Buổi chiều sau khi tan ca, cô về nhà Tam Nhi.
Tam Nhi đang nhìn Miêu Doanh Cửu, mọi người đều đang xem cô sẽ phản ứng ra sao.
Miêu Doanh Cửu cười “Sao vậy? Sao mọi người đều nhìn tôi vậy?”
Cố Vi Hằng đút tay vào túi, từ trên cầu thang đi xuống, thuận miệng hỏi “Em về rồi à?”
“Dạ!” Miêu Doanh Cửu nhìn Cố Vi Hằng rồi cười.
“Về rồi thì em chuẩn bị đi ăn cơm đi!” Cố Vi Hằng nói.
Không biết anh đang giả vờ cái gì nữa.
Lúc ăn cơm, đại gia đình đều quay quần bên bàn ăn, Miêu Doanh Cửu và Cố Vi Hằng ngồi cạnh nhau, lúc ăn cơm, da thịt hai người thường chạm vào nhau.
Hình như đây là lần đầu tiên họ ngồi gần nhau như vậy rồi cùng ăn cơm.
Miêu Doanh Cửu luôn chú ý xem Cố Vi Hằng hay gắp những món ăn nào, cô thấy anh ăn tỏi hơi nhiều, nên cô cười, nói “Thì ra là anh thích ăn tỏi.”
“Những món do em làm, món nào anh cũng thích.” Cố Vi Hằng nói.
Miêu Doanh Cửu lại cười.
Cả nhà đều nhìn Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu, mọi người đều cảm thấy hai người đều không giống chủ tịch, hay những người có địa vị, mà là một đôi vợ chồng như bao đôi vợ chồng khác, đang có một cuộc sống bình thường, giản dị.
Những người có mặt trên bàn ăn, đều im lặng, không nói câu nào.
Mọi người đều phập phồng lo sợ vì chuyện xảy ra sáng nay.
Tam Nhi bình tĩnh lại, đánh bạo hỏi “Tiểu Cửu à, hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?”
“Không có, cũng như ngày thường, đi làm rồi về! Chẳng có chuyện gì cả!” Miêu Doanh Cửu nói.
Cố Vi Hằng gắp thức ăn cho Miêu Doanh Cửu.
“Được đấy, lão nhị, biết cách yêu thương người khác rồi, trước giờ em chưa từng gắp thức ăn cho ai cả. Còn thề thốt rằng, cả đời sẽ không cưới vợ.” Cố Hành Cương khen anh thật đúng lúc, điều này chứng tỏ Tiểu Cửu rất đặc biệt.
Cả nhà đều đang cố gắng giúp đỡ, đưa hai người họ đến gần nhau hơn.
Bởi vì mọi người đều biết được thực lực của người họ Dịch kia.
Nhưng không ai biết được chuyện, Miêu Doanh Cửu sắp cùng Dịch Bách Thành cùng đứng ra thu mua một công ty.
Đó là cách làm ăn, kinh doanh, ngoài Dịch Bách Thành ra, không tìm được đối tác nào thích hợp hơn.
Buổi tối, Miêu Doanh Cửu về phòng ngủ.
Tối nay nhìn Cố Vi Hằng có vẻ rất dịu dàng, nhưng thật ra rất thô lỗ.
Anh có vẻ hơi giận cô, mỗi lần tiến vào anh đều đi vào sâu vào bên trong cô.
“Em rất thích phô trương phải không?” Cố Vi Hằng hỏi.
Anh biết rõ là chuyện sáng nay Miêu Doanh Cửu đã nhìn thấy, chắc chắn Dịch Bách Thành biết rằng thời điểm để anh ta ra tay là lúc Miêu Doanh Cửu đi làm, anh ta cũng đã ra tay ở nhiều nơi khác.
Loại người như Dịch Bách Thành, không thể ra tay mà không để Miêu Doanh Cửu nhìn thấy.
Miêu Doanh Cửu nói hôm nay không có chuyện gì xảy ra, chẳng qua là cô không muốn nói ra mà thôi.
“Không thích.”
“Vậy em thích gì?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Anh!”
Cố Vi Hằng dừng lại, anh cũng bắt chước cô nói một câu “Lắm lời!”
“Nói những lời thật lòng cũng không được sao?”
“Chuyên dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành anh chứ gì!” trong lòng Cố Minh Thành quả thật có hơi lo lắng vì gia cảnh của cô hơn anh, nhưng sau khi nghe cô nói vậy, anh cảm thấy yên tâm phần nào.
“Em dỗ dành anh đó, anh có vui không?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
Cô chỉ là muốn biết, bây giờ cô nói cô thích anh, anh có còn chống đối cô như lúc đầu không? Nếu như không, điều đó có nghĩa là anh cũng thích cô rồi.
“Rất vui!” Cố Vi Hằng nói.
Hôm sau trời vừa sáng, Nam Lịch Viễn đã thay đồ trong phòng, kiểu áo khoác len ngắn, cho thấy thân hình anh rất chuẩn.
Cố Tam Nhi nằm trên giường, cô chống cằm cười anh “Ăn mặc đẹp vậy, anh định đi gặp ai vậy?”
“Đi gặp một người phụ nữ!”
Mặt Cố Tam Nhi lập tức tối sầm lại “Anh đi gặp người phụ nữ nào?”
“Một người họ Từ! Cô ấy rất có phong cách, lại rất có tài thao lược, người mà Nam Lịch Viễn anh muốn gặp, dĩ nhiên là người rất tuyệt.” Nam Lịch Viễn cười rồi nói.
Cố Tam Nhi liền ném chiếc gối lên người anh “Nam Lịch Viễn, bà xã anh đang mang thai, nên tâm trạng thất thường, anh lại là người chồng thiếu trách nhiệm vậy sao!”
Anh nhặt chiếc gối dưới đất lên rồi để lên giường, anh ôm lấy Cố Tam Nhi “Tam Nhi của anh đang ghen à?”
Rồi môi anh hôn lên mặt cô, môi anh dạo trên đó, làm Cố Tam Nhi cảm thấy hơi nhột.
“Không có! Nếu anh thật sự trở thành người đàn ông vô trách nhiệm, em cũng chẳng việc gì phải đau lòng vì anh, em sẽ giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng, dứt khoát, nếu anh là Phan Thế Mỹ, e tuyệt đối không là Tần Hương Liên.” Cố Tam Nhi ngẩng đầu nói.
Nam Lịch Viễn cười nhạt “Em thật không có lương tâm! Mặc dù đang mang thai, nhưng em cũng không phụ lòng anh, thứ anh muốn anh cũng đã có được, em cũng đã cho anh rồi.”
“Vậy anh nói đi, anh muốn đi gặp ai?” Cố Tam Nhi vẫn không buông tha, nhìn Nam Lịch Viễn hỏi cho ra lẽ.
“Người này, nếu nói ra thì quả thật rất kỳ lạ, cam tâm làm người phụ nữ sau lưng chồng, thật ra cô ấy hơn chồng mình về mọi mặt, mặc dù chồng cô ấy có tài năng kinh doanh di truyền, nhưng trong kinh doanh, người khác sẽ có những có quyết định gì, sẽ làm gì, cô ấy đều có thể nhìn thấy và đưa ra những phán đoán rất chính xác, bởi vì cô chỉ đứng sau lưng chồng và không có địa vị, nên những năm gần đây, người ta chỉ biết đến chồng cô ấy, chứ không có ai biết đến cô ấy. Em đoán xem người phụ nữ đó là ai?” Nam Lịch Viễn ôm Cố Tam Nhi lắc lư.
Cố Tam Nhi ngẩn người ra một hồi “Là mẹ của Tiểu Cửu phải không?”
“Đúng vậy! Là dì đó!”
Người dì họ Từ, bà của Cố Tam Nhi cũng họ Từ!
Nhưng tiếc là bà đã mất từ sớm.
Bà của Cố Tam Nhi là Từ Tuệ, dì của cô là Từ Thiến
Cố Tam Nhi chưa từng gặp qua người dì này, bởi vì từ sau khi Nam Lịch Viễn đến Mỹ, chưa từng ăn cơm với người dì này.
Nên Cố Tam Nhi cứ nghĩ, chắc là do Nam Lịch Viễn không thân thiết với người dì này, mối quan hệ của họ có lẽ không được tốt!