Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica

Chương 1-2

ĐẦU CLAIRE ĐAU NHƯ BÚA BỔ.

Cô đang trong một trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ nhớ lại mọi việc đã qua, đến khi tiếng sấm ầm ì xa xa tràn ngập khắp bóng tối, khiến cô gần như tỉnh giấc. Cô mơ về những chuyện điên rồ đã trải qua vài tháng gần đây, và mặc dù phần ý thức trong cô biết rõ đấy là hiện thực, nhưng vẫn khó tin làm sao. Những khoảnh khắc xảy ra ở thành phố Raccoon nối tiếp nhau xuất hiện, hình ảnh của sinh vật không phải người đã săn đuổi cô và đứa bé giữa đống đổ nát, ký ức về nhà Birkin, gặp gỡ Leon, cầu nguyện Chris được an toàn.

Lại có tiếng sấm, lần này lớn hơn, và cô nhận ra có chuyện không ổn nhưng không tài nào tỉnh giấc được, không sao dừng được những hồi ức. Chris. Anh trai cô đã mất dạng dưới lòng đất châu Âu, họ phải đi theo. Bây giờ cô thấy lạnh, cảm thấy đau đầu mà không rõ nguyên do.

Chuyện gì xảy ra vậy? Cô gắng sức tập trung, nhưng kết quả chỉ là những mảng hình ảnh và suy tưởng rời rạc về những tuần lễ sau biến cố ở Raccoon. Cô không kiểm soát được những ký ức nữa. Giống như đang xem một cuốn phim trong giấc mơ vậy, và cô vẫn không tỉnh giấc được.

Hình ảnh Trent trên máy bay, rồi sa mạc, tìm được những mật mã để rồi cuối cùng chẳng có ích gì cho công tác của Chris. Một chuyến bay dài tới London, một chặng ngắn đến Pháp –

- một cú điện thoại, “Chris ở đây, cậu ấy khỏe.” Giọng nói sâu sắc và thân tình của Barry Burton. Cô cười vui vẻ, cảm nhận một sự khuây khỏa khác thường, thấy Leon đặt tay lên vai.

Một điểm khởi đầu, và nó hướng cô đến hồi ức rõ rệt kế tiếp – cuộc gặp gỡ được dàn xếp, tại một trong những nhánh trụ sở điều hành của Umbrella mà họ theo dõi. Leon và những người khác chờ trong xe, xem lại đồng hồ, tim đập rộn ràng, anh Chris, anh ở đâu?

Claire không biết mình đã lọt vào tầm ngắm, cho đến khi những viên đạn đầu tiên rít gió bên tai, rượt cô chạy vào khu đất dưới ánh đèn pha rọi sáng, vào tận tòa nhà –

- chạy qua những hành lang, bên tai tràn ngập tiếng súng liên thanh và trực thăng ở vòng ngoài, chạy, đạn bay sát bên người, gần đến nỗi làm những mảnh đá lát nền văng trúng bắp chân…

…rồi một tiếng nổ, những tay lính vũ trang quằn quại dưới làn đạn thịnh nộ, và… và mình bị bắt.

Bọn chúng giam cầm cô hơn một tuần, tìm đủ mọi cách để buộc cô phải khai. Cô cũng đã khai thật, về chuyến đi câu với Chris, quan điểm chính trị, nhóm bạn ưa thích của mình… Đã đến nước này thì cô chẳng biết mình có còn sống sót không nữa; cô chỉ muốn tìm anh trai của mình, và không hiểu sao cô luôn một mực khẳng định với bọn chúng, rằng mình chẳng biết chuyện hệ trọng nào có liên quan đến Umbrella cả. Kể ra cũng đáng tin khi mà cô chỉ mới mười chín tuổi, cùng lắm thì chết như một Nữ Trinh Sát thôi. Còn những điều ít ỏi biết được về nội gián của Umbrella, Trent, hoặc mọi thứ về Sherry Birkin, con gái của nhà khoa học, đều được cô giữ kín trong lòng.

Khi bọn chúng nhận ra rằng cô chẳng hữu dụng hơn một kẻ cung cấp tin tức bao nhiêu, cô lập tức bị đưa đi. Bị bạt tai, đe dọa, sau đó là hai phi cơ bí mật và một trực thăng, rồi hòn đảo. Cô thậm chí chẳng thấy được nó vì bị trùm kín đầu, bóng tối ngột ngạt càng khiến cô thêm hãi hùng. Đảo Rockfort, hình như các phi công đã gọi nó như vậy thì phải? Một chuyến đi dài từ Paris, nhưng đã giúp cô mở mang thêm kiến thức. Sấm, có tiếng sấm. Lúc tờ mờ sáng, cô nhớ là mình bị áp giải vào một nhà ngục trong khu nghĩa địa lầy lội, ánh mắt lướt qua những phần mộ dưới cái mũ trùm đầu, để ý tới những tấm bia được tạc khá công phu. Đi xuống những bậc thang, chào mừng mi tới nhà mới, và BÙM.

Sàn nhà rung chuyển. Claire mở bừng mắt ra, vừa kịp thấy ngọn đèn trên đầu tắt phụt, những chấn song kim loại dày cộm bên trái xà lim thình lình nổi bật lên giữa bóng tối đen kịt. Cô đang nằm nghiêng trên một bề mặt ẩm ướt dơ bẩn.

Không ổn chút nào, mau mau đứng dậy thì hơn. Cô nghiến răng chịu đựng cơn đau đầu trong lúc nhổm dậy, cơ bắp nhức nhối và cứng đờ. Căn phòng lạnh lẽo ẩm thấp chìm trong bóng tối phẳng lặng, ngoại trừ tiếng nước nhỏ giọt, một thứ âm thanh chậm rãi và cô độc; nó nhắc nhở rằng cô chỉ có một mình.

Không lâu nữa đâu. Ôi trời, lúc này mình đã lún chân quá sâu rồi. Umbrella đã bắt được cô, và với những thiệt hại cô gây ra ở Paris, sẽ không bình thường chút nào nếu họ đối đãi tử tế và để cô dễ dàng ra đi.

Hoàn cảnh khắc nghiệt trước mắt khiến cô quặn thắt ruột gan, nhưng cô nhất định phải dẹp bỏ nỗi sợ sang một bên. Cần phải nhìn thẳng vào vấn đề, để tính toán những giải pháp khả thi, và để sẵn sàng vào cuộc. Cô đã không thể sống sót ở thành phố Raccoon nếu chỉ chìm trong sợ hãi…

…vấn đề là mày đang ở trên một hòn đảo của Umbrella. Cứ cho là vượt qua được lính gác, mày tính đi đâu bây giờ?

Chuyện đó để sau vậy. Trước hết phải cố đứng dậy đã. Ngoại trừ cục u đau điếng ở vùng thái dương bên phải lúc bị thằng khốn nào đó đánh gục, cô nghĩ mình không bị thương tích nào khác.

Lại có tiếng ầm ì đâu đó phía xa, và một ít bụi đá trút xuống từ trên trần, bám lên phía sau cổ Claire. Cô đã nghĩ âm thanh ầm ì đó là tiếng sấm trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nhưng bây giờ nghe nó có vẻ giống tiếng pháo hạng nặng bắn vào Rockfort hơn. Còn không thì là tiếng động của quái vật Godzilla. Cái quái gì đang xảy ra ngoài đó không biết?

Cô lồm cồm bò dậy, nhăn mặt vì chỗ bị đánh bằng báng súng khi nãy lại đau nhói lên. Cô phủi bụi bám trên tay, co duỗi những cơ bắp đang lạnh cứng. Căn phòng dưới lòng đất khiến cô ước gì mình đã sử dụng trang phục ấm áp hơn, thay vì chỉ mặc quần jean và áo ghi lê ngắn đi gặp Chris.

Anh Chris! Làm ơn đừng có bị làm sao nhé! Lúc ở Paris, cô đã cố ý dẫn dụ đám bảo vệ Umbrella ra xa khỏi Leon và những người khác, bao gồm Rebecca và hai thành viên S.T.A.R.S. Exeter; nếu Chris còn chưa bị bắt, Claire tin chắc anh ấy sẽ gặp được họ. Nếu cô có thể tìm được một máy tính có đường truyền, cô sẽ có thể gởi thông điệp cho Leon…

…phải đó, chỉ việc bẻ cong mấy chấn song ra, tìm một cặp súng máy rồi làm cỏ hết mọi người trên đảo. Rồi bẻ khóa một hệ thống được bảo mật chặt chẽ, ấy là giả sử mày tìm được một máy tính không người sử dụng. Để rồi tất cả những gì mày có thể nói với Leon là chẳng biết đảo Rockfort nằm ở đâu…

Một giọng nói khác lớn hơn ngắt ngang … nghĩ kỹ đi nào, chuyện mỉa mai hãy để sau, nếu mày còn sống sót ra khỏi chỗ này. Bây giờ mày có gì trong tay nào?

Hỏi rất hay. Trước hết là không có ai canh gác. Bóng tối dày đặc, chỉ có một chút ánh sáng phát ra đâu đó bên phải, có thể là một lợi thế nếu…

Claire thình lình rờ khẽ lên túi, vừa hy vọng rằng không có ai lục soát mình trong lúc bất tỉnh, vừa tin chắc là nhất định có ai đó đã làm như vậy – nó vẫn còn trong túi của cô.

”Lũ ngốc,” cô thì thào, lôi ra cái bật lửa kim loại cũ kỹ mà Chris đã cho cô, cảm nhận sức nặng của nó đang làm ấm bàn tay của mình. Lúc lục soát vũ khí trên người cô, một gã nghiện thuốc lá đã lôi nó ra, nhưng rồi trả lại khi cô bảo rằng mình cũng có hút.

Claire đặt bật lửa vào lại trong túi, không muốn tự làm lóa mắt khi mà cô đang quen dần với bóng tối. Ánh sáng xung quanh đủ để cô nhìn thấy khắp căn phòng nhỏ - có một cái bàn với vài ngăn hộc nằm ngay bên kia xà lim, một cánh cửa mở bên trái – giống như cái lúc đi vào – một cái ghế và vài đống phân rải rác bên phải.

Tốt, đã nắm được tình hình. Còn gì nữa?

May mắn thay, giọng nói bên trong còn bình tĩnh hơn chính bản thân cô nhiều. Claire lục lọi mấy cái túi còn lại, lôi ra được một cặp dây thun cột tóc và hai thanh kẹo bạc hà dúm dó. Kinh khủng. Để làm một cây súng cao su bé tẹo có đạn mùi bạc hà chắc là được…

Có tiếng bước chân ở hành lang bên ngoài phòng giam, càng lúc càng gần. Cơ bắp trên người Claire căng ra chờ đợi, miệng khô khốc. Cô không có vũ khí và đang bị giam, cứ theo cái kiểu nhìn chòng chọc của vài tên lính gác trên máy bay thì…

…ngon thì tới đây. Có thể tao không có vũ khí, nhưng không phải không biết tự vệ đâu.

Nếu có kẻ nào muốn xâm phạm cô, thể xác hay gì cũng vậy, cô sẽ buộc hắn phải trả giá đắt. Nếu có chết, cô không đời nào chịu chết một mình.

Thịch. Thịch. Theo phán đoán của cô, chỉ có một người, và dù là ai thì kẻ đó cũng đang bị thương. Tiếng chân loạc choạc, chậm chạp, kéo lê, gần như…

Ôi không, không thể nào.

Claire nín cả hơi khi một hình hài lẻ loi tái nhợt khập khiễng tiến vào phòng, cánh tay nhô ra phía trước. Hắn di chuyển như một con zombie, như một kẻ say xỉn, đang quay cuồng lảo đảo, và lê bước về phía cửa xà lim của cô. Claire nhảy vụt ra sau trong hoảng hốt – nếu virus thực sự đã lan tràn trên hòn đảo này, cô thà là chờ chết sau những chấn song còn hơn.

Chúa ơi, lại một vụ rò rỉ nữa sao? Hàng ngàn người đã chết ở Raccoon. Bao giờ thì Umbrella mới chịu nhận ra, rằng những thí nghiệm sinh học điên loạn của chúng đã gây ra những hậu quả tàn khốc?

Cô phải xem lại đã. Nếu đó là một tên lính uống quá chén, và lại chỉ có một mình, cô sẽ hạ gục hắn. Nếu là một vật chủ mang virus, cô vẫn an toàn vào lúc này. Có lẽ. Bọn chúng đâu có biết mở cửa, ít ra là vậy với đám zombie ở Raccoon. Claire lấy cái bật lửa ra, bật nắp quẹt.

Claire ngay lập tức nhận ra gã ta và thở dốc, bất giác lùi lại thêm một bước. Cao to và lực lưỡng, có lẽ người gốc Tây Ban Nha hoặc Bồ Đào Nha, có ria mép, đôi mắt lạnh lùng bí ẩn. Chính là kẻ đã bắt được cô ở Paris rồi áp giải đến hòn đảo này.

Ít ra cũng không phải là zombie. Không dễ chịu cho lắm, nhưng cô sẽ làm tất cả những gì có thể.

Cô đứng nguyên đó như trời trồng, không biết mình đang đợi cái gì nữa. Trông gã ta rất khác, không chỉ bởi khuôn mặt lấm lem và vài vệt máu loang trên áo thun trắng. Dáng vẻ của gã bộc lộ một sự thay đổi đáng kể trong nội tâm. Trước đây, gã cứ như một tay sát thủ máu lạnh. Còn bây giờ … bây giờ thì cô cũng không dám chắc nữa, lúc gã thò tay vào túi lấy ra một xâu chìa khóa, cô cầu mong là gã đã biến đổi theo chiều hướng tích cực hơn.

Không nói một lời, gã mở cửa xà lim và hất đầu sang một bên – dấu hiệu của mệnh lệnh “đi ra”, nếu không có gì bất thường.

Trước khi cô có phản ứng, gã đã quay người bước tránh ra xa, theo cái cách ôm bụng bằng bàn tay run run thì có vẻ như gã đang bị thương. Có một chiếc ghế nằm giữa cái bàn và vách tường; gã nặng nề quăng mình lên đó và nhấc cái lọ nhỏ trên mặt bàn bằng những ngón tay thấm máu. Gã lắc cái lọ, có kích thước cỡ một ống chỉ nhỏ, rồi quẳng nó ngang qua phòng, miệng lầm bầm.

“Hay chưa…”

Cái lọ hầu như rỗng không lăn lông lốc trên nền xi măng, dừng lại bên ngoài xà lim. Gã mệt mỏi nhìn cô, giọng nói kiệt quệ thấy rõ.

“Đi đi. Ra khỏi đây mau.”

Claire do dự bước về phía cửa xà lim đang mở, tự hỏi phải chăng đây lại là một trò bịp nữa – ý nghĩ bị bắn vì “bỏ chạy” thoáng qua trong óc, nhưng nó có vẻ không giống cái cách gài bẫy của một tổ chức như thế này. Cô vẫn nhớ rất rõ ánh mắt của gã lúc chĩa súng vào mặt mình, nhớ rõ nụ cười lạnh lùng trên môi của gã.

Cô đằng hắng giọng, quyết định thăm dò phản ứng. “Chính xác thì anh định nói gì?”

“Cô tự do rồi,” gã nói thì thào khi ngồi thụt sâu hơn vào trong ghế, cằm chúi thấp xuống ngực.

“Tôi không biết nữa, hình như có một lực lượng đặc nhiệm đang càn quét khắp nơi… không còn hy vọng chạy thoát…” Gã nhắm mắt lại.

Bản năng mách bảo với Claire rằng gã thật sự muốn thả cô, nhưng cô sẽ không có cơ may nào sống sót. Cô bước ra ngoài xà lim và nhặt lấy cái lọ gã vừa liệng, di chuyển chậm rãi, cẩn thật quan sát khi tiến lại gần. Cô không nghĩ gã đang giả vờ bị thương; bởi nhìn làn da gã lúc này tái nhợt hẳn đi, cứ như đang mang một lớp vỏ bọc trong suốt vậy. Gã thở cũng không đều nữa, còn quần áo thì nồng nặc mồ hôi và mùi khói hóa học.

Cô liếc qua cái lọ. Đây là một thứ lọ để tiêm chích với cái nhãn ghi tên đọc không ra, và cô bắt gặp từ “hemostatic.” “Hemo” nghĩa là máu… có lẽ là thuốc cầm máu chăng?

Có lẽ bị chấn thương nội tạng… cô vốn muốn hỏi xem tại sao gã thả mình, tình hình bên ngoài thế nào, cô phải đi đâu bây giờ. Nhưng cô có thể nhận ra rằng gã sắp sửa gục ngã đến nơi rồi, mi mắt đang co giật.

Mình không thể bỏ đi mà không giúp gì cho anh ta-

- dẹp hết! Đi mau đi!

Anh ta chết mất…

Mày cũng chết tới nơi kìa! Còn không chạy cho mau nữa! Cuộc tranh cãi nội tâm diễn ra ngắn gọn, rồi như thường lệ, trái tim đã vượt lên trên lý trí. Anh ta hiển nhiên không thả cô vì mối quan hệ cá nhân, nhưng dù với lý do gì thì cô cũng vẫn biết ơn về điều đó. Anh ta vốn đâu cần phải vào đây cứu cô, nhưng không biết sao anh lại cứ làm.

“Còn anh?” Cô hỏi, tự nhủ không biết mình có thể làm gì được cho anh ta đây. Dĩ nhiên là cô không tài nào cõng anh ta ra được, mà cô cũng không phải là quân y.

“Khỏi lo cho tôi,” anh ta đáp và ngẩng đầu lên nhìn lướt qua cô, giọng nói nghe như bực tức vì bị quấy rầy.

Trước khi cô kịp hỏi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, anh ta đã bất tỉnh, hai vai thụp xuống, toàn thân bất động. Anh ta vẫn thở, nhưng nếu không có bác sĩ thì cô cũng chẳng biết còn duy trì được bao lâu nữa.

Cái bật lửa đang nóng dần lên, nhưng cô vẫn chịu đựng thêm một lúc đủ lâu để tìm kiếm quanh gian phòng nhỏ, bắt đầu từ cái bàn. Có một con dao nằm lăn lóc ở góc, một ít giấy rời… Cô thấy có tên mình trên một trong số đó, và lục lọi mớ tài liệu trong lúc cắm con dao vào thắt lưng.

Claire Redfield, tù nhân số WKD4496, ngày chuyển trại, v.v… áp giải bởi Rodrigo Juan Raval, Đơn vị An Ninh Trung Ương cấp ba, Khoa Y Umbrella, Paris.

Rodrigo. Kẻ đã bắt giữ rồi thả cô, giờ đang nằm chờ chết ngay trước mặt. Cô không thể làm gì cho anh ta ngoài việc tìm người trợ giúp.

Không thể làm điều đó dưới này. Claire nghĩ thầm, và đóng nắp cái bật lửa nóng rực sau khi đã tìm kiếm xong. Chẳng có gì khác ngoài giấy vụn, một mớ quần áo tù ẩm mốc, cùng một đống giấy tờ nhét bên trong hộc. Claire tìm thấy đôi găng tay trần mà mình đã bị tước đi, loại dùng để lái xe. Cô xỏ tay vào, thấy khoan khoái với cảm giác ấm áp mà nó mang lại. Tất cả những gì hữu dụng lúc này chỉ là con dao, một thứ vũ khí giết người nếu nằm trong một bàn tay thiện nghệ… chỉ khổ nỗi, cô không phải người đó.

Vậy là tốt lắm rồi, phàn nàn gì nữa. Mới năm phút trước mày còn tay không và bị giam giữ, bây giờ thì đã có cơ may rồi. Mày nên mừng mới phải, khi mà Rodrigo không xuống đây để kết liễu cái khổ của mày.

Dù gì thì cô cũng vẫn là một tay nghiệp dư trong việc cầm dao thôi. Sau một chốc lưỡng lự, cô lay mạnh Rodrigo nhưng anh ta chẳng hề nhúc nhích. Cô tìm thấy xâu chìa khóa nhưng quyết định không đem theo, bởi lẽ nó sẽ làm người khác chú ý với tiếng kêu loảng xoảng. Nếu cần cô vẫn có thể quay lại được.

Đến lúc xem xét khu vực này rồi, để xem có gì ngoài đó.

“Đi thôi,” cô khẽ nói, thực ra trong bụng chẳng muốn đi đâu cả, bởi lẽ cô biết mình sẽ kinh hoàng với những gì có thể gặp phải… có điều cô không còn chọn lựa nào khác. Chừng nào còn trên đảo, chừng đó cô còn nằm trong tay Umbrella, và một khi chưa nắm rõ tình hình hiện tại thì cô đừng hòng trốn thoát.

Giữ chặt con dao, Claire lần bước ra khỏi phòng giam, tự hỏi tới khi nào thì cái trò điên của Umbrella mới chịu chấm dứt.

o0o

Alfred Ashford lặng lẽ ngồi trên những bậc thềm rộng, cơn thịnh nộ trào dâng không để đâu cho hết. Sự hủy diệt đã ngừng rơi từ trên trời xuống, nhưng căn nhà của hắn, chính xác là của họ, đã bị tàn phá. Nó được xây cho bà cụ tổ của hắn – một Veronica tài giỏi và xinh đẹp, cầu Chúa cứu rỗi linh hồn bà ấy – trên một ốc đảo biệt lập mà bà gọi là Rockfort, nơi bà đã gây dựng một cuộc sống kỳ diệu cho chính bản thân và cho con cháu của nhiều thế hệ sau… và bây giờ, chỉ trong nháy mắt, một bọn cuồng tín kinh tởm đã cố tình phá hoại nó. Hầu hết kiến trúc ở tầng hai đều đã bị biến dạng và méo mó, cửa vỡ tung, thứ duy nhất còn nguyên vẹn là phòng riêng của họ.

Một lũ đê tiện, vô giáo dục, mất dạy. Thật là ngu xuẩn quá sức tưởng tượng.

Alexia đang nhỏ lệ phía trên những bậc thang, trái tim nhạy cảm màu hồng ắt đang rất đau đớn trước sự mất mát. Chỉ nghĩ đến cảm giác đau đớn của cô chị thôi cũng khiến cơn giận của hắn sôi sục lên, khiến hắn muốn tìm chỗ phát tiết, nhưng chẳng có ai ở đây để hắn trút giận cả, cho dù là những người hầu thân cận.

Hắn đã theo dõi mọi chuyện từ phòng giám sát bí mật trong lâu đài riêng, qua những màn hình nhỏ xíu, chứng kiến những cảnh tượng tàn khốc dã man và sự bất lực đến thảm hại. Phần lớn đều đã chết sạch, những kẻ còn sống thì trốn chạy như thỏ rừng; hầu như tất cả máy bay trên đảo đều đã bị trưng dụng hết. Đầu bếp riêng của hắn có lẽ là người duy nhất trong lâu đài còn sống, nhưng bà ta đã gào thét tợn tới nỗi hắn phải bắn chết luôn cho rảnh.

Dẫu sao chúng ta cũng vẫn còn đây, an toàn trước những bàn tay nhơ nhuốc của thế giới còn lại. Dòng họ Ashford sẽ tồn tại và trỗi dậy, để nhảy múa trên mộ phần của kẻ thù, để uống sâm banh đựng trong đầu lâu những đứa con của bọn chúng.

Hắn tưởng tượng thấy mình khiêu vũ với Alexia, đang ghì chặt cô ta, cả hai cùng nhảy điệu Waltz giữa những tiếng gào thét đau đớn của kẻ thù… họ sẽ nhìn vào mắt nhau trong niềm hạnh phúc vô hạn, cùng chia sẻ nỗi khoan khoái của một giống loài thượng đẳng trước lũ người tầm thường, trước sự ngu xuẩn của những kẻ dám cả gan tấn công họ.

Vấn đề là kẻ nào đã gây ra vụ tấn công này? Umbrella có rất nhiều kẻ thù, từ những tập đoàn dược phẩm kình địch cho tới các cổ đông bí mật – thị trường này đã điêu đứng sau những mất mát ở Raccoon – rồi một số địch thủ dấu mặt của bộ phận cơ mật chuyên nghiên cứu vũ khí sinh học, White Umbrella. Tập đoàn dược phẩm Umbrella, con đẻ của ngài Oswell Spencer và của chính ông nội Alfred, Edward Ashford, vốn là một đế chế công nghiệp siêu lợi nhuận.

…nhưng quyền lực thật sự chính là ở những hành động bí mật của Umbrella, những chiến dịch của chúng quá lùm xùm tới nỗi khó lòng che mắt được công chúng. Mà bọn gián điệp thì nhan nhản khắp nơi.

Alfred siết chặt nắm tay, cảm thấy hết sức nản chí, toàn thân căng ra trong cơn điên tiết, và rồi bất chợt nhận ra sự hiện diện của Alexia ngay đằng sau. Hắn đã quá chú tâm vào những cảm xúc lộn xộn đến nỗi không biết cô ta đã đến.

“Đừng bao giờ tuyệt vọng, em trai,” cô ta nhẹ nhàng cất tiếng, rồi bước xuống ngồi cạnh hắn. “Chúng ta sẽ thắng; luôn luôn là vậy.”

Cô ta hiểu hắn rất rõ. Nhiều năm trước, khi cô ta rời xa Rockfort, hắn đã sống cô độc một mình, lo sợ rằng họ sẽ mất đi những mối liên hệ đặc biệt.

…nhưng rồi họ đã đến gần nhau hơn bao giờ hết. Họ chưa bao giờ nói gì về sự chia lìa, về những chuyện đã xảy ra sau cuộc thử nghiệm ở căn cứ Nam Cực. Cả hai chỉ cảm thấy hài lòng vì lại được ở cạnh nhau, vì vậy không ai muốn đá động đến quá khứ nữa để tránh làm tổn thương mối quan hệ. Hắn tin chắc là cô ta cũng biết rõ điều đó.

Hắn nhìn Alexia một lúc, thấy lòng dịu lại trước vẻ duyên dáng của cô, một sắc đẹp luôn khiến hắn phải sửng sốt. Nếu không nhờ tiếng nước nhễu vọng ra từ buồng ngủ thì hắn cũng không ngờ rằng cô ấy biết khóc. Cô có một làn da mỏng manh đẹp lộng lẫy, với đôi mắt màu xanh da trời trong vắt và ngời sáng. Ngay cả trong tình cảnh đen tối như thế này, ánh mắt cô ta trao cho hắn vẫn tràn đầy sự hài lòng…

”Em sẽ làm gì đây nếu không có chị?” Alfred khẽ hỏi, tự biết rằng chỉ nghĩ đến câu trả lời thôi cũng đã là vô cùng đau đớn. Hắn gần như đã phát rồ vì sự hiu quạnh lúc cô ấy đi xa. Đôi lúc hắn trải qua những thời điểm lạ lùng với những cơn ác mộng, trong đó hắn thấy mình lẻ loi trơ trọi, còn Alexia bỏ mặc hắn mà đi. Đó là một trong những nguyên nhân khiến hắn khuyên nhủ cô, rằng đừng bao giờ rời khỏi nơi cư trú bí mật được bảo vệ cẩn trọng này, một địa điểm nằm ngay sau lưng nhà khách. Cô không hề phật ý; bởi lẽ bằng những kiến thức đã có, cô nhận thức được rằng mình quá quan trọng cũng như quá hoàn mỹ đến mức không kẻ nào có đủ tư cách để ngưỡng mộ, và hoàn toàn hài lòng với sự yêu mến của người em trai. Cô coi hắn là mối liên kết duy nhất với thế giới bên ngoài.

Giá mà mình có thể ở bên cô ấy mãi mãi, chỉ hai chúng ta thôi, xa lánh mọi thứ… Nhưng không, hắn là kẻ mang họ Ashford, là đại biểu của nhà Ashford trong Umbrella, chịu trách nhiệm trên toàn căn cứ Rockfort. Khi người cha kém cỏi của hắn, Alexander Ashford, mất tích khoảng mười lăm năm trước, Alfred trẻ tuổi đã tiếp quản vị trí đó. Những nhân vật chủ chốt phía sau cuộc nghiên cứu vũ khí sinh học của Umbrella đã cố gắng giữ hắn trong vòng bí mật, nhưng đó chỉ là vì bọn chúng bị đe dọa bởi cái quyền lực bẩm sinh của dòng họ Ashford. Sau đó họ đã thường xuyên gởi cho hắn những bản báo cáo, trình bày theo khuôn phép về những điều họ đã thay mặt hắn ra quyết định, rằng họ nhất định sẽ tiếp xúc với hắn ngay khi cần thiết.

Coi bộ phải liên lạc với bọn họ, cho họ biết những chuyện vừa xảy ra…

Hắn luôn luôn giao phó những vấn đề này cho tay thư ký riêng, Robert Dorson, nhưng Robert đã bị tống cổ vào nhà tù vài tuần trước, sau khi dám bộc lộ một chút tò mò quá mức cần thiết về Alexia.

Lúc này cô đang mỉm cười với hắn, khuôn mặt tràn đầy vẻ cảm thông và trìu mến. Đúng vậy, cô ấy đã đối xử với hắn tốt hơn nhiều kể từ khi trở lại Rockfort, chính xác là dành hết cảm tình cho hắn để đáp lại việc hắn luôn ở bên cạnh cô.

“Em sẽ bảo vệ chị chứ,” cô nói chứ không phải hỏi. “Em sẽ tìm ra kẻ nào đã làm chuyện này, và dạy cho bọn chúng một bài học vì đã tính chuyện phá hoại cái di sản hùng mạnh của chúng ta.”

Lòng tràn ngập trìu mến, Alfred đưa tay ra để chạm vào cô nhưng rồi dừng lại trong tích tắc, biết rằng cô không thích những tiếp xúc trực tiếp. Thay vào đó hắn gật đầu, cơn thịnh nộ lại bốc lên khi nghĩ tới kẻ đã định gây tổn hại cho Alexia yêu dấu. Một khi hắn còn sống, hắn sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy đến.

“Đúng thế, Alexia,” hắn mạnh mẽ cất tiếng. “Em thề sẽ cho chúng nếm mùi đau khổ.”

Hắn có thể thấy được sự tin tưởng bộc lộ trong ánh mắt của cô, và trái tim hắn tràn ngập một niềm kiêu hãnh, trước khi nghĩ tới việc khám phá cho được kẻ địch. Hắn căm hận cái lũ đã tấn công Rockfort tới tận xương tủy, vì những vết nhơ non nớt mà bọn chúng quệt lên cái tên Ashford.

Em sẽ khiến chúng phải hối tiếc, Alexia, và bọn chúng sẽ không bao giờ quên bài học này.

Chị hắn đang đặt niềm tin vào hắn. Kẻ nào muốn động đến cô ấy phải bước qua xác Alfred.