Cố Vi Hằng tiếp tục lấy qua những hồ sơ khác chuẩn bị xử lý.
Lúc nãy Miêu Doanh Cửu ký tên, thì đứng bên cạnh của anh ta, cô ta nghiêng người qua, thì ngồi trên đùi của Cố Vi Hằng, đôi tay ôm lại cổ của anh ta.
“Anh đây là đang diễn tuồng nào đây? Thần cờ tướng đùa với mỹ nhân sao? ” Đôi mắt của Miêu Doanh Cửu có chút ướt nhờn, giọng nói cũng rất dịu dàng, “Thì ra thử thách lớn nhất nằm ngay ở chỗ anh.”
Cố Vi Hằng không nói gì, cũng không cử động, không thềm để ý Miêu Doanh Cửu, đôi tay xuyên qua từ hai bên hông của Miêu Doanh Cửu, tiếp tục xử lý công việc.
“Anh không phải để ý cách quá xa với em sao? Hiện nay em đến rồi.” Miêu Doanh Cửu tiếp tục nói.
Tay của Cố Vi Hằng ngừng lại một lát, Nam Lịch Viễn nói cho cô ta biết sao?
Nhưng anh Nam không phải người nhiều lời, cô ta biết được rồi, nhất định lại là anh hai của cô ta muốn thử thách Cố Vi Hằng đó, cho nên, hôm nay cố tình đến đây, ước tính có thể hài lòng với đáp án của anh ta, những chuyện này một chuyện theo một chuyện, hài lòng thì đến, nếu như không hài lòng, thì bỏ cuộc.
Người bình thường ai mà chịu nổi.
“Em thay mặt người nhà của em, nói xin lỗi với anh, em dù sao cũng là người của Miêu gia, những thành viên ra vào cũng có quy định đó, xin lỗi! Có được không? Xin lỗi mà.” Đôi môi của Miêu Doanh Cửu nhẹ nhàng hôn trên mặt của Cố Vi Hằng.
“Đây lại là gì nữa đây? Thử thách số năm sao?” Cố Vi Hằng lạnh lùng hỏi.
Anh ta hiện nay cũng có chút sợ hãi.
Lần trước cứ nghĩ là dùng người họ Dịch kia để khảo sát anh ta, kết quả không phải.
“Không phải, không phải! Người nhà trong Miêu gia, đều biết em yêu anh đến phát điên, không còn cách rồi, cho nên mới thăm dò, em không đồng ý đó, xin lỗi mà!” Đôi môi của Miêu Doanh Cửu tiếp tục di chuyển trên gò má của Cố Vi Hằng, khiến trong lòng anh ta thấy nhột.
Tuy là nhột, nhưng mà trên mặt của Cố Vi Hằng cũng không vì đó mà có phản ứng, tiếp tục xem tài liệu trên tay, “Lần này em đến đây, khi nào quay về? Ngày mai? Đêm nay?”
“Mới Không đó! Em đã tìm được người thay thế công việc của em, em nói rồi, không thế đủ năm ngày, em mới không quay về. Anh có thích không?” Miêu Doanh Cửu nhẹ nhàng cắn vào tai của Cố Ci Hằng.
Cô ta rất nhớ về lần mà Cố Vi Hằng làm thịt cô ta trong phòng làm việc, vừa khẩn trương vừa kích thích.
Hiện nay cô ta cũng trở nên đê tiện đó, bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Cố Vi Hằng, cả đời này, muốn chết trên người anh ta.
“Ai có thể thay thế được em chứ?” Cố Vi Hằng lại hỏi.
“Anh quen biết đó, Ethan, Miêu Doanh Đông! Anh ta là cháu đích tôn và là cháu trai trưởng đời thứ mười bảy của Miêu gia, chuyện lần này, anh ta cũng cảm thấy rất có lỗi với anh, vốn dĩ anh ta không hề có hứng thú tiếp nhận chuyện kinh doanh trong gia tộc, sau khi tốt nghiệp thì hợp tác với người khác sáng lập ra công ty của bản thân, lần này, anh ta miễn cưỡng mà làm đó!” Miêu Doanh Cửu đang hôn nhẹ trên tai của Cố Vi Hằng.
Thực ra cô ta cảm thấy bản thân cũng không có làm điều gì có lỗi, vì sao mỗi lần người không chịu đựng được lại là cô ta chứ?
Cô ta chủ động đến Trung Quốc, chủ động nhận lỗi với anh ta, chẳng qua chỉ vì một câu nói “Muốn gần hơn với cô ta” mà anh ta từng nói, hiện nay cô ta đến rồi, người ta lại không quan tâm đến cô ta.
Đôi tai của Cố Vi Hằng thấy nhột, anh ta luôn làm việc, không quan tâm đến Miêu Doanh Cửu, tuy là Miêu Doanh Cửu ngồi trên người anh ta, đấy khiến Miêu Doanh Cửu có chút không thể hiểu được.
Tuy nhiên Cố Vi Hằng không có chủ động, nhưng mà Miêu Doanh Cửu hôn anh ta, anh ta không hề thấy phản cảm, cũng không ngăn cảng Miêu Doanh Cửu.
Thì Miêu Doanh Cửu cứ ngồi trên người anh ta hết cả buổi chiều, anh ta xử lý công việc hết cả buổi chiều.
Miêu Doanh Cửu luôn ở bên cạnh với ánh mắt háo sắc nhìn vào anh ta.
Cô ta đối với anh ta, như bị ma quỷ mê hoặc vậy.
Buổi trưa, Dương Liễu đến hỏi Cố Vi Hằng muốn ăn gì, để cô ta đặt cơm.
“Em muốn ăn gì?” Cố Vi Hằng hỏi Miêu Doanh Cửu một câu.
“Anh ăn gì em ăn đó.”
“Theo như bình thường đi!” Cố Vi Hằng nói với Dương Liễu.
Khi Dương Liễu vào trong, Miêu Doanh Cửu vẫn còn ngồi trên đùi của Cố Vi Hằng, giống như Cố Vi Hằng cũng không cảm thấy có điều gì bất ổn, thì cho cô ta ngồi đó, ánh mắt của Miêu Doanh Cửu như “Em gái say mê” Vậy nhìn vào Cố Vi Hằng.
Dương Liễu đặt bốn năm món ăn, đều là món trung, còn cố tình đặt cho Miêu Doanh Cửu một món chè.
“Đi ăn cơm.” Cố Vi Hằng nói một câu, ý là, Miêu Doanh Cửu nên bước xuống trên đùi anh ta rồi.
“Anh bế em đi.” Miêu Doanh Cửu đang nũng nịu.
Bởi vì biết được địa vị của mình trong lòng anh ta, cho nên, hiện nay cô ta làm nũng nịu, càng có khí thế hơn.
Cố Vi Hằng liền bế cô ta lên, bế qua bên ghế soà, hai người bắt đầu ăn cơm.
Khi ăn cơm, Cố Vi Hằng vẫn ít lời, chỉ là hỏi một câu “Bảo Bảo thế nào rồi?”
“Bảo Bảo đang bên Mỹ cũng rất tốt đó, nhị Bảo Bảo của em giống như cũng rất tốt.” Miêu Doanh Cửu cười nói.
Khi cô ta không làm chủ tịch, làm phụ nữ bé nhỏ cũng tốt đó.
Hơn nữa, cô ta cảm thấy thái độ nhận lỗi của cô ta đủ tốt rồi.
Chỉ là Cố Vi Hằng không có cười thôi.
Khi buổi chiều tan sở, Cố Vi Hằng dẫn Miêu Doanh Cửu quay về biệt thự giữa núi, không có đi trang viên Sơn Thuỷ, Miêu Doanh Cửu đến qua hai lần trang viên Sơn Thuỷ, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đều không biết.
Anh ta nắm lại tay của Miêu Doanh Cửu bước vào trong nhà, nhìn thấy Khương Thục Đồng thì nói một câu, “Bạn gái của con- - Miêu Doanh Cửu.”
Cho nên, đây là lần đầu tiên anh ta công khai thừa nhận Miêu Doanh Cửu là bạn gái của anh ta.
Trong lòng Khương Thục Đồng đang nhịn cười, chỉ nói, “Tốt, tối nay muốn ăn gì, mẹ dặn dì làm cho hai đứa ăn.”
Miêu Doanh Cửu vẫn luôn cười, đặc biệt vui mừng, giống như có được xưng hô “Bạn gái” này, là một chuyện càng khó hơn làm kinh doanh.
Thì Khương Thục Đồng lên lầu nói với Cố Minh Thành, chuyện tiểu Cửu đến nhà, lão nhị công khai thừa nhận Miêu Doanh Cửu là bạn gái của anh ta.
Thật tình là vui mừng hơn trúng số đó.
Giống như những điều này luôn nằm trong dự đoán của Cố Minh Thành, bởi vì, cơn vui mừng của ông ta hơi kém một tí.