Tiểu nãi cẩu (1): thường dành cho con gái nói về bạn trai, đặc biệt là người còn trẻ, thích bám người, trung thành với bạn gái, thích làm nũng.
“Công phu trên giường của anh tốt như vậy, buổi tối coi như làm tiểu chó săn của em đi?” Miêu Doanh Cửu nói.
“Anh không phải sói, anh thích uống sữa.” Cố Vi Hằng cắn Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu bị anh cắn đến run rẩy: “Đó chính là tiểu nãi cẩu.”
Nhưng anh ta rõ ràng là sói a.
Cố Vi Hằng ôm Miêu Doanh Cửu, thân thể anh hơi nóng, cô hơi lạnh.
Hai loại này hợp làm một, cảm giác vô cùng thỏi mái.
Buổi trưa lúc thức dậy, cả người Miêu Doanh Cửu mềm nhũn, cô dứng trước gương nhìn xem dấu hôn trên cổ mình, nói “nghiệp chướng”, sau đó cầm một cái khăn lụa thắt ở cổ.
Từ vị trí gương lớn nhìn thấy Cố Vi Hằng đang ở trần, quay về phía gương cạo râu, eo của anh hơi cong lên.
Chính điều này làm cho Miêu Doanh Cửu dừng động tác lại.
Quả nhiên là nam sắc trêu ngươi.
Có ít đàn ông để cho phụ nữ vừa nhìn là có cảm giác, rất hiển nhiên là cố Vi Hằng chính là loại đàn ông này, cả người tựa như chất kích thích, một động tác cạo râu cũng làm cho tim Miêu Doanh Cửu đập không ngừng.
Đã từng, không biết anh ta đã từng có bao nhiêu người phụ nữ, cũng không biết cô có phải là người phụ nữ cuối cùng của anh ta hay không?
Thế nhưng Miêu Doanh Cửu nhất định là nằm ở trong tay anh ta rồi.
“Em nhìn cái gì?” Cố Vi Hằng là từ trong gương phát hiện Miêu Doanh Cửu đang nhìn anh, anh không có dừng động tác trong tay lại mà vẫn tiếp tục.
“Không nhìn cái gì, chính là đang cảm thấy anh lớn lên rất đẹp trai.”
“Trước đây nói anh dáng dấp đẹp, muốn ngủ với anh, hiện tại đã như ý nguyện rồi hả?” Anh hỏi Miêu Doanh Cửu.
A, rõ ràng là anh muốn ngủ với tôi mà.
“Ngày hôm nay anh không thể tới công ty cùng em, vừa nãy Dương Liễu đặt vé máy bay cho anh, bây giờ anh phải đến sân bay.” Cố Vi Hằng nói.
Vẻ mặt Miêu Doanh Cửu không vui một lúc, lại muốn đi sao?
Đang cùng với anh ta phát sinh ra quan hệ thân mật như vậy, sau khi cô trở thành người của anh, anh lại phải đi, cô ngàn vạn lần không nỡ.
Miêu Doanh Cửu sững sờ trong chốc lát, Cố Vi Hằng đã cạo xong râu mép, anh nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Miêu Doanh Cửu, lập tức ôm vai Miêu Doanh Cửu nói: “Sao vậy? Không nỡ xa anh sao?”
Nói xong, Cố Vi Hằng liền hôn lên môi Miêu Doanh Cửu, Miêu Doanh Cửu hiện tại đã bị vùi lấp trong tình yêu, không cách nào tự kiềm chế được nữa rồi.
Cô muốn cùng anh sớm chiều ở chung, không muốn chia lìa ngày đêm như vậy.
Sau khi cùng anh trải qua những đêm như vậy, sau đó anh đi rồi, một mình cô có thể hiu quạnh mà chết hay không.
Hai tay Miêu Doanh Cửu ôm eo anh nói: “Tiểu nãi cẩu của em, sau khi đi rồi, sẽ nhớ em sao?”
Cố Vi Hằng cười khẩy, nhéo quai hàm của cô một chút, không nói gì.
Anh đi mặc quần áo.
Điều này làm cho trong lòng Miêu Doanh Cửu vô cùng không chắc chắn.
Lúc Cố Vi Hằng tới không mang theo nhiều đồ, trước khi đi, anh nói để Miêu Doanh Cửu đi mua cho anh mấy bộ quần áo, để lúc anh trở lại có quần áo mặc.
“Kích cỡ của anh, không nói em cũng có thể nhìn ra mà.”
Dù sao, trước kia Miêu Doanh Cửu cũng là nhà thiết kế trang phục.
Hai người Miêu Doanh Cửu cùng Cố Vi Hằng cùng đi xuống dưới lầu.
Miêu Doanh Cửu chợt nhớ ra là cô quên cầm chìa khóa xe, có thể lúc nãy Cố Vi Hằng không trả lời cô làm cho cô có chút phân tâm.
Cố Vi Hằng chờ ở dưới lầu.
Bên cạnh là một vườn hoa nhỏ, bên trong có hoa.
Rõ ràng là ở trên đó có viết “Cấm hái”, anh ta mặc kệ, tiến vào vườn hoa nhỏ liền hái được một đóa hồng.
Chỉ có một đóa.
Anh lại từ chỗ bảo vệ nơi đó tìm thấy một tấm khăn giấy, gói lại giống y như thật vậy.
Lúc Miêu Doanh Cửu tới cũng mất tập trung, dù sao anh lại muốn đi rồi.
Sau khi lên xe, Cố Vi Hằng đưa hoa tới: “Cho em.”
Miêu Doanh Cửu cao hứng đến mức giật mình, cô thề thốt nói: “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em được tặng loại hoa này a.”
Trên hoa hồng còn đọng giọt sương, cho dù suy nghĩ nát óc Miêu Doanh Cửu cũng không nghĩ ra, đóa hoa này là hái từ chỗ nào, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.
Trong ánh mắt rất giống trẻ con, vô cùng vui vẻ.
“Không có tiến bộ!” Cố Vi Hằng nói.
Tên lão luyện Cố Vi Hằng am hiểu sâu sắc tâm lý phụ nữ, có đôi khi thứ phụ nữ muốn không phải là tiền, đặc biệt là Miêu Doanh Cửu, căn bản là cô không thiếu tiền, thứ cô muốn là tấm lòng.
Nếu cô muốn, anh liền cho cô.
Lại là chia ly ở sân bay.
“Đi rồi, không được quên em.” Miêu Doanh Cửu nói.
“Đứa ngốc.” Cố Vi Hằng nói ra hai chữ này, không nói quên cũng không nói không quên.
Có điều đã nói cô mua quần áo cho anh rồi, đã nói rõ là sẽ quay lại, sao mà quên được?
Chỉ là con gái khi đối diện với chuyện yêu xa này, trái tim không yên tâm, còn cả quá khứ không ổn định của Cố Vi Hằng khiến cô phát run.
Dù sao, bọn họ bây giờ chỉ mới bắt đầu.