Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 496

Kiều Duyệt Nhiên không nói gì, dù sao đời người có cao thấp sang hèn, Miêu Doanh Đông dùng tư tưởng của anh ta để nhận thức Kiều Duyệt Nhiên, cô cũng không thể nói gì.

Cô cũng không muốn đem nỗi khổ của bản thân nói với người khác, dù sao đây cũng là chuyện của bản thân cô, nói với người khác cũng vô dụng.

Chiều, Miêu Doanh Đông uống hơi nhiều một chút, Tam Nhi nói với Kiều Duyệt Nhiên, “Tiểu Kiều, anh nhà cậu uống nhiều rồi, để Tiểu Cửu đưa hai người về!”

Kiều Duyệt Nhiên gật gật đầu.

Miêu Doanh Đông là uống nhiều rồi, nhưng không say, trên xe nhắm ti hí mắt.

Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông ngồi ở ghế phía sau xe, Miêu Doanh Cửu đang nói chuyện phiếm câu được câu mất với Kiều Duyệt Nhiên, tránh để không khí tẻ nhạt.

“Tôi thấy Tiểu Kiều cô không giống với những cô gái khác.” Miêu Doanh Cửu nói một câu.

Kiều Duyệt Nhiên cười khổ nói, “Chổ nào không giống?”

“Không nói ra được, chính là không giống với những cô gái khác, Tam Nhi cũng là không giống với những cô gái khác, nhưng cô ấy là hoàn cảnh gia đình làm cho như vậy, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cô không giống.”

Kiều Duyệt Nhiên không để câu nói này trong lòng.

Đến dưới nhà Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Cửu liền về rồi, Kiều Duyệt Nhiên dìu Miêu Doanh Đông lên lầu.

Lên đến lầu, cô dìu Miêu Doanh Đông ngồi lên sô pha, Miêu Doanh Đông tay chống lên trán, Kiều Duyệt Nhiên đi rót cho anh một ly trà bưởi mật ong, sau đó, ngồi xổm trước người anh, “Anh uống đi, giải rượu!”

“Tiền của cô tôi vẫn chưa đưa cho cô, cô đến phòng tôi, trong ngăn kéo có năm chục nghìn tiền lẻ, cô lấy đi.” Miêu Doanh Đông nói.

Năm chục nghìn? Tiền lẻ?

Quả nhiên khác biệt tầng lớp.

Kiều Duyệt Nhiên vào phòng của anh, ngăn kéo của anh ta bày trí khá ngăn nắp, bên trong có một xấp tiền, chắc là năm vạn, Kiều Duyệt Nhiên không đếm, cứ cầm lấy đem ra.

“Là số tiền này sao? Những thứ khác tôi không đụng vào, một lát anh đi kiểm tra lại đi.” Kiều Duyệt Nhiên nói.

Miêu Doanh Đông khoát khoát tay, ý là: cô có thể đi rồi!

Kiều Duyệt Nhiên trước lúc đi, nói một câu:”Anh Miêu, anh uống nhiều rồi, cẩn thận một chút.”

Cửa đóng lại, nhà Miêu Doanh Đông lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Tam Nhi và Nam Lịch Viễn về đến nhà, Tam Nhi cũng quay về phòng ngủ của cô và Nam Lịch Viễn, ra ngoài cả ngày có chút mệt.

Cô nằm nghiêng trên giường, qua một lúc, có một cô điều dưỡng bế một đứa bé đến, muốn Tam Nhi cho bú.

Tam Nhi vén áo lên, nằm trên giường.

Đây là đứa bé trai Nam Giang, Tam Nhi nhìn nó rất đáng yêu, tay cô vuốt ve đầu nó, nụ cười hiện lên khuôn mặt.

Tuy chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng dù sao cũng làm mẹ rồi.

Nam Lịch Viễn ở dưới lầu thay đồ mặc trong nhà, cũng đi lên lầu.

Lúc Tam Nhi cho con bú, là rất gợi cảm.

Anh cũng nằm nghiêng phía sau Tam Nhi, ôm lấy Tam Nhi.

Tam Nhi mấy ngày nay hay muốn ói, cô cảm thấy cô có lẽ lại có thai rồi.

Một lát cô muốn đi xem thử!

Con mới hai ba tháng tuổi, lại mang thai rồi!

Cho con bú xong, Nam Giang ngủ rồi, Tam Nhi xuống giường vỗ vỗ nó, đi vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có giấy thử, cô thường hay thử.

Lúc nhìn thấy phía trên có hai vạch đỏ, cô rất bình tĩnh, dù sao cũng sinh hai đứa rồi, không thể nào lần này lại là sinh đôi.

“Em lại có thai rồi!” lúc ra ngoài, cô nói với Nam Lịch Viễn.

“Thật sao?”

“Đương nhiên, may mà hôm nay em không uống rượu, mấy hôm nay em cứ cảm thấy có vấn đề, quả nhiên.” Tam Nhi nói, lại nằm trên giường, chiều, có chút mệt, cô nghiêng người lại, đối diện Nam Lịch Viễn, “Anh có phải rất muốn em sinh con cho anh không?”

Nam Lịch Viễn cười haha thật lớn, cũng giống như Miêu Doanh Đông, anh cũng thích tư duy của những cô gái như vậy, “Không có, không nghĩ đến nhanh như vậy, sinh xong đứa này, anh đi triệt sản!”

Tam Nhi chỉ nhìn anh một cái, không nói gì.

Buổi tối lúc ăn cơm, Tam Nhi nói với Khương Thục Đồng cô lại mang thai rồi.

Khương Thục Đồng ngây người cả buổi không nói ra một chữ nào, Cố Minh Thành vẫn luôn gọi điện giục cô quay về.

Cô cảm thấy điều dưỡng ở đây chăm sóc đều rất tốt, không có chuyện cho cô làm, mới định đi thôi mà!

Nhưng bây giờ đang ăn cơm, có vài lời cô không tiện nói với Tam Nhi, chỉ có thể ăn xong cơm, bảo Tam Nhi đến phòng cô.

“Tam Nhi, con mới sinh được mấy tháng, lại mang thai rồi! Tuổi trẻ, mẹ hiểu, nhưng không biết tránh thai sao? Đàn ông sao chỉ quan tâm đến bản thân sảng khoái thôi vậy?”

Dù sao Tam Nhi cũng là con gái cưng của cô, con gái sinh con là một cái tội, làm mẹ như cô không thể không nói.

“Anh ấy nói rồi, con sinh xong đứa này, anh ấy đi triệt sản!” Tam Nhi nói.

“Vậy còn tạm được!”

Khương Thục Đồng đối với con gái cũng đủ tốt, Nam Lịch Viễn chịu một chút tội thì chịu một chút đi.

Ban đầu là anh ta thiết kế cái bẫy này, cùng Cố Minh Thành hợp tác lừa Tam Nhi.

Bây giờ, anh ta lại giống như Cố Minh Thành rồi.

……

Buổi tối, Kiều Duyệt Nhiên đến nhà Hứa Thế An.

Nhà Hứa Thế An cực kì nghèo, mẹ anh ở trường dọn dẹp vệ sinh, vẫn chưa về.

Hứa Thế An bây giờ cũng bệnh không ra hình thù gì nữa.

“Duyệt Nhiên, thật sự làm khó em rồi, thật ra em hoàn toàn có thể đừng lo cho anh” Hứa Thế An nằm trên giường.

“Nếu em không lo cho anh, em không nhìn thấy được sự tồn tại của hy vọng ở những người như chúng ta, em hy vọng có một ngày, em có khó khăn, cũng có người giúp em như vậy.”

Hứa Thế An trong lòng đang thầm mắng bản thân vô dụng, một người đàn ông, vào ngay lúc cần kiếm tiền thể hiện tài năng thì cả ngày dựa vào phụ nữ.

Đột nhiên, Hứa Thế An bắt đầu thở dốc, cả người sắp ngất đi!

Kiều Duyệt Nhiên phút chốc hoảng loạn, cô biết đây là phản ứng phụ của anh.

Rất có khả năng, anh thay thận đều uổng phí công sức rồi.

Kiều Duyệt Nhiên đỡ Hứa Thế An từ trên giường dậy, dùng sức cõng lấy anh, đi xuống lầu.

“Duyệt Nhiên, em để anh xuống, để anh xuống! Em không cõng anh nổi đâu!”

“Em không cõng anh, đợi anh chết sao?” Kiều Duyệt Nhiên cõng Hứa Thế An quả thật rất khó khăn, nhưng có điều chỉ cần không bỏ cuộc, thì những người như họ sẽ có hy vọng không phải sao?

May mà cô hôm nay đem theo một phần tiền, tuy là đối với Miêu Doanh Đông mà nói, đây chỉ là “tiền lẻ”, nhưng đối với cô, đây lại là tiền cứu mạng.