Không thể đưa ra một lời giải thích thật logic, nhưng bằng kinh nghiệm có được qua những cuốn tiểu thuyết và những bộ phim truyền hình tẻ nhạt, Asakawa cảm thấy rằng, một khi câu chuyện đã tiến triển theo hướng này thì họ cần phải hành động theo một cách thức truyền thống. Có một nhịp độ nhất định trong những diễn biến của câu chuyện. Nghĩa là, mặc dù họ không cố ý đi tìm chỗ ẩn náu của Yamamura Sadako, nhưng giữa lúc đang loay hoay thì mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ, cả cái tai họa giáng xuống đầu cô ta và nơi cô ta bị vùi lấp. Vì vậy, lúc nghe Ryuji nói: "Có cửa hàng ngũ kim nào lơn lớn thì cậu dừng xe lại cho tớ", cái niềm tin cho rằng Ryuji cũng nghĩ giống mình đã làm Asakawa yên tâm. Asakawa vẫn chưa hình dung ra công việc ấy sẽ vất vả nhường nào. Nếu cái giếng cũ vẫn chưa bị lấp kín thì việc tìm ra nó ở xung quanh Villa Log Cabin là không hề khó. Và khi đã xác định được vị trí của cái giếng thì việc đưa hài cốt của Yamamura Sadako lên cũng dễ như trở bàn tay. Gã thấy mọi thứ đều đơn giản, mà bởi vì gã muốn nghĩ như thế. Một giờ chiều, ánh nắng hắt lên con đường dốc chói chang. Chính cái khung cảnh thanh bình của khu phố vào một ngày thường và cái chói chang đã làm mờ đi trí tưởng tượng của gã. Asakawa quên mất rằng, dù chỉ dưới độ sâu bốn năm mét, song cái đáy giếng chật hẹp lại là một thế giới hoàn toàn khác so với mặt đất tràn trề ánh nắng.
Asakawa đạp phanh lúc nhìn thấy tấm biển của cửa hàng ngũ kim Nishizaki. Nhìn những chiếc thang gấp và máy cắt cỏ dựng ngoài mặt tiền, gã chắc mẩm rằng có thể mua được mọi thứ cần thiết ở đây.
- Cậu thấy cần cái gì thì mua.
Nói rồi Asakawa chạy về phía bốt điện thoại gần đó. Gã dừng lại trước cửa rồi rút ra một tấm thẻ điện thoại từ trong ví.
- Này, không phải lúc để cậu buôn điện thoại đâu đấy.
Lời phàn nàn của Ryuji không tới được tai Asakawa, Ryuji lẩm bẩm một mình rồi đi vào trong cửa hàng, y lần lượt lượm từng thứ một: dây thừng, xô, xẻng, bánh xe ròng rọc, đèn rọi...
"Có thể đây sẽ là cơ hội cuối cùng để được nghe giọng nói của hai mẹ con", cơn nóng ruột ấy đã thôi thúc gã. Vì gã thừa hiểu rằng thời gian không còn nhiều. Chín tiếng là thời hạn cuối cùng của gã. Asakawa cắm thẻ điện thoại vào và bấm số nhà vợ ở Ashikaga. Người nhấc ống nghe là ông bố vợ.
- Con Asakawa đây ạ, bố gọi Shizu và Yoko hộ con được không?
Ngay lập tức đòi vợ và con đến nghe máy mà không một lời hỏi thăm bố vợ quả thật là vô lễ. Nhưng gã không còn thời gian để lo lắng tới tâm trạng của bố vợ. Ông đang định nói điều gì đó nhưng đã ngay lập tức quay sang gọi Shizu và Yoko, có vẻ như ông hiểu được tình thế cấp bách của gã. Thật may mắn vì không phải mẹ vợ gã cầm máy trước. Nếu là bà, gã sẽ phải thể hiện một màn chào hỏi dài lê thê và khó lòng mà tìm được cơ hội để chấm dứt.
- Vâng, em nghe đây.
- Shizu à?
Gã thấy nhớ giọng nói của vợ quá.
- Anh đang ở đâu?
- Atami. Em thế nào?
- Không, cũng bình thường thôi. Yoko quấn ông bà ngoại lắm.
- Con có ở đấy không?
Gã nghe thấy con. Nó vẫn chưa nói được thành lời, chỉ là những âm thanh bập bập. Có tiếng nó đang ra sức trèo lên đùi mẹ để đòi bố.
- Yoko, pa pa đây.
Shizu áp ống nghe vào tai Yoko.
- Pặp... pặp... pặp...
Đấy là âm thanh mà gã nghe được. Hẳn là con gái gã muốn gọi pa pa. Tiếng hổn hển và tiếng cọ sát của miệng và má con bé vào ống nghe còn lớn hơn cả tiếng nó nói. Nhưng có lẽ chính vì thế mà gã cảm thấy con gái ở gần hơn. Gã bỗng thấy ngực mình nhói lên, gã muốn ngay lập tức rời bỏ nơi này để về ôm lấy Yoko.
- Chờ pa pa nhé Yoko! Pa pa sẽ đi píp píp về đón con.
- Thật không anh? Bao giờ thì anh về?
Shizu đã nghe máy từ lúc nào.
- Chủ nhật. Phải rồi. Chủ nhật anh sẽ thuê ô tô, chúng ta sẽ lái xe đi Nikko chơi rồi về nhà.
- Ôi, thật hả anh? Yoko ơi, thích quá, pa pa hứa sẽ đưa mẹ con mình đi chơi vào Chủ nhật đấy.
Gã thấy trong tai nóng bừng. Liệu lời hứa ấy có nên không? Bác sỹ không bao giờ được phép làm cho bệnh nhân hy vọng thái quá, để giảm nhẹ cảm giác bị sốc về sau.
- Anh sắp giải quyết xong vụ việc ấy chưa?
- Sắp xong rồi.
- Khi nào mọi chuyện kết thúc, anh phải kể lại cho em nghe từ đầu đấy nhé. Anh hứa rồi đấy.
Gã đã hứa với vợ là sẽ kể hết mọi chuyện khi xong việc, nhưng bù lại, cô không được hỏi gì hết. Vợ gã đã làm đúng như lời gã dặn.
- Này, cậu định nói đến bao giờ đấy?
Có tiếng Ryuji từ đằng sau. Quay đầu lại, Asakawa thấy y đang mở cốp xe và quẳng món đồ lề mua được vào trong.
- Anh sẽ gọi điện lại sau. Tối nay thì chắc là không được.
Asakawa đưa tay lên phím ngắt. Gã chỉ cần ấn xuống là điện thoại mất tín hiệu. Gã không hiểu mình gọi điện thoại để làm gì. Chỉ để nghe giọng vợ con hay là để thông báo một điều gì đó quan trọng hơn? Nhưng dù cho gã có kéo dài cuộc trò chuyện ra cả tiếng đồng hồ, thì khi dập máy rồi, chắc chắn gã sẽ lại tiếc rằng mình vẫn chưa nói được một nửa điều muốn nói. Rốt cuộc là chẳng khác gì nhau. Asakawa đặt tay lên phím ngắt, thả lỏng người. Đằng nào thì tất cả cũng sẽ kết thúc vào mười giờ đêm nay. Mười giờ đêm nay...
Đường lên núi giữa trưa, ánh nắng làm nhoà đi cái khung cảnh quái đản của đêm hôm trước khiến Pacific Land Nam Hakone phảng phất bầu không khí của một cao nguyên rất đỗi bình thường. Tiếng bóng tennis nghe cũng căng hơn. Những trái bóng vun vút lao qua lưới với thứ âm thanh khô khốc chứ không phải cái dư âm binh binh kéo dài. Núi Phú Sỹ trắng mờ trước mặt. Những mái nhà kính trồng rau nằm rải rác dưới chân núi ánh lên màu bạc.
Buổi chiều một ngày thường, Villa Log Cabin không có khách. Chắc chỉ có vào thứ Bảy, Chủ nhật và đợt nghỉ hè, khu biệt thự cho thuê này mới kín phòng. Hôm nay, ngôi biệt thự B-4 còn trống. Để mặc cho Ryuji hoàn tất thủ tục, Asakawa mang hành lý vào và thay sang một bộ cánh nhẹ hơn.
Asakawa đưa mắt nhìn căn phòng hồi lâu. Vào cái đêm cách đây một tuần, gã đã bán sống bán chết bỏ chạy khỏi ngôi nhà ma ám này. Thậm chí, trong lúc cố nhịn cơn buồn nôn để chạy vào toilet, tý nữa thì gã đã vãi cả ra quần... Và gã vẫn còn nhớ như in dòng chữ viết nghịch ngợm gã nhìn thấy bên cạnh lúc quỳ xuống bồn cầu. Asakawa mở cửa toilet. Vẫn là dòng chữ ấy ở vị trí ấy.
Hơn hai giờ. Hai người đi ra ban công, vừa nhìn xuống những bụi cỏ quanh đó vừa ăn chỗ cơm hộp mua trên đường. Sự nôn nóng suốt từ lúc gặp bác sỹ Nagao đến giờ bỗng trở nên nguôi ngoai. Dù ở bất kỳ tình huống gấp gáp nào, bao giờ cũng có lẫn những khoảng thời gian trôi đi chậm chạp như thế này. Không ít lần Asakawa chợt nhận ra rằng, mình đã lãng phí thời gian quý giá, vào những giây phút thơ thẩn ngồi ngắm cà phê nhỏ xuống từ ống xi-phông mặc cho thời hạn nộp bản thảo đang đến gần.
- Phải chén cho đẫy cái đã. - Ryuji nói.
Y đã mua hai phần cơm hộp cho hai người. Asakawa có vẻ không đói, chốc gã lại dừng đũa và chăm chú quan sát căn phòng. Như nghĩ ra điều gì đó, gã hỏi Ryuji.
- Này, chúng ta phải làm rõ xem chúng ta sẽ làm gì chứ?
- Tìm ra rồi thì làm gì?
- Mang về cho yên nghỉ ở Sashikichi.
- Vậy thì câu thần chú là... mong muốn đó của Sadako?
Ryuji và đầy một mồm cơm, thong thả nhai và nhìn mông lung vào một điểm. Qua vẻ mặt ấy có thể thấy rằng ngay bản thân y cũng chưa hoàn toàn đồng ý với câu trả lời của mình. Asakawa bỗng thấy sợ. Gã cần một chỗ bấu víu chắc chắn cho cái cơ hội cuối cùng. Gã không thể làm lại.
- Đó là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được vào lúc này.
Ryuji nói vậy rồi quăng hộp cơm rỗng ra ngoài.
- Thế cậu nghĩ sao về khả năng Sadako muốn chúng ta trả thù kẻ đã giết mình?
- Nagao Jotaro? Cậu muốn nói rằng nếu chúng ta khử hắn đi thì Yamamura Sadako sẽ yên lòng ấy à?
Asakawa nhìn thật sâu vào đáy mắt Ryuji ngõ hầu tìm ra được tâm địa thật của y. Biết đâu, Ryuji sẽ giết tay bác sỹ Nagao để cứu mạng mình trong trường hợp việc mang hài cốt Sadako về an táng ở Sashikichi cũng không cứu được gã? Như thế, gã chỉ là một viên đá thử của Ryuji.
- Thôi, cậu dẹp cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi. - Ryuji cười. - Cậu nên nhớ, nếu Sadako hận Nagao thật thì hắn đã chẳng còn sống đến bây giờ.
- Đúng là cô ta hoàn toàn có cái sức mạnh ấy.
- Vậy tại sao cô ta lại bị Nagao giết một cách dễ dàng như thế?
- Không biết. Nhưng cậu nên nhớ, cô ta chỉ toàn trông thấy sự chết chóc và thất bại của những người thân thiết xung quanh mình. Việc cô ta lặn mất tăm khỏi đoàn kịch cũng là một thất bại. Hơn nữa, cô ta lại biết được cái chết của người bố đang đến gần khi tới thăm cô ta ở trại điều dưỡng lao.
- Ý cậu là những người yếm thế thì không căm thù kẻ giết mình?
- Không, nói đúng ra là chính Sadako đã điều khiển ý nghĩ của bố già Nagao. Tức là cô ta đã tự sát bằng cách mượn tay Nagao.
Có vô số những động cơ khiến cô ta muốn tự sát: người mẹ đã nhảy xuống miệng núi lửa Mihara, người cha đang sắp chết vì bệnh lao, giấc mơ trở thành diễn viên tan vỡ, dị tật cơ thể bẩm sinh... Trên thực tế, cô ta không nghĩ đến việc tự sát mới là lạ. Shigemori, người sáng lập ra đoàn kịch Hisho đuợc Yoshino đề cập đến trong bản fax, đã chết vì trụy tim ngay ngày hôm sau, sau khi đột nhập vào căn hộ của Sadako nhân cơn say. Việc Sadako giết Shigemori bằng một năng lực đặc biệt là gần như không thể chối cãi. Sadako có một khả năng như thế. Cô ta có thể trừ khử một hoặc hai người đàn ông một cách dễ dàng mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Thế thì tại sao Nagao lại vẫn sống? Mâu thuẫn ấy sẽ không được giải quyết nếu không giả định rằng cô ta tự sát bằng cách điều khiển ý nghĩ của Nagao.
- Được rồi, cứ cho là Sadako tự sát đi, nhưng tại sao cô ta lại để mình bị cưỡng dâm trước khi chết? Cậu đừng có nói với tớ cái điều ngu ngốc kiểu như cô ta không muốn phải ân hận vì chết mà chưa được phá trinh đấy.
Asakawa dằn mặt trước. Nó khiến Ryuji rơi vào thế bí. Bởi vì đúng là y định nói như thế thật.
- Chẳng lẽ như thế là ngu ngốc?
- Cậu bảo sao?
- Không muốn chết trong khi vẫn còn trinh chẳng lẽ lại là điều ngu ngốc đến thế? - Ryuji vặn lại với một bộ mặt nghiêm túc đáng kinh ngạc. - Nếu là tớ thì tớ thấy tiếc. Vì tớ không muốn chết trong tình trạng đồng trinh.
Chẳng có vẻ gì là Ryuji, Asakawa thấy thế. Gã không thể giải thích được một cách đầy lý lẽ, nhưng cả lời nói và nét mặt đều không giống với Ryuji chút nào.
- Cậu nói nghiêm chỉnh đấy chứ? Nhưng đàn ông và đàn bà khác nhau đấy. Đặc biệt là trong trường hợp của Sadako.
- Hề hề, tớ đùa thôi. Tóm lại là Sadako không muốn bị hãm hiếp. Rõ là như thế rồi. Vì có ai tự muốn mình bị làm nhục bao giờ đâu? Thực tế là cô ta đã cắn một nhát vào vai Nagao đến lòi cả xương ra còn gì. Có lẽ ý muốn được chết mới chỉ bất chợt nảy ra với cô ta ngay sau khi bị giở trò, và trong lúc không nghĩ ngợi gì, cô ta đã sai khiến Nagao Jataro làm việc đó...
- Nhưng như vậy thì ắt hẳn cô ta phải căm thù Nagao chứ? Cậu giải thích sao đây?
Asakawa vẫn chưa bằng lòng với lập luận của Ryuji.
- Cậu quên rồi à? Nên hiểu rằng sự căm thù của Yamamura hướng vào cả đám đông dư luận chứ không phải vào bất kỳ một cá nhân cụ thể nào. So với sự giận dữ ấy, lòng căm ghét Nagao chả đáng gì.
Nếu cô ta căm thù số đông, thì câu thần chú sẽ là gì?... Giết người hàng loạt.
Giọng nói trầm đục của Ryuji cắt ngang dòng suy nghĩ của Asakawa.
- Dẹp thôi. Thà mau mau đi tìm Sadako còn hơn là ngồi đấy mà nghĩ ngợi lung tung. Chỉ có Sadako mới trả lời được mọi bí ẩn.
Uống cạn lon trà Ô Long, Ryuji đứng dậy, ném chiếc lon rỗng xuống triền dốc.
Đứng trên sườn dốc thoai thoải, hai người nhìn lướt qua những lùm cỏ dưới chân. Ryuji ấn liềm vào tay Asakawa rồi hất cằm về phía vạt đồi bên trái ngôi biệt thự B-4. Có vẻ như Ryuji muốn gã dọn cỏ để kiểm tra địa hình. Asakawa đứng chùng chân, vung liềm theo một đường vòng cung song song với mặt đất và cắt cỏ.
Theo lời kể thì gần ba mươi năm về trước đã từng có một ngôi nhà cũ và một cái giếng trước sân ở chỗ này. Asakawa vươn thẳng lưng. Nếu là gã, gã sẽ cất nhà ở đâu? Nghĩ thế, Asakawa đưa mắt nhìn quanh một lần nữa. Chắc chắn gã sẽ chọn một nơi có tầm nhìn đẹp. Đấy là lý do duy nhất để dựng nhà ở đây. Vậy thì chỗ nào là đẹp nhất? Asakawa vừa căng mắt nhìn xuống những khu nhà kính trồng rau ở tít dưới chân núi vừa thay đổi vị trí để xem xét sự biến đổi của cảnh sắc. Nhưng nhìn từ góc độ nào thì quang cảnh cũng chẳng khác nhau là mấy. Tuy nhiên, để làm nhà thì miếng đất của ngôi biệt thự A-4 nằm kế bên B-4 là thích hợp nhất. Rất dễ nhận thấy rằng chỉ có địa điểm ấy là bằng phẳng khi nhìn từ bên cạnh. Asakawa bỏ ra khoảng giữa A-4 và B-4 rồi cắt cỏ và dùng bàn tay để kiểm tra mặt đất.
Asakawa không có ký ức nào về việc kín nước từ giếng. Thậm chí, gã còn nhớ rằng gã chưa bao giờ được chạm vào giếng. Không biết cái giếng ở vùng núi này có hình dạng ra sao? Nước có phun ra từ trong mạch không? Gã chợt nhớ tới cái đầm lầy nằm lọt giữa những gốc cây cao cách đó vài trăm mét theo hướng đông về phía khe núi. Gã không thể tập trung tư tưởng một cách tốt nhất. Gã không biết phải nghĩ gì trong khi tiến hành công việc vào những lúc như thế này. Gã cảm thấy máu bốc lên đầu. Gã nhìn đồng hồ, gần ba giờ. Còn bảy tiếng nữa là kết thúc. Mình cứ làm những việc như thế này liệu có kịp không? Nghĩ thế càng khiến tư duy của gã rối loạn hơn. Gã không thể nắm bắt được hình ảnh của cái giếng. Có cái gì ở cái giếng cũ? Chắc chắn là có những tảng đá được xây theo một đường hình tròn. Nhưng nhỡ nó bị phá huỷ và bị lấp dưới những lớp đất rồi thì sao? Ôi không, nếu như vậy thì không kịp. Bọn gã làm sao mà đào lên được. Thế rồi gã lại nhìn đồng hồ. Đúng ba giờ. Cổ họng gã đã lại khô khốc mặc dù trước đó gã đã uống hết gần nửa lít trà Ô Long trên ban công. Hãy đi tìm mô đất, hãy đi tìm những tảng đá, có giọng nói vang lên trong tâm trí gã. Asakawa chọc xẻng vào một đụn đất nhô lên. Sự dồn nén liên tục của thời gian, máu làm thần kinh gã rệu rã, nhưng ngược lại, chính vì thế mà gã không cảm thấy nhọc. So với lúc ngồi ăn cơm hộp trên ban công, thời gian đang trôi đi theo một cách hoàn toàn khác. Tại sao gã lại cuống cả lên khi vừa mới bắt tay vào việc? Liệu gã có nên làm cái công việc này? Trong khi còn có bao nhiêu thứ khác phải làm.
Ngày xưa, đã có lần gã từng đào một cái hang vào vách đất. Có lẽ vào năm lớp bốn hay lớp năm gì đó. Ha ha ha, Asakawa bật cười yếu ớt vì gã chợt nhớ ra kỷ niệm đó.
- Này, cậu đang làm cái khỉ gì vậy?
Asakawa ngẩng mặt lên vì giật mình trước giọng nói của Ryuji.
- Cậu làm gì từ nãy đến giờ thế hả? Lại còn chui rúc vào tận chỗ này... Sao không tìm rộng ra nữa?
Asakawa há hốc mồm ngẩng lên nhìn Ryuji. Ánh nắng chiếu lại từ sau lưng khiến khuôn mặt Ryuji tối sầm. Thế rồi những giọt mồ hôi rịn ra từ khuôn mặt đen ấy rỏ tong tỏng xuống chân. Gã đang làm gì ở đây ư? Có một cái hố nhỏ trên mặt đất ngay trước mắt gã, do chính gã đào.
- Cậu định đào bẫy sập chắc?
Ryuji vừa thở mạnh vừa nói. Asakawa nhíu mày định nhìn đồng hồ.
- Không phải nhìn đồng hồ liên tục như thế, đồ ngốc!
Ryuji gạt tay Asakawa đi. Sau khi lườm gã một hồi, Ryuji thở dài, ngồi xổm xuống rồi ôn tồn thì thầm với gã.
- Cậu nghỉ ngơi một lát đi.
- Làm cóc gì có thời gian.
- Tớ bảo cậu phải bình tĩnh hiểu chưa? Cuống quít lên chỉ có mà công cốc.
Ryuji đẩy nhẹ vào ngực Asakawa đang ngồi xổm khiến gã mất thăng bằng bật ngửa ra sau và chổng hai chân lên trời.
Asakawa tìm cách ngồi dậy.
- Cấm cử động! Nằm im! Đừng có tốn sức vào những việc vô ích.
Ryuji giữ chặt chân trên ngực Asakawa cho tới lúc gã thôi giãy giụa. Asakawa nhắm mắt và từ bỏ ý định chống cự. Sức nặng của bàn chân Ryuji rời xa khỏi cơ thể gã. Gã khẽ mở mắt, gã nhìn thấy Ryuji đang guồng mạnh đôi chân ngắn ngủn để vòng về phía bóng râm dưới ban công ngôi biệt thự B-4. Bước chân Ryuji như nói với gã điều gì đó. Bỗng nhiên, linh cảm về việc sẽ tìm thấy cái giếng ở một nơi không xa khiến cơn sốt ruột của gã nguôi ngoai.
Asakawa chẳng buồn động đậy ngay cả khi Ryuji đã đi rồi. Gã dang rộng chân tay nhìn trời. Mặt trời chói chang. Gã thấy ngán ngẩm vì tinh thần của mình quá ư mềm yếu so với Ryuji. Gã không còn đủ tự tin để giữ nổi mình khi mỗi giây phút của bảy giờ còn lại trôi qua. Lúc này, gã nên tuân theo mọi mệnh lệnh của Ryuji. Quên cái tôi đi và đặt mình dưới sự chỉ huy của một người có tinh thần dẻo dai là tốt nhất. Tự đánh mất mình chính là cách để ta thoát khỏi nỗi sợ. Hãy chôn mình xuống đất và hòa làm một với thiên nhiên! Ý nguyện của Asakawa dường như đã chạm được tới Đấng Tối cao. Một cơn buồn ngủ dữ dội kéo đến khiến gã mất dần ý thức. Thế rồi, trong khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, gã mơ thấy mình đang cho Yoko đi tàu bay giấy, và cùng lúc, gã nhớ lại cái kỷ niệm hồi tiểu học và gã đã một lần nhớ tới ban nãy.