Sau một lúc, Miêu Doanh Cửu lại xuất hiện trong clip.
Cô thay bộ đồ trong nhà, không mặc đồ lót, mới còn đầy đặn và nẩy nẩy giờ lại phẳng đi rồi.
Cô mặc đồ lụa, Cố Vi Hằng cứ nhớ tới cảm giác lúc cô mặc đồ ngủ.
Hấp dẫn vô cùng!
Anh không viết nổi nữa, chỗ ấy vừa cứng vừa sưng lên, giọng nói dần trở nên run rẩy, nên anh cố gắng nói ít thôi và hạn chế nhìn Miêu Doanh Cửu.
Lúc sau, anh nói chuyện xong định đưa Cục cưng Bảo Bảo đi tản bộ.
“Tới đây, Cục cưng Bảo Bảo, đi bộ với anh!” Cố Vi Hằng xoay người vỗ đầu Cục cưng Bảo Bảo.
“Anh không phải cha của nó à? Sao giờ tự động giáng chức rồi?”
“Anh và nó rất đáng thương! Đều bị em bỏ rơi rồi!” Cục cưng Bảo Bảo mừng vui nhảy xổ lên đùi Cố Vi Hằng, đôi chân gác lên người anh.
Miêu Doanh Cửu cười, “Sao lại bảo bị em bỏ rơi?”
Cố Vi Hằng đi rồi, Miêu Doanh Cửu dỗi hờn nhìn clip, “Cả ngày đều vờ lạnh lùng, coi chừng em đánh anh!”
Cố Minh Thành hai ngày sau về Hải Thành, lúc vào cửa, Cố Vi Hằng đang ở phòng khách dùng laptop.
“Sao thấy không có mẹ con nhà cứ thiếu thiếu gì ấy?” Ông nói.
“Nếu con đi thì cha có lẽ không thấy vậy đâu.” Cố Vi Hằng đang xem laptop, qua loa trả lời ông.
“Đừng ăn ngay nói thật vậy!” Cố Minh Thành nói.
Lần này ông về không chỉ để thăm Lão Nhị, còn vì ông đoán 90% Kiều Duyệt Nhiên sẽ tới tìm ông.
Chỉ khi ở Hải Thành anh mới có thể biến cô gái đó thành một thanh đao đâm thẳng vào buồng ngực của Miêu Doanh Đông.
Quả nhiên, ba ngày sau Kiều Duyệt Nhiên gọi điện tới, “Chú ơi, còn thừa mấy trăm, làm cách nào trả lại chú ạ? May mắn có lá gan thích hợp, chú đúng là ân nhân cứu mạng của cháu, bằng không cháu không biết đào đâu ra số tiền đó đây.”
“Cháu học chuyên ngành gì? Trong nhà có những ai?” Cố Minh Thành hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên sững ra, “Cháu là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện, cháu học ngành thiết kế đá quý, năm 3!”
“Có thiếu học phí không?” Cố Minh Thành hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên ngơ ngác, năm nào cô cũng thiếu học phí, cô còn hối hận khi đã vào chuyên ngành thiết kế đá quý này, chỉ có người giàu mới học nổi vì rất rất nhiều tiền, còn cô…
Nhưng ông chú đẹp trai này để lại ấn tượng rất tốt cho Kiều Duyệt Nhiên, có lẽ trong nhiều năm không ai lắng nghe những áp lực trong lòng cô, dù ông chú này có mục đích gì, cơ mà coi như cô đã tìm được người để bộc bạch, cha mẹ Kiều Duyệt Nhiên vào lúc cô còn bé đã vượt biên qua Mỹ, gia cảnh nghèo khó, khó khăn lắm mới đi vào đại học thiết kế đá quý, ngặt nỗi ngày nào cũng đứng trên lằn ranh bị đuổi học.
Lần này gọi cho Cố Minh Thành vì ý muốn cám ơn.
Mấy trăm ngàn lận mà!
“Cháu tới Hải Thành, chú có chuyện nói với cháu!” Cố Minh Thành nói.
Kiều Duyệt Nhiên im một hồi, chú có vẻ không có mưu mô quỷ kế gì, cô thực sự muốn biết ông sẽ kêu mình làm gì, hai mươi năm qua, cô sống như loài kiến, cũng như cỏ dại mạnh mẽ len lỏi qua những hòn đá vươn mình.
Giờ đang là lúc nghỉ lễ.
“Cháu dùng số tiền còn lại trong thẻ mua vé máy bay! Khi tới Hải Thành sẽ có người đón cháu!” Cố Minh Thành nói.
Kiều Duyệt Nhiên đồng ý.
Mấy năm rồi cô không về tổ quốc Đại Lục, quên hẳn Đại Lục trông thế nào, vừa xuống máy bay, cô thấy rất thân thiết, có tài xế nâng cao bảng tên Kiều Duyệt Nhiên, cô mỉm cười chạy tới.
Sau khi đồng ý tới Hải Thành, Cố Minh Thành tìm đến Kiều gia, Kiều gia cũng được coi như phú hộ, trong nhà trước đó có một cô con gái nhưng sau đó bị bệnh tim qua đời, Cố Minh Thành nói sẽ tìm một cô con gái khác cho họ, xinh đẹp hơn nhiều.
Vợ chồng họ Kiều mau chóng chấp nhận, Cố Tổng làm việc luôn khiến người ta yên tâm.
Với lại Cố Minh Thành chỉ dùng danh nghĩa con gái Kiều gia, những việc còn lại ông phụ trách cả, Kiều gia không cần làm gì hết.
Xe Cố Minh Thành đậu ở ngoại ô, tài xế đưa Kiều Duyệt Nhi lên xe Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nói rõ mục đích đưa cô tới Hải Thành, vì muốn đưa cô tới Mỹ để quyến rũ một người… Miêu Doanh Đông.
Mục đích cuối cùng là để trong vòng một năm Miêu Doanh Đông có thể kế nghiệp AAK.
Cố Minh Thành đưa ảnh của Miêu Doanh Đông cho Kiều Duyệt Nhiên xem.
“Đẹp trai vậy mà còn cần cháu đi quyến rũ à? Có vẻ không tới phần con?” Kiều Duyệt Niên cười nói.
“Bất kể bên cạnh anh ta có cô gái nào không, giờ anh ta vẫn chưa có bạn gái! Việc cháu cần làm là khiến anh ta chấp nhận cháu, tiếp nhận AAK. Đấy là nhiệm vụ của cháu, sau khi thành công là 3 triệu!” Cố Minh Thành lâu lắm chưa sử dụng thủ đoạn rồi.
Không ngờ lần này lại sử dụng với Miêu Doanh Đông.
Trước kia Miêu Doanh Đông cũng từng gài bẫy Lão Nhị, giờ vậy cho huề!
“Được.” Kiều Duyệt Nhiên có lẽ vì còn trẻ nên chưa hiểu nhân tình hiểm ác, với người đàn ông bảnh bao thế còn thêm thù lao ba triệu, tiền đúng là vạn năng.
Có người thực sự rất rất cần đến tiền!
Một năm có thể có ba triệu, đúng là món quà trời ban!
“Còn cần phải thay đổi thân phận của cháu. Chú dắt cháu đi tìm cha mẹ mình!” Cố Minh Thành lái xe tới Kiều gia.
Trên đường đi, anh dặn dò Kiều Duyệt Nhiên, việc này không được để ai biết do ông chủ mưu, nếu biết thì không có đồng bạc nào!
“Biết ạ! Có tiền mua tiên cũng được mà!”
Tới Kiều gia, Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu vái chào cha mẹ cô chưa từng gặp.
Cố Minh Thành bất giác nghĩ tới Tam Nhi, nếu cô gặp phải tình cảnh này, chắc chắn không thể ngoan ngoãn như thế.
Rõ ràng là người xa lạ…
Ông tự nhiên cảm thấy có chút thông cảm cho cô gái này.