Miêu Doanh Cửu thay quần áo rồi đi ra từ sân golf, vẫn đang gọi điện thoại.
Tay của cô cầm điện thoại, đeo tai nghe đang nói.
Hôm nay cô ăn mặc khá là thoải mái, mặc một chiếc quần baggy, có hai sợi dây, bên trên là chiếc áo sơ mi bằng vải voan, giày đế thấp, cho dù ăn mặc thoải mái nhưng nhìn cô vẫn khá là già giặn.
Cô cũng không chú ý đến Cố Vi Hằng đang làm cái gì, Nam Lịch Viễn đã lái xe đi với Cố Tam Nhi rồi, bởi vì lúc thay đồ cô suy nghĩ không tập trung vẫn luôn gọi điện thoại, thế nên thay quần áo có chút chậm, hơn nữa, cô phải để ý Cố Tam Nhi thay đồ xong, Tam Nhi thay đồ xong liền đi rồi, dù sao cô cũng không phải là nhân vật quan trọng.
Tay Miêu Doanh Cửu cầm lấy chìa khóa xe, lúc định mở cửa xe, Cố Vi Hằng đã cầm lấy chìa khóa xe từ trong tay cô, lái xe của cô đi.
Cũng không biết anh từ chỗ nào chui ra nữa.
Miêu Doanh Cửu gọi điện thoại, từng giây từng phút đều đang nói chuyện làm ăn, cũng không chú ý, sau khi xe chạy đi, cô vẫn luôn gọi điện thoại, quan trọng là nói thư kí nhanh chóng cầm số tiền đó về, bởi vì sản phẩm nông sản, chu kỳ quá dài, lúc đưa ra thị trường cần giữ lại rất nhiều tiền, sau này thu hồi lợi nhuận sẽ rất chậm, không cần thiết phải để tiền ở đó nữa, cần đặt ở chỗ nào có tác dụng.
Cố Vi Hằng vẫn luôn lái xe, làm sao lại cảm thấy bản thân cũng không bận bằng cô ấy?
Lúc đợi đèn đỏ anh lúc thì vuốt vuốt cằm, lúc thì nhìn tình hình ở bên ngoài đường, anh cũng rất quen thuộc với nước Mỹ, dù sao thì năm đó anh cũng từng học ở Harvard, cũng thường cùng bạn học đi ra ngoài đi dạo.
Miêu Doanh Cửu ngồi ở ghế lái phụ, trong lúc gọi điện thoại bổ sung một câu, “Tôi có mấy chục bộ văn kiện cần được ký, về công ty.”|
Sau đó lại tiếp tục gọi điện thoại.
Cố Vi Hằng liền lái xe chạy về AAK, vừa bước vào đại sảnh AAK, Miêu Doanh Cửu lập tức khôi phục trạng thái của chủ tịch, người người đều cung kính chào hỏi cô, bước đi của Miêu Doanh Cửu rất nhanh, lúc bước lên lầu dáng vẻ vô cùng uyển chuyển.
Lúc đến hàng lang tầng văn phòng của cô, trong tay nghịch ngịch chìa khóa văn phòng.
Mặc dù bước chân cô nhanh nhưng suy cho cùng cũng là phụ nữ, hai tay Cố Vi Hằng khoanh lại, đi ở phía sau lưng cô, bước đi vô cùng thảnh thơi.
Miêu Doanh Cửu quay đầu lại nói một câu, “Nhị Bảo Bảo, anh cứ đi theo em làm gì?”
“Anh đi em rồi sao?” Cố Vi Hằng vừa nói vừa bình tĩnh từ bên cạnh Miêu Doanh Cửu bước ra.
Lúc gần tới đến văn phòng thì điện thoại của Miêu Doanh Cửu lại vang lên, nói, Tiểu Cửu bạn đúng là càng ngày càng lợi hại, 2 tỉ USD trước khi gia nhập vào công ty Hằng Đại, đầu tiên sản phẩm nông sản đó, kiếm được một đống, thu về cũng khoảng hai tỉ mấy rồi.
“Cuộc sống khó khăn, nhưng cách kiếm tiền dễ dàng thì có rất nhiều.” Lúc nói câu này, Miêu Doanh Cửu cố ý kéo dài khoảng cách với Cố Vi Hằng, sợ lộ ra thân phận của anh hai không để cho Cố Vi Hằng nghe thấy.
Cô đẩy cánh cửa văn phòng của mình, lúc cửa mở, túi được kẹp dưới nách, Cố Vi Hằng cầm lấy túi của cô lên, chìa khóa đã cắm được một nửa, Cố Vi Hằng để Miêu Doanh Cửu chuyên tâm nghe điện thoại, anh đẩy cánh cửa ra.
Sau khi Miêu Doanh Cửu vào phòng, đi tới trước bàn làm việc của mình, thở ra một hơi, kí tên, xem tài liệu, đặc biệt nghiêm túc.
Cố Vi Hằng vẫn cứ đứng ở bên cạnh bàn làm việc của cô, kí tên xong, Miêu Doanh Cửu cho thư kí bước vào đem tài liệu đi hết.
Lưng của cô dựa vào lưng ghế, thở một hơi dài.
“Làm việc xong rồi?” Cố Vi Hằng đứng ở bàn làm việc của cô hỏi.
“Ừ”. Miêu Doanh Cửu dùng một cánh tay bóp trán, “Em thấy anh cũng khá ân cần đó, “Sau này thuê làm đàn em, anh thấy thế nào? Nhị Bảo Bảo?”
Cô ngẩng đầu, quay về phía Cố Vi Hằng nói.
“Có người nhớ em.” Cố Vi Hằng đi tới trước mặt Miêu Doanh Cửu.
“Ai vậy?” Miêu Doanh Cửu uể oải ngẩng đầu lên nhìn Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng nắm chặt tay của Miêu Doanh Cửu: “Nó.”
Mặt Miêu Doanh Cửu trở nên đỏ rực: “Anh thật vô liêm sỉ.”
“Chính là nhớ em, thế nào.” Cố Vi Hằng kéo Miêu Doanh Cửu từ trên ghế đứng lên, ánh mắt Miêu Doanh Cửu nghi hoặc nhìn anh, không biết anh ta định giở trò gì.
Cố Vi Hằng hôn lên môi Miêu Doanh Cửu, rồi khom người hôn cổ cô, tay thì đang cởi quần áo cô.
Không tháo được dây thắt lưng của cô xuống, Cố Vi Hằng liền xé rách.
“Đây là văn phòng.” Miêu Doanh Cửu nói: “Có người đi vào còn ra thể thống gì nữa.”
“Phòng làm việc của em, em không cho bọn họ vào, bọn họ sẽ không vào được.” Thanh âm của Cố Vi Hằng khàn khàn, tràn đầy từ tính.
Anh ta rất tuấn tú, là loại đẹp trai lưu manh, khiến cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, cũng khiến cho người ta hận muốn dừng mà không dừng được.
Anh đã đè ngã Miêu Doanh Cửu trên bàn làm việc.
Miêu Doanh Cửu hận, nhưng trong lòng lại rất vui mừng nói câu: “Thật vô liêm sĩ.”
Lần trước, phát hiện Miêu Doanh Cửu rất hẹp, lần đó tâm tình của anh không tốt, chỉ có thể cảm nhận được một phần mười, lần này vừa đi vào, hai con mắt của Cố Vi Hằng híp sâu một lúc, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ thật dài.
So với bất cứ phụ nữ nào cũng đều vô cùng thoải mái.
Có thể mang theo sự yêu thích với cô, tình yêu dành cho cô, so với lúc phát tiết mạnh hơn mất lần.
Miêu Doanh Cửu thở hổn hển, tóc của cô rũ xuống một bên quai hàm, cô nâng tay lên vuốt mái tóc về phía sau tai, cảm giác tê liệt bao phủ cô, từ góc độ của Cố Vi Hằng có thể thấy được một phần gò má cùng lỗ tai của cô.
Cực kỳ xinh đẹp.
Anh ôm cô càng chặt hơn.
“Cố tổng là đang chơi đùa em sao?” Miêu Doanh Cửu hỏi một câu.
Vẫn là bốn chữ “Đùa vui mà thôi” quấy phá ở trong lòng cô.
“Chơi đến có cảm tình rồi.” Cố Vi Hằng nói.
Anh biết cô đang thăm dò cái gì.