Giọng nói của Miêu Doanh Đông âm u, Kiều Duyệt Nhiên nghe thấy vô cùng sợ hãi, cô không dám nói gì nữa, tiếp tục khâu.
Nắng chiều xuống, bóng nghiêng của cô rất đẹp, rất yên tĩnh.
Không mở đèn, Miêu Doanh Đông chỉ cảm thấy cô vô cùng yên tĩnh, vô cùng tốt đẹp!
Dường như là tìm người đánh nhau, nhưng giống như đánh bông gòn, cô không lên tiếng liền nhảy vào lòng Miêu Doanh Đông.
“Cô không thấy là cầm quần áo của tôi đem tặng cho bạn trai cô, hành vi này rất hèn mọn sao?” Miêu Doanh Đông vừa uống canh cá vừa nói.
Mặt Kiều Duyệt Nhiên đỏ lên, trong lòng có chút tức giận.
“Tôi biết là rất hèn mọn! Tôi cũng không nghĩ tới là tặng anh ấy! Cho dù anh ấy nghèo, tôi cũng không muốn anh ấy mặc áo của người đàn ông tôi đã cùng tôi lên giường! Tôi chỉ muốn sửa lại để bản thân mặc mà thôi.” Cô phản bác.
Mặc dù là phản bác, giọng nói của cô cũng không cao.
Giọng nói có chút ủy khuất và không cam tâm.
Yêu chính là nghĩ thế nào thì nghĩ thế nấy, dù sao cũng là cô chủ động, hèn mọn xin anh ta, anh ta muốn nói gì thì cứ nói.
“Vậy thì bây giờ cô đã không có bất cứ quan hệ nào với anh ta nữa rồi, cả ngày mặc đồ của anh ta, rêu rao khắp nơi, thì có nghĩa là gì?” Miêu Doanh Đông cười lạnh.
Tính cách anh ta bình thường rất tốt, nhưng lúc gặp được Kiều Duyệt Nhiên thì giống như củi khô bốc cháy!
“Vậy thì tôi không cần nữa được chưa!” Kiều Duyệt Nhiên cắn đứt sợi chỉ, gấp quần áo lại, đẩy cửa định đi.
“Từ từ!” Miêu Doanh Đông “Bốp” ném đũa xuống, “Rửa chén đi!”
Kiều Duyệt Nhiên đã bước tới cửa, lại phải quay lại, dọn dẹp chén đũa, nhìn thấy canh cá gần như hết rồi, những món ăn khác gần như không ăn miếng nào.
Trước tiên cô lau bàn, rồi đi nhà bếp rửa chén.
Sớm đã biết đến sẽ tự mình chuốc lấy nhục nhã, nhưng không ngờ lại phải chịu sự nhục nhã sâu như vậy.
Cô ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của Miêu Doanh Đông làm nhục người khác, ở trong mắt anh ta, người và người không có sự bình đẳng.
Tam Nhi thì lại không có khái niệm cấp bậc này!
Miêu Doanh Đông đứng ở cửa sổ hút thuốc.
Giống như Cố Nhị, anh rất ít khi hút thuốc!
Hút thuốc là bởi vì phải đợi Kiều Duyệt Nhiên, chờ cô ta cùng đi!
Kiều Duyệt Nhiên rửa chén xong, kéo ống tay áo xuống, vốn dĩ là không muốn để Miêu Doanh Đông đưa cô đi, nhưng mà thấy anh ta đang đợi, nếu như một người đi thì khó mà nói ra thành lời.
Lúc hai người đi xuống hầm giữ xe, Miêu Doanh Đông ở trước, Kiều Duyệt Nhiên ở sau.
Trước khi bước tới xe, Miêu Doanh Đông đầu nhìn Kiều Duyệt Nhiên một cái.
Lúc nãy ở nhà, trong nhà không mở đèn.
Rốt cuộc tại sao không mở đèn anh cũng không rõ, có thể là cảm thấy có một mối quan hệ mờ mịt, không thể lộ ra ánh sáng.
Ánh đèn ở tầng hầm mặc dù cũng không sáng lắm nhưng anh vẫn nhìn thấy quần áo trên người Kiều Duyệt Nhiên, rất hợp với dáng người của cô, lồi lõm có thừa, đường cong lung linh, khuôn mặt rực rỡ chói lóa.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy anh quay đầu lại nhìn cô, quay đầu đi chỗ khác, bộ dạng rất chán ghét.
Cô ghét người luôn lấy thân phận cô ra mà nói.
Lên xe, Miêu Doanh Đông khởi động xe, thản nhiên nói, “Ở cùng với Tam Nhi, so với lúc ở với tôi xinh đẹp hơn nhiều!”
“Phải, Tam Nhi vốn là một cô gái, cũng thích trang điểm. Bộ quần áo này là cô ấy cho tôi.”
“Cái gì?” Miêu Doanh Đông bình tĩnh nói một câu, không hi vọng câu trả lời của Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên quả nhiên cũng không trả lời.
Lúc tới trạm tàu điện ngầm, Kiều Duyệt Nhiên nói, “Anh Miêu, anh thả tôi ở trạm tàu điện ngầm là được rồi, anh đi xem mắt, là chuyện lớn, không thể chậm trễ!”
“Nếu không muốn chậm trễ thì cô trực tiếp đến cửa khách sạn xuống xe!” Miêu Doanh Đông tiếp tục lái xe.
Kiều Duyệt Nhiên không nói chuyện, luôn nhìn ra ngoài cửa.
Đi tới đâu cũng được, dù sao hôm nay cô về trường cũng không có việc gì làm.
Đến cửa một khách sạn đèn đuốc sáng trưng, Miêu Doanh Đông dừng xe, Kiều Duyệt Nhiên xuống xe, đi luôn.
Miêu Doanh Đông bước vào khách sạn.
Đột nhiên quên mất cô gái xem mắt hôm nay tên là gì, hỏi Từ Thiến một chút, mới nhớ ra tên là Khánh Du, là thiên kim của một tập đoàn lớn nào đó.
Khánh Du đang đợi anh rồi.
Vị trí của họ, ở gần cửa kính tầng năm.
Khánh Du vừa nhìn Miêu Doanh Đông, cao phú soái cổ điển, trong lòng rất vui, có ý tán thưởng người này.
Lúc Miêu Doanh Đông nắm tay Khánh Du, bàn tay anh ấm nóng.
Miêu Doanh Đông cười lên rất có khí phách đàn ông, Khánh Du vô cùng vui vẻ.
Nói chuyện với Miêu Doanh Đông rất vui vẻ, Miêu Doanh Đông bất luận là trên vấn đề kinh doanh hay là trong cuộc sống đều thuộc kiểu nhân vật cao cấp, hơn nữa, mỗi một câu nói của Miêu Doanh Đông đều khiến trái tim Khánh Du như nở hoa, anh nói nhiều năm như vậy vẫn còn một mình là trong giới đầu tư không có nhiều phụ nữ, tiếp xúc rất ít, người phụ nữ trẻ tuổi duy nhất còn là em gái ruột của anh ấy.
Khánh Du cúi đầu cười khẽ.