Con đường của Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên là hoàn toàn trái ngược với nhau.
Chiếc xe của Miêu Doanh Đông lái rất chậm, anh ta như ma xui quỷ khiến vậy chú ý tình hình của Kiều Duyệt Nhiên trong kính chiếu hậu.
Trên đường đếm trạm xe buýt, bên đường ngồi một người ăn xin, Kiều Duyệt Nhiên dừng lại, cởi ra balo của mình, từ trong túi lấy chút tiền cho người ăn xin.
Ước tính toàn bộ tiền của cô ta, đều là Miêu Doanh Đông cho cô ta.
Cả con người bên trong bên ngoài đều là của anh ta, hiện nay bắt đầu giả vờ như người giàu có rồi sao?
Khi nghèo đến phải lên giường với anh ta, ước tính cô ta cũng không ngờ đến muốn bố thí cho người ăn xin.
Ánh Mắt của Miêu Doanh Đông lại chuyển về trên xe, tăng tốc độ lái xe!
Không muốn xem phía sau người nữa.
Mấy ngày nay Miêu Doanh Đông luôn giám sát một dự án, nói rõ ràng hơn, người làm đầu tư mạo hiểm chính là ánh mắt luôn phải nhìn xa trông rộng.
Làm nhiều năm như vậy, anh ta tự nhận ở mặt này, anh ta là chuyên gia!
Gần đây có một dự án, đang khảo sát về đầu tư điện nhiệt, Miêu Doanh Đông vẫn lấy thân phận của Ethan đi khảo sát.
Đối phương là một khách hàng trung niên khoảng năm mươi mấy tuổi, người cũng rất đẹp trai, chắc nghĩ là khi còn trẻ, thu hút không ít phụ nữ đó.
Trò chuyện cũng vui vẻ.
Sau khi hai người ăn trưa, người trung niên đó nói muốn đến một chuyến cô nhi viện.
“Cô nhi viện?” Miêu Doanh Đông nhăn lại chân mày, “Đến những nơi đó làm gì chứ?”
Sắc mặt của người trung niên đó có chút ngại ngùng, “Anh không biết đó, Ethan, khi tôi còn trẻ, đã phạm một sai lầm, rõ ràng đã kết hôn và có con luôn rồi, nhưng sau đó, tôi lại say mê nữ sắc, để mắt đến một cô gái, người con gái đó, thực sự là khiến người ta thèm muốn, tôi đã phạm một lỗi lầm mà tất cả đàn ông đều phạm đến, khiến cho người phụ nữ có con của tôi! Nhưng mà hồng nhan bạc phận, cuối cùng người phụ nữ đó sớm đã qua đời, chỉ để lại một đứa con riêng, vợ của tôi không thể chấp nhận đứa con đó, bắt tôi phải đưa đứa con đó đi. Không có cách nào, tôi đã đưa đứa con đến viện cô nhi, mỗi tháng tôi đều đến thăm đứa con, giấu lại vợ của tôi. Ôi- -”
Nói ra đều là những nước mắt chua xót đó!
Miêu Doanh Đông rủ đôi mắt xuống cười nhẹ, “Không ngờ anh còn có chuyện phong lưu như vậy đó!”
“Ethan, tôi không biết tình trạng gia đình của anh như thế nào, anh luôn rất thần bí, mỗi gia đình đều có chuyện khó xử! Chính là chiều nay, anh muốn đi cùng tôi không?” Người trung niên nói, “Hai người chúng ta ở trên xe, đều nói về đầu tư, nghe được những lời anh nói, tôi cảm thấy như có cảm giác tỉnh ngộ vậy.”
Miêu Doanh Đông ngẩng đầu lên nhìn vào đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, dù sao chiều nay, anh ta cũng không có việc gì làm, thì ngồi vào xe của người trung niên đó đến viện cô nhi.
Viện cô nhi này rất lớn, phúc lợi cũng tốt, bên trong có rất nhiều trẻ em.
Con trai của người trung niên đó, ăn đến trắng trẻo mập mạp, nhìn thấy người trung niên đó thì gọi, “Chú Mộc.”
Người trung niên này tên là Mộc Quốc Trụ.
Người Trung Quốc đến Mỹ kinh doanh cũng khá nhiều.
Bé trai đó tuy là trắng trẻo mập mạp, nhưng bộ dạng nước mắt rong rong, rất lâu không gặp chú Mộc rồi.
Chú Mộc bế đứa bé lên, cũng muốn khóc.
Miêu Doanh Đông ngồi trong xe, không có xuống xe.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến cô nhi viện, nhưng mà bên đó, có mấy đứa trẻ ăn hiếp một đứa trẻ khác, tay đấm chân đá.
Miêu Doanh Đông suy đi nghĩ lại, bước xuống xe, bước đến chính giữa trong đám trẻ, kéo ra đứa trẻ đang chịu đòn.
Những đứa trẻ khác đều vô cùng kỳ lạ.
Bởi vì gương mặt và cách ăn mặc của Miêu Doanh Đông, mới nhìn là biết loại người giàu sang có quyền lực, cho nên, những đứa trẻ đó thấy như vậy, đều đối nhìn với nhau, không dám làm gì nữa.
Thực ra Miêu Doanh Đông cũng không có nói gì với đứa trẻ đó, chỉ là kéo đứa trẻ ra, sau đó thì anh ta bước đi!
Những đứa trẻ đuổi theo đứa trẻ bị đánh lúc nãy, và hỏi, “Chú kia lúc nãy nói gì với cậu vậy?”
Đứa trẻ đó chặt chẽ nhăn lại chân mày, gì cũng không nói.
Những đứa trẻ lúc nãy ăn hiếp đứa trẻ đó, từ trong túi lấy ra những bánh kẹo, hay là những thức ăn khác ngon miệng, để hối lộ đứa trẻ đó!
Trên đường quay về, Mộc Quốc Trụ nói đừng xem những đứa ở đây chỉ là trẻ con, hục hặc với nhau, còn lợi hại hơn người lớn đó.
Miêu Doanh Đông cười cười, anh ta đúng thật không biết đó.
Những nơi như vậy, anh ta chưa từng đến, trong tương lai đứa con của anh ta cũng tuyệt đối không đến đây.
Khi về đến trước cửa công ty, nhìn thấy một người - - là Cố nhị.
Miêu Doanh Đông rất ngạc nhiên, Mộc Quốc Trụ lái xe đi.
“Sao vậy? Lại nhớ tôi rồi sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Đúng, nhớ đến cả đêm không ngủ được!” Cố nhị nói.
Giống như từ trên người Miêu Doanh Đông, có thể nhìn thấy được Miêu Doanh Cửu vậy, cách nghĩ yêu ai yêu cả đường đi, cũng khá biến thái đó.
Xem ra là nhớ tiểu Cửu nhớ đến không còn cách nữa rồi.
Không thể đi gặp tiểu Cửu, chỉ có thể đến gặp anh trai của cô ta!
“Anh, em là vì hẹn ước của anh mà đến đó, Tam Nhi nói, anh muốn chơi cờ vây với em, thì em đến đây, sao vậy, đến nhà Tam Nhi chơi cờ nha?” Cố nhị hỏi.
“Được, tôi lái xe đi.” Miêu Doanh Đông thân mật vổ vào vai của Cố nhị.
Đúng lúc xe của Khánh Du, lái ngang qua đó.
Cô ta “Ơ” lên một tiếng, cả người đều run cầm cập.
“Hai người đều rất đẹp trai đó! Hèn chi người ta nói, soái ca đã có bạn trai rồi! Vẫn là cách Ethan xa tí.” Chiếc xe lái nhanh ngang qua xe của Miêu Doanh Đông.