Tịnh Phương cũng thấy làm lạ cho mình là tuy buồn đau là thế, vậy mà cô lại không thấy lòng mình oán trách Mỹ Chi một chút nào. Cô vẫn nhìn Mỹ Chi với ánh mắt thân thiện, và tình cảm trong lòng cô dành cho Mỹ Chi thì vẫn không thay đổi.
Sáng nay, Mỹ Chi gọi Tịnh Phương khi cô còn đang tập thể dục:
- Phương ơi!
Ngưng tập, Tịnh Phương quay lại hỏi:
- Có gì cần em hở chị Chi?
Mỹ Chi cười thật tươi:
- Ừ, Chị tính rủ em đi chợ thôi chứ không có gì.
Tịnh Phương cười nụ:
- Cha, sáng sớm mà đã rủ em đi chợ rồi! Chắc là định đãi em ăn sáng chứ gì?
Mỹ Chi cũng cười:
- Ăn sáng chỉ là chuyện nhỏ, Phương muốn vào nhà hàng cũng được nữa là.
Tịnh Phương tò mò nhìn Mỹ Chi:
- Chà, chuyện lạ à nha! Chị tính mua chuộc em vì chuyện gì đây không biết? Có lẽ mình phải coi chừng vụ hối lộ này mới được, có khi ở tù cũng không chừng!
Mỹ Chi thân mật đập nhẹ vào vai Tịnh Phương:
- Phương nói gì thấy ghê, làm như Chi đưa Phương vào chỗ chết vậy, cứ yên tâm đi, Chi không làm hại Phương đâu. Chỉ là Chi muốn rủ Phương đi chợ để mua một số đồ dùng thôi.
Tịnh Phương thắc mắc:
- Chị Chi muốn mua gì sao không đi với dì?
Mỹ Chi lắc đầu:
- Chi cũng không mua gì quan trọng lắm đâu, chỉ là đi mua mấy thứ lặt vặt thôi. Đi với mẹ thì Chi không thích, vì ý mẹ thường không hợp với ý Chi!
Suy nghĩ một lúc, Tịnh Phương gật đầu:
- Cũng được, sáng nay em không bận gì, em đi cùng chị và cũng mua mấy thứ đồ dùng luôn thể. Vậy chị đợi em vào tắm cái rồi đi nhé!
Mỹ Chi vội nói:
- Cũng không vội lắm đâu, vì mấy cửa hàng mình cần mua thì họ không bán sớm như thức ăn đâu Phương ạ!
- Vậy thì cũng được, nhưng mà em cũng sửa soạn nhanh chứ không bắt chị phải đợi lâu đâu.
Tịnh Phương vào nhà rồi, chỉ còn lại một mình Mỹ Chi với khoảng sân rộng. Cô đứng đó với nỗi băn khoăn luôn lặng trĩu trong lòng. Liệu cô có thể giấu Thoại được tỳ vết của mình không nhỉ? Tuy mẹ cô đã cam đoan rất chắc chắn với cô là bà sẽ giúp cô trót lọt, nhưng là một bác sĩ, chuyện qua mặt anh thật là rất khó.
Một khi chuyện cô gian dối bị đổ bể thì cuộc sống của cô sẽ ra sao nhỉ? Liệu Thoại có tha thứ cho cô hay không hay là anh sẽ khing ghét cô? Và như thế thì hạnh phúc làm gì có được với cô?
- Chị Chi, em xong rồi! Mình có thể đi được rồi đó! Chị đang suy nghĩ gì vậy?
Tịnh Phương trở ra thật nhanh đúng như lời cô nói. Câu hỏi của cô vang lên phía sau làm Mỹ Chi giật mình quay lại. Cô vội buông rơi ý nghĩ đang đè nặng tâm trí mình và cười gượng:
- Có suy nghĩ gì đâu, chỉ là đứng đợi Phương thôi mà.
- Vậy thì mình đi!
Tịnh Phương nhắc lại, Mỹ Chi gật đầu:
- Ừ, tụi mình đi hai hay là một xe?
Tịnh Phương dắt chiếc xe của mình ra:
- Đi một thôi cho tiện, với lại đỡ tốn tiền gửi xe nữa.
Mỹ Chi bật cười:
- Muốn đi một chiếc thì một chiếc, nhưng có cần phải hà tiện như thế không?
Tịnh Phương cũng cười:
- Tiết kiệm chính đáng mà, đâu phải hà tiện.
Tịnh Phương cho xe chạy lướt êm trên con đường đất đỏ. Tuy con đường này đã được nện kỹ, thế nhưng bụi vẫn cứ bay lên mịt mù theo từng vòng bánh xe lăn. Mỹ Chi nhăn mặt:
- Con đường này bụi khủng khiếp thật. Sao người ta không tráng nhựa nhỉ?
Tịnh Phương bật cười:
- Chị làm như đây là một thành phố lớn vậy, có con đường như thế này là tốt lắm rồi chứ mấy năm trước nó chỉ là một con đường đê thôi đó. Nếu trời mưa thì trơn trượt và khó đi tới nỗi người ta ngã oanh oách trên đường đấy.
- Nếu mà như thế chắc là Chi không dám ra đường bao giờ quá. Mới chỉ như thế này mà đã ớn lắm rồi.
- Nhưng mà chị đâu có còn ở đây lâu nữa đâu mà ớn, chẳng mấy chốc thì chị đã lên Saigon rồi mà.
Mỹ Chi lúc lắc đầu:
- Nói vậy chứ cũng không chắc là mau đâu Phương, anh Thoại còn phải đi kiếm nhà nữa chứ. Mà nhà ở Saigon thì Phương biết rồi đó, kiếm một căn nhà vừa với túi tiền của mình mà ưng ý thì đâu có dễ.
Tịnh Phương cũng lắc đầu:
- Thế thì không phải rồi, chuyện đó đâu có khó. Hai bác Mẫn dư sức mua nhà theo ý muốn cho anh Thoại mà. Ngay cả anh Thuận, nếu muốn mở công ty, hai bác cũng lo được đấy.
Câu nói của Tịnh Phương làm Mỹ Chi mừng thầm trong bụng. Nếu đúng thật như lời Tịnh Phương nói thì thật là hết ý. Không ngờ ông bà Mẫn giàu như thế! Vậy thì bằng mọi cách, cô phải nắm giữ Thoại thật chắc mới được!
Nhỏ giọng, Mỹ Chi hỏi dò Tịnh Phương:
- Phương này, Chi hỏi điều này nha...
Tịnh Phương gật đầu:
- Chị cứ hỏi đi!
Mỹ Chi làm ra vẻ ngập ngừng:
- Sao Chi thấy... thấy... anh Thoại rất có vẻ thân thiết với Phương, thế sao hai người... không yêu nhau nhỉ?
Câu nói của Mỹ Chi như một nhát dao cứa sâu vào trái tim đang nhức nhối của Tịnh Phương. Thế nhưng cô không muốn để Mỹ Chi biết được nỗi đau của mình, nên Tịnh Phương cố giả giọng bong đùa:
- Nếu yêu thì sao? Chị rút lui hả?
Mỹ Chi không ngờ cô lại hỏi mình như thế. Cô lung túng:
- Chuyện đó thì...
- Thì chị không chia tay được chứ gì? Vậy thì chị thắc mắc làm chi chuyện tình cảm của người khác!
Mỹ Chi đã lấy lại bình tĩnh, cô trả lời:
- Không phải Chi tò mò chuyện của Phương đâu, mà bởi vì Chi thấy lạ...
- Lạ chuyện gì?
- Là tại sao anh Thoại lại không yêu Phương! Vì Chi thấy Phương rất đáng yêu.
Tịnh Phương bật cười thật to như để che giấu đi nỗi đau trong lòng mình:
- Là chị thấy thế thôi chứ không phải là như thế đâu. Bởi vì anh Thoại và em đã sống bên nhau từ khi em mới sinh ra đến giờ, em có bao nhiêu thói hư nết xấu anh ấy đều biết. Anh ấy không ghét em mới là lạ chứ không yêu là lẽ đương nhiên rồi. Vả lại, tình cảm của hai gia đình thân thiết như thế nên mọi người đều coi nhau như ruột thịt đó thôi. Vậy thì làm sao anh Thoại có thể yêu em cho được.
Mỹ Chi giấu một tiếng thở ra nhẹ nhõm. Những lời giải thích của Tịnh Phương đã làm cho mối nghi ngờ trong lòng cô vơi hẳm đi. Chẳng phải là Mỹ Chi áy náy vì mình đã có được tình yêu của Thoại mà làm cho Tịnh Phương đau khổ đâu. Đơn giản chỉ là vì cô vẫn còn e ngại tình cảm Thoại dành cho Tịnh Phương. Biết đâu, có lúc nào anh nghĩ lại thì cô phải làm sao đây?
- Chị Chi, chị xuống đi để em gửi xe.
Mãi suy nghĩ, Mỹ Chi không biết là mình đã đến chợ, và Tịnh Phương đã cho xe dừng lại. Mỹ Chi vội nhảy xuống, Tịnh Phương dặn dò:
- Chị đứng đợi em ở đây nhé, đừng có đi đâu đấy.
- Chi biết rồi, Phương cứ yên tâm.
Mỹ Chi đứng nhìn vơ vẩn cảnh vật chung quanh mình. Một ngôi chợ khá khang trang hiện ra trước mắt cô. Tuy còn sớm là thế mà người ta đi chợ cũng khá đông. Tiếng nói cười của người mưa kẻ bán tạo nên một thứ âm thanh thật náo nhiệt, thật sôi động vây bọc lấy cô.
- Chi, phải là em không?
Một người nào đó gọi nhanh tên Mỹ Chi khiến cô giật mình quay lại. Vừa trông thấy người đang gọi mình, mặt cô đã lập tức biến sắc. Mỹ Chi quay mặt đi nơi khác ngay, nhưng anh chàng thanh niên cao lớn đã không để chậm một giây. Anh đã tiến đến ngay trước mặt Mỹ Chị:
- Đúng là em rồi phải không Chi? Anh đi tìm em thật là không uổng công một chút nào.
Biết là không thể né tránh được nữa, Mỹ Chi đành phải đối diện với người thanh niên ấy. Nhưng thái độ của cô thật miễn cưỡng.:
- Sao anh lại có mặt ở đây hở anh Khoa? Anh đừng có nói là đi tìm em đấy nhé!
Khoa, chính là anh chàng thanh niên đó cười thật tươi:
- Nhưng mà đúng là như vậy mà.
Mỹ Chi nhăn mặt:
- Anh đừng có nói xạo đi, làm sao anh biết em ở đây mà tìm?
- Thì anh cũng phải tìm cách để biết chứ, chẳng lẽ em biến mất tích hay sao mà anh không tìm ra?
- Nhưng mà anh tìm em để làm gì nữa, chúng mình đã chia tay nhau rồi mà?
Khoa lắc đầu:
- Là em nói chia tay, chứ anh đâu có nói.
- Ai nói thì cũng thế thôi, khi một người đã muốn cắt đứt thì níu kéo nữa mà làm chi?
Khoa lắc đầu:
- Chuyện đâu có đơn giản như em nói vậy, chúng mình còn ràng buộc với nhau nhiều thứ lắm chứ. Làm sao có thể nói chia tay nhau là chia tay nhau ngay được?
Mỹ Chi gằn giọng:
- Tôi chẳng có gì mà nói là rằng buộc với anh hết cả, anh đừng có mà nói lung tung.
Khoa mỉm cười, anh lắm tay Mỹ Chi:
- Em đừng nóng, chuyện đâu còn có đó mà. Anh nói điều gì thì cũng còn có bằng chứng hết đó. Em hãy theo anh về Saigon đi, anh sẽ cho em coi.
Mỹ Chi vội giằng tay ra, cô hớt hoảng đưa mắt nhìn quanh:
- Bằng chứng gì? Tôi không tin anh đâu. Anh muốn ngụy tạo ra cái gì mà không được!
Khoa vẫn cười:
- Anh ngụy tạo hay không thì em biết rất rõ mà, có điều là em cứ trốn ở đây thì không xong đâu. Em phải theo anh về thì mới giải quyết được.
Mỹ Chi hét lên nho nhỏ:
- Tôi không phải theo anh đi đâu cả, anh đừng có mà ép buộc tôi.
Khoa lại lắc đầu:
- Anh không thích ép buộc em, mà cũng không hề ép buộc em điều gì bao giờ cả. Anh chỉ muốn em tự nguyện đến với anh như từ trước tới giờ mà thôi.
- Vậy thì bây giờ tôi có thể nói với anh là tôi không muốn có một mối quan hệ nào với anh nữa hết. Anh đừng có làm phiền tôi nữa,
Câu nói của Mỹ Chi dừơng như đã làm cơn giận trong Khoa bừng lên, anh nghiêm mặt nhìn cô:
- Anh cũng không hề muốn làm phiền em một điều gì cả, nhưng em biết tính anh mà. Bất cứ một điều gì thì cũng phải rõ ràng, anh mới chấp nhận. Vì vậy mà anh mong em về để giải quyết mọi việc cho xong xuôi đã, khi đó anh sẽ không làm phiền gì em nữa.
Mỹ Chi đã thấy bóng Tịnh Phương thấp thoáng từ xa, cô vội nói:
- Anh Khoa, anh buông tha tôi có được không?
Khoa gật đầu:
- Thì em cứ giải quyết xong mọi việc với anh đã. Nhất định là anh sẽ không làm phiền em nữa.
Mỹ Chi xuống nước:
- Anh muốn nói tới chuyện căn nhà chứ gì? Anh cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn trả cho anh trong một thời gian sớm nhất.
Khoa lắc đầu:
- Không phải chỉ có mỗi chuyện đó, còn nhiều chuyện khác nữa chứ!
Tịnh Phương đã ra gần tới nơi, Mỹ Chi cuống quýt gật đầu:
- Chuyện gì tôi cũng sẽ trả hết, nhưng anh phải đợi tôi.
- Đợi em tới bao giờ?
- Ba tháng nữa.
Khoa lắc đầu:
- Lâu quá, anh không thể đợi được như thế đâu. Hai ngày nữa, anh đợi em ở tiệm café kia vào lúc chin giờ sáng. Chúng ta sẽ giải quyết hết mọi chuyện.
Vừa nói tay Khoa vừa chỉ sang tiệm café ngay bên đường. Mỹ Chi vội gật đầu, vì Tịnh Phương đã đi đến bên cô:
- Được rồi, tôi sẽ đến.
Khoa gằn giọng:
- Em nhớ là phải đúng hẹn đó. Em mà sai hẹn thì tôi sẽ tới tận nơi em đang ở bây giờ. Và khi đó em sẽ có nhiều chuyện vui cho mọi người cùng biết đó.
- Anh yên tâm đi, chắc chắn là tôi sẽ đúng hẹn mà.
Tịnh Phương ngơ ngác hỏi khi thấy gương mặt Mỹ Chi có vẻ lo lắng:
- Chuyện gì vậy chị Chi?
Mỹ Chi vội vã lắc đầu:
- Không có gì.
Tịnh Phương vẫn nghi ngờ:
- Có thật không? Vậy người này là...
Mỹ Chi vội vã cắt ngang câu nói của Tịnh Phương:
- Không có gì thật mà, đây chỉ là một người bạn cũ của chị mà thôi. Tình cờ chị gặp anh ấy ở đây nên mới nói một vài ba câu chuyện ấy mà. Thôi, chúng mình đi!
Khoa lên tiếng:
- Gì mà vội vã vậy Chi? Em giới thiệu đi nào!
Ánh mắt Khoa gườm gườm nhìn Mỹ Chi, cô không dám phản kháng nên đành phải nói:
- Đây là anh Khoa, bạn của chị hồi đó. Còn đây là Tịnh PHương, em gái của tôi.
Khoa cười nhẹ, anh chìa tay ra:
- Hân hạnh được biết em gái của Mỹ Chi!
Tịnh Phương nhìn Khoa một thoáng, cô thấy anh chàng này có vẻ lạ lùng. Và dường như Mỹ Chi có vẻ đang e sợ anh ta một điều gì đó khiến cô cũng thấy e dè trước bàn tay đang chìa ra của Khoa. Nhưng vì lịch sự, cô không thể không đưa tay ra để bắt tay Khoa:
- Chào anh!
Bây giờ thì Mỹ Chi không thể chịu đựng được nữa, cô kéo mạnh tay Tịnh Phương:
- Thôi, mình đi nhanh lên Phương, chị thấy đói quá rồi.
Nói xong không để cho KHoa kịp có phản ứng, Mỹ Chi kéo tay Tịnh Phương đi thật nhanh. Không thể làm khác được, Tịnh Phương chỉ còn biết gật đầu chào Khoa một cái và bước đi theo Mỹ Chi mà lòng thì ngập đầy thắc mắc..