bó giữa hai nhà đã làm cho cha Thoại có một quyết định mà không phải suy tính lâu la gì:
- Con nghỉ một buổi đi, để mai rồi ba viết giấy phép cho. Bên nhà chú Tịnh bây giờ rối lắm, không có ai trông em đâu.
Một ý tưởng vô cùng hấp dẫn, vừa không phải đi học vừa được chơi với cô bé Tịnh Phương xinh xắn, đáng yêu thì còn gì thú vị hơn?
Thoại gật đầu ngay lập tức.
Tịnh Phương đã no bụng, Thoại dẫn cô bé ra trước nhà mình và đứng nhìn về phía nhà Tịnh Phương. Đúng là mẹ của cô bé đã mất rồi, thím Tịnh bệnh và yếu như thế kia mà. Người ta đến đông như thế để chia buồn đấy thôi. Thoại nói với Tịnh Phương:
- Tịnh Phương có thích chơi đá gà không?
Tịnh Phương gật đầu:
- Thích chứ!
- Vậy lại đây chơi với anh.
Thoại đi hái thật nhiều bông cỏ, cậu bé chia làm hai nắm rồi bảo Tịnh Phương:
- Anh chia đều rồi đấy nhé, mỗi đứa một nửa. Nếu bên nào hết cỏ trước thì thua nghe không.
Tịnh Phương háo hức gật đầu, cái trò chơi trẻ con này luôn quyến rũ cô bé. Nhưng thường thì cha không cho chơi, vì cha bảo cỏ mọc dưới đất bụi lắm, cầm nó sẽ bẩn tay. Nhưng hôm nay cha bận có nhiều khách quá, chắc là cha không la đâu.
Mải chơi Tịnh Phương không nhớ tới mẹ cha chút nào. Cô bé cười thật dòn mỗi khi cọng cỏ của Thoại đứt đầu dưới cọng cỏ của cô bé.
Chơi chán, Thoại nói với Tịnh Phương khi nắng đã lên cao:
- Em có khát nước không?
Tịnh Phương gật đầu, Thoại lại nói tiếp:
- Vậy thì em lại gốc cây vú sữa kia ngồi cho khỏi nắng, để anh vào lấy nước cho em uống nhé.
Tịnh Phương ngoan ngoãn gật đầu, cô bé vốn rất nghe lời anh Thoại cơ mà.
Thoại đã đi vào trong nhà, Tịnh Phương ngả người tựa vào gốc cây vú sữa có tàn lá thật rộng của nhà mình. Bỗng nhiên có hai người phụ nữ tiến đến gần cô bé. Tịnh Phương tò mò ngắm nhìn, hai bà này mặc áo đẹp quá.
Hai bà khách ngồi xuống bên cạnh Tịnh Phương, một bà hỏi:
- Con gái ai mà xinh thế nhỉ?
Tịnh Phương còn mải mê hít hít mùi thơm toát ra từ người phụ nữ nọ, cô bé không hay mình đang tròn mắt nhìn họ mà không trả lời câu hỏi của họ. Một người đưa tay lên vuốt má Tịnh Phương hỏi:
- Có phải cháu là con của ba Tịnh không?
Tịnh Phương gật đầu, người phụ nữ đó nói tiếp:
- Tội nghiệp quá, mới bé xíu như thế này mà đã mồ côi rồi.
Người kia lắc đầu:
- Thì cũng thế thôi, từ ngày sinh nó ra tới giờ Thoại Chi có chăm sóc được ngày nào đâu. Phải chi mà hồi đó anh Tịnh biết có ngày này thì đâu có cưới nó.
Bà kia lắc đầu:
- Mỹ Hương đừng nói như thế, anh Tịnh yêu Thoại Chi như thế thì dù có thế nào anh ấy cũng cưới cô ấy.
- Cũng tại tôi mê muội mà thôi chứ có ai điên gì mà cưới một người vợ bệnh họa như thế để mà phải hầu suốt đời. Cũng may là cô ta mất sớm nên anh Tịnh mới được giải thoát đấy chứ.
Bà bạn nghiêng đầu ngắm người phụ nữ nọ:
- Chị vẫn còn yêu anh Tịnh ư?
- Yêu thì làm gì có chuyện còn hay hết. Chỉ là yêu hay không mà thôi, và tôi thì vẫn nhớ về anh ấy.
- Nhưng mà chị đã đi lấy chồng trước khi anh Tịnh cưới Thoại Chi mà?
Người đàn bà nọ có vẻ cay cú.
- Thế anh ấy không nhìn đến tôi mà tôi cứ đợi để mà chết già hay sao? Có duyên phận thì tôi phải nhận ngay lấy chứ.
- Thế thì chị còn oán trách anh ấy mà làm gì? Tôi thấy gia đình chị cũng hạnh phúc mà?
Người phụ nữ nọ cay đắng:
- Hoàn tưởng thế thôi chứ cũng có nhiều vấn đề lắm. Chồng mình không phải là người như anh Tịnh đâu.
Thoại đã trở ra, cậu bé ngạc nhiên khi thấy hai người phụ nữ lạ ngồi bên cạnh Tịnh Phương. Tuy nhiên cậu cũng đủ thông minh để biết họ là ai. Cậu lễ phép hỏi:
- Hai cô đến thăm thím Tịnh ạ?
Một bà gật đầu:
- Phải nhà cháu ở đây à?
- Vâng mẹ cháu bảo cháu trông em Phương.
- Nào, em uống đi rồi anh dẫn vào nhà chơi chứ ở đây nắng qua rồi.
Hoàn nói với Mỹ Hương:
- Cậu bé này chu đáo nhỉ? – Quay sang Thoại, bà nói tiếp
- Cháu trông em cẩn thận nhé, bên nhà đang bận rộn lắm đấy.
Thoại gật đầu, cậu xốc Tịnh Phương lên vai để đưa cô bé vào nhà mà thỉnh thoảng lại quay nhìn về phía nhà cô bé. Với chuyện buồn nhà chú Tịnh, cậu thấy lòng mình buồn quá chừng.